Định Nghĩa Độc Nhất Vô Nhị

Chương 3: Chương bạn bè (3)




Nếu bắt tôi định nghĩa từ “Bạn xấu” thì…, tôi nhất định chọn Thiên Ngữ làm hình tượng tiêu biểu.

Thật không biết cô nói gì với Tần Lộ, sau khi đeo nhẫn, dù tôi dỗ théo nào, anh sống chết không chịu lấy xuống. Tôi lùi một bước, dạy anh trước khi tắm phải tháo nhẫn xuống, ai ngờ tắm xong anh lại đeo vào.

Không ngờ phiền toái nối đuôi tới. Đầu tiên là hôm kia, anh từ trong phòng tắm ra sớm hơn ngày thường 10 phút, đi ra liền trực tiếp chạy đến phòng chứa đồ. Tôi vào phòng tắm của anh nhìn nhìn, không có gì không ổn. Nhẫn cởi ra đặt trong bồn rửa tay, dính một chút nước xà phòng. Tôi thuận tay đem nhẫn mang ra, đặt trên đầu giường cảu anh. Anh tắm rửa xong thường ngồi chỗ này sấy tóc.

Nhìn anh tóc vẫn còn ướt từ trong phòng chứa đồ đi ra, tay cầm cái gì đó, tôi cũng không hỏi, gật đầu cười cười đi xuống lầu .

Ở dưới lầu xem sách một chút, sắp 7 giờ 42 , anh còn chưa xuống. Trái tim tôi đột nhiên đập nhanh, hoảng sợ, ba bước thành hai bước vọt tới phòng anh.

Thảm trong phòng đã thấm ướt hơn phân nửa.

Cửa thủy tinh trong phòng tắm đã khóa, bên trong có tiếng nước chảy. Anh quỳ rạp trên đất ngay vũng nước, không biết đang tìm cái gì. Tôi lập tức biết mình đã làm sai chuyện, dùng sức vỗ cửa, anh nghe không thấy― hoặc là nghe thấy nhưng không để ý tới.

Chờ tôi lấy cái chìa khóa mở cửa ra, nước đã muốn tràn ra gian phòng.

“Tiểu Lộ! Tiểu Lộ!” Tôi bắt lấy vai anh, muốn anh ngẩng đầu nhìn tôi. Cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, anh mới lay động một cái, nói thầm một câu.

“Tiểu Lộ, nhẫn ở chỗ Tiểu Lâm, không có mất!”

Không nghe được, anh căn bản không để ý tới tôi. Tôi mang nhẫn tới, quỳ gối trước người anh, đưa nhẫn lên. Qua vài giây, anh mới nhìn thấy, hai bàn tay to gắt gao nắm chặc, nắm lấy tay tôi và nhẫn đưa lên đầu.

“Tiểu Lộ, nhẫn không có mất, ở chỗ này, đừng lo.”

Mắt anh đông lại, giống như bị chịu một ủy khuất rất lớn, cả người đều run. Miệng hơi hơi đóng mở, lại không phát ra được tiếng nào.

“Không có việc gì, nhẫn, ở đây.Tiểu Lâm đeo cho anh.”

Anh vẫn lảng tránh ánh mắt của tôi. Tôi dùng sức muốn giật tay lại nhưng không được. Vòi nước trên đỉnh đầu còn mở như một thác nước ấm chảy xuống, xối ướt cả người tôi, anh vẫn không chịu buông tay.

“Tiểu Lộ!”

Lúc này giọng tôi có vẻ nghiêm. Anh lập tức buông tay ra, hình như một bổ nhào ôm lấy tôi, đầu tựa lên vai tôi, hai tay gắt gao chế trụ lỗ tai mình.

Không biết quỳ bao lâu trong nước, tôi dùng giọng ôn nhu nhất dỗ anh buông ra. Dùng hết sự kiên trì của mình, cuối củng anh cũng chịu buông lỏng một chút. Tôi lật tay trái anh, dùng sức đeo nhẫn vào ngón vô danh của anh

Dỗ anh rời phòng tắm thay quần áo xong cũng sắp 9 giờ 15. Không cần tốn sức gì, anh tự động lên giường ngủ.

Anh mệt muốn chết rồi, mà tôi cũng vậy. Nhặt lên cục xà phòng trước cửa phòng tắm, thật sự cười không nổi. Nhìn vết nước, trong đầu tôi liền xuất hiện một ý nghĩa phải chuẩn bị một chiếc nhẫn dự bị mà còn phải cùng kiểu dáng đến kích cỡ kinh cương.

Cổ họng hơi ngứa. Bất quá tốt hơn rồi, ít nhất có thể nói chuyện.

Tôi mỗi lần cảm mạo phát sốt thì a-mi-đan sẽ bị nhiễm trùng, sau đó sưng lên không có cách nói chuyện. Trời biết mới trước đây không biết tại sao ba mẹ lại không cho tôi cắt a-mi-đan đi nữa.

_________________________________________________

Tình hình giao thông không tốt, hên là đi sớm, hôm nay cũng không có muộn.

Nếu hôm nay anh vì vậy mà bị nghe giảng đạo thì không biết có cảm giác gì nữa, chắc tôi sẽ tự trách mình quá.

Nhà thờ không lớn, người cũng không nhiều. Mục Sư có chút tuổi, chắc cũng phục vụ ở đây nhiều năm rồi, rất thân thuộc với giáo đồ ở đây. Lúc nói chuyện luôn cười nhẹ, khiến người ta cảm giác cực kỳ thân thiết.

Tín đồ Cơ Đốc Giáo ở Thượng Hải không nhiều lắm, nhưng so sánh với những thành phố xung quanh thì cũng nhiều rồi. Cư dân ở vùng ngoại ô Thượng Hải, cũng chưa chắc có thể nói chuyện liền trích Thánh kinh, thậm chí có mấy người còn chưa chắc thông hiểu lịch sử của Cơ Đốc Giáo, bất quá họ rất thành kính, so với tôn giáo vì lợi dụng mà thu hút giáo đồ thì đây làm cho người ta cảm giác thuần khiết hơn.

Cái gọi là Chúa, chỉ là một nơi có thể ký thác.

Không có biện pháp, tôi là một người thuộc thuyết vô thần. Đối tôn giáo hiểu biết, đều vì nghiên cứu theo góc độ tâm lý học.

“Sự kiện chiếc nhẫn” khiến cho cảm xúc của anh còn chưa ổn định. Tôi không dám rời anh quá xa, an vị ở dãy ghế hàng cuối cùng của nhà thờ, mơ mơ màng màng nghe Mục Sư dạy giáo hữu hát thánh ca. Không thể nói là dễ nghe, nhưng rất thôi miên , tôi cơ hồ muốn ngủ. Mơ mơ màng màng, đột nhiên gật đầu, lại đột nhiên tỉnh lại. Mở mắt ra, ông Mục Sư đứng ở trước mặt tôi, mỉm cười xem tôi.

“Tần Lộ đâu?” Tôi liền đứng lên. Mấy vị giáo hữu vừa rồi nghe giảng đạo đã tản ra, Tần Lộ không còn ở chỗ kia.

“Đừng lo, Tiểu Tống dẫn cậu ta đến sau vườn đi một chút.”

Nha. Thân mình lập tức mềm nhũn. Ổn định lại tinh thần, tôi cười cười với Mục Sư.

“Chiếu cố Tiểu Lộ có vất vả không?”

“Tàm tạm.” Tôi cười cười. Tuy rằng hôm kia náo loạn một đêm, nhưng so với đau khổ mà dì Tần thì rửa sạch vết nước ở cái thảm thì được cho cái gì.

Ông Mục Sư, không, tất cả mọi người trong nhà thờ này đầu từng gặp qua sự vĩ đại của dì Tần.

“Lâm tiểu thư, có nghĩ tới rửa tội hay không?” Ông cười tủm tỉm .

Tôi sửng sốt một chút, lắc đầu.

Ông nắm tay tôi, vút chiếc nhẫn của tôi nói: “Ở trước mắt ta, con đem hạnh phúc của mình giao cho Tiểu Lộ. Ta nghĩ cậu ấy nhất định hi vọng con có thể cùng cậu ấy tùy tùng thánh Chúa.”

Tôi cúi đầu nhìn ngón tay mình, ánh sáng bị kim cương phản xạ lại cực kỳ chói mắt. Ngẩng đầu cười đáp: “Cám ơn nhiều, uh, nếu con cần thần…, con có khuynh hướng Phật Môn.”

Mục Sư gật gật đầu, không chút nào để ý nói: “Ta đương nhiên hi vọng có càng nhiều người hiểu Chúa, tín ngưỡng Chúa, bất quá, nếu ý Phật có thể làm cho Lâm tiểu thư được an ủi, ta cũng vậy rất vui. Con người vẫn cần một ít đồ vật để gởi gắm, để duy trì thiện tâm của mình.”

“Ân. . . . . . Lão. . . . . . Tiên sinh. . . . . .” Nên nói như thế nào đây?“Con ở chung với anh ấy không phải vì làm việc thiện gì.”

“Ta biết. Bất quá lòng người rất màu nhiệm không phải sao? Có lẽ chính con chấp nhất một ít cái nhìn, mà chút cái nhìn sẽ làm con mất đi năng lực và dũng khí để yêu người, nhưng con còn chưa biết, cho nên, nếu như có thể giao trái tim thì hãy tìm một đối tượng nói hết, cậu có thể hiểu hết những gì con nói, sẽ nói cho con biết chân lý bên trong.”

Tôi ngừng cười. Ông biết nghề nghiệp tôi . Bình thường luôn mỉm cười nghe người ta kể, sau đó chọn một phương hướng thích hợp hướng dẫn người đó, chính là tôi. Bây giờ nghe của ông nói như vậy, tôi đột nhiên có điểm hoảng hốt. Nhân vật cuối cùng có biến đổi. Rõ ràng là “Tôi” , trong chốc lát thành “người đó” , đại bộ phận con người, thản nhiên chấp nhận sự biến đổi này, từ nhân vật này nhanh chóng đổi thành nhân vật khác. Có người, chẳng qua mắc kẹt ở chỗ này, dùng một cái khóa cô độc để nhốt nội tâm của mình vào thế giới “Nhỏ hẹp”.

Tên của nó là chứng cô độc. Tôi không thích dọi nó “chứng tự bế” , kia chưa chắc tự phong bế, mà chính là thế giới của người đó rất kỳ diệu, người ngoài không thể tưởng tượng được. Có lẽ đó mới là chân thật, một thế giới độc nhất vô nhị.

Chính là, chúng ta, vì các loại nguyên nhân, hoặc là vì muốn sự thỏa mãn của mình, mà không phải người đó, muốn dùng bạo lực để phá vỡ cái thế giới kia, dám đem thân thể người đó phơi bày trước cái gọi là “thế giới bình thường”.

Nhìn Chúa trên thập tự giá kia. Tôi không có cách nào tín ngưỡng. Nếu phải cố gắng tín ngưỡng cái gì, hay cố gắng làm cho chứng bẩm sinh này mà “khoa học” còn chưa có biện pháp giải thích lý do của cứng cô độc, như vậy, đại khái cứ cho đó là sự luân hồi của linh hồn của con người đi. Phật nói, bởi vì kiếp trước của bạn, cho nên bạn mới có kiếp sau. Mà cái thế giới chật chội như vậy, nhiều người như thế, có lẽ, linh hồn của mình ở kiếp trước cùng không khác gì bây giờ. Bọn họ cố gắng theo đuổi ước muốn cho đời sau tốt hơn. Trong khi đó, có một số ít, chọn quên đi, hoặc là căn bản chủ động lựa chọn buông tha.

Bằng không, dùng lý thuyết của Cơ Đốc Giáo giải thích, như dì Tần di nói: ta làm chuyện sai lầm, cho nên Chúa cho ta một đứa trẻ không có linh hồn đến để trừng phạt đời ta.

Chuộc tội. người tư lợi có rất nhiều, nếu là tội, thế giới này không phải rất thống khổ.

“Tiểu Lâm!” Tần Lộ bỏ Tống tiên sinh đã chạy tới. Vô cùng hưng phấn.“Tống ca ca cho Tiểu Lộ này!”

Anh ấy thở gấp chạy tới ôm lấy tôi, cơ hồ làm tôi hít thở không thông. Giọng nói của anh trầm ổn mà từ tính, tâm hồn anh cũng như tiếng nói rất ngây thơ. Nhưng tôi còn là không có cách nào chấp nhận bản thân đã vượt qua vòng tuyến.

Lần đầu tiên ý thức được mình đã vượt qua giới hạn, trong lòng dào dạt, không phải bình yên hoặc là bi ai, mà là khủng hoảng.

Máy móc ứng đối vài câu, tôi đột nhiên muốn hôn mê ngay chỗ này và lúc tỉnh lại có thể quên hết mọi thứ.

Ông Mục Sư mỉm cười nhìn chúng tôi, mặc dù chúng tôi đã làm không khí yên tĩnh trong nhà thờ trở lên ồn ào.

Lúc tiễn chúng tôi đi, ông nắm thật chặc tay tôi. Nói như một câu kết luận: “Lâm tiểu thư, cậu ấy sẽ là một người chồng tốt, con cũng là một người vợ tốt. Chúa sẽ là nhân chứng cho tình yêu của các con.”

Tôi ngay cả muốn cười cũng không có. Rút tay về, sửa đúng: “Con muốn, làm bạn suốt đời của anh ấy, một người bạn tốt tận lực giúp đỡ anh ấy.”

Lên xe, tôi mở CD Tống tiên sinh tặng. Là Khắc Lai Mạn diễn tấu dương cầm.

Trên đường, Tần Lộ cực kỳ yên lặng. Tôi thừa dịp đèn đỏ nhìn anh, nhìn thẳng ánh mắt anh nói: “Sao vậy?”

“. . . . . . Bạn là thứ gì?”

Cái gì. Tôi theo thói quen tự động điền từ vào những chữ anh nói thiếu.

“Không phải thứ gì, là người.” Xe chạy tiếp, tôi suy nghĩ nên dùng từ gì dễ hiểu nhất để giải thích cho anh hiểu.

“Tiểu Lộ là?”

Tôi còn đang suy nghĩ nên nói thế nào, bài “bí mật đình viện” từ từ vang lên. Có người nói đó đã bị Khắc Lai Mạn chế tác lại, tôi chưa nghe qua. Dù sao vô luận bản cũ hay là “bí mật đình viện”, đều có thể khiến tôi xúc động. Tôi đắm chìm trong âm nhạc. Mãi đến bài hát phát xong. Tần Lộ nói : “Thích?”

Thành quả một tuần tôi nỗ lực. Cười, gật đầu: “Thích.”

Anh nhấn để phát lại bài “bí mật đình viện” cho tôi nghe, chỉ một hành động nhỏ như vậy nhưng lại làm người ta xúc động.

___________________________________________________

Buổi tối tắm xong đi ra. Thấy Tần Lộ ngồi trên dãy ghế lầu hai. Tôi vừa lộ mặt, anh nói: “Tiểu Lộ không phải bạn. Thiên Ngôn phải, Tiểu Lâm không phải.”

Nói xong, anh đi thẳng về phòng.

Tôi kiểm tra nhật ký cuộc gọi. 32 phút trước gọi qua cho Thiên Ngôn, thời gian cuộc gọi kéo dài 7 phút.

Cười khổ. Không biết có nên đố kỵ năng lực của Thiên Ngôn có thể cùng anh nói chuyện.

Thật sự là bạn xấu.