Dịu Dàng Yêu Em

Chương 066-070




66.

ĐỪNG NÓI GÌ

Ngải Ái mở mắt ra nhìn căn phòng quen thuộc, tự hỏi sao mình có thể về nhà được. Cô ngồi dậy, nhận ra cổ tay mình đã được băng bó cẩn thận.

Thật kỳ lạ!Phòng ngủ vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt quen thuộc.

Trong đôi mắt ẩn những tia giận dữ kia như có những ngọn lửa bùng lên.

Ngải Ái rụt vai, làm mặt vô tôi:

“Sao tôi về nhà được?”

Mộc Duệ Thần ngồi bên cạnh giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Đầu cô nhói đau, cảm giác râm ran nhức nhối.

“Sao thế? Sao lại không nói chuyện với tôi?”. Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần sợ hãi. “Tôi… tôi xin lỗi!”.

Mặt Mộc Duệ Thần tối sầm, không nói gì.

Trong phòng bao trùm một mảng yên ắng.

“Tôi sai rồi… Tôi xin lỗi!”. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu. “Đừng im lặng như thế. Nhìn rất đáng sợ!”. Cảnh này giống như cô – một phạm nhân phạm một tội rất lớn, còn cậu sắp sửa giáng xuống đòn trừng phạt gay gắt. Cô đành phải nhận sai trước. Vâng cô thừa nhận mình sai và cô cũng sợ Mộc Duệ Thần.

Một lúc lâu sau…

Mộc Duệ Thần từ từ nằm xuống giường, bên cạnh cô, quay mặt sang:

“Lại gần đây!”

“Á! Làm gì đấy?”

Ngải Ái hoảng hốt.

“Nghe lời đi… Xích lại đây!”.

Giọng nói của cậu khàn khàn, nghe giống như đang ra lệnh nhưng Ngải Ái lại thấy như cậu đang thỏa hiệp.

Cô nằm xuống, cánh tay cậu liền dang ra ôm cô vào lòng.

Một tay cậu xoa hai má cô, giọng nói dịu dàng ôn tồn:

“Muốn nói gì để sau rồi nói, nghe không?”

Cô biết, đây là đòn cảnh cáo. Cậu ta cố nén giận mà nhắc nhở cô, nếu cô không nghe lời cậu ta mà còn đi làm thêm thì cũng sẽ không gặp tên kia và không ngất xỉu giữa đường.

Ngải Ái nhìn cổ tay mình:

“Sao tôi lại về nhà được?”

Cậu quấn quấn lọn tóc cô vào ngón tay, không nói gì.

“Tôi đã đụng phải một tên. Tên đó tìm cậu đấy. Hắn ta… trông rất đáng sợ. Cậu có thể gặp nguy hiểm. Hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi. Trông tên ấy kỳ lạ lắm, biết đâu là phần tử khủng bố đấy…”

“Đừng nói gì!”. Mộc Duệ Thần nhắm mắt, hơi thở ấm áp phả vào má cô. “Chị ồn ào quá. Hãy để tôi được ôm chị một lát”.

Cô hơi sợ nhích người ra nhưng lại cảm giác được cánh tay Mộc Duệ Thần càng ôm mình chặt hơn.

Không gian yên tĩnh…

Cô nghe được tiếng Mộc Duệ Thần thì thầm bên tai:

“Đừng sợ. Không một ai có thể làm hại chị. Chị là người con gái của Mộc Duệ Thần tôi”.

67.

LỪA CẬU…TIỂU… CÚN CON

Nghe cậu nói thế, Ngải Ái mở lớn hai mắt nhìn Mộc Duệ Thần hai mắt nhắm nghiền, một câu cũng không nói được.

Cậu ta lại nói. Người con gái của tôi.

Đáng lẽ cô phải nổi đóa, phải giận dữ trách móc, mắng chửi cậu ta nhưng lúc này đây cô lại cứng họng không nói được gì.

“Tôi… tin tưởng cậu!”

Trong bóng đêm tĩnh lặng, cô nhẹ nhàng nói ra bốn chữ nhưng không nghe thấy Mộc Duệ Thần có biểu hiện gì.

Nghĩ rằng cậu ta đã ngủ, cô lùi người ra sau, Mộc Duệ Thần cúi đầu bất mãn nói:

“Ngốc! Chẳng phải tôi đã nói chị đừng lộn xộn sao?”

“Vì…vì…”

“Chuyện hôm nay tôi chưa tính sổ chị”. Cậu thản nhiên nói. “Chị nghĩ chị nhận sai rồi nói mấy chữ đó tôi sẽ tha cho chị à?”

“Lần sau không dám nữa…”

“Còn có lần sau…”. Mộc Duệ Thần mở mắt ra. “Không phải lần nào cũng may mắn như lần này. Nếu có lần sau chắc chắn chị sẽ mất mạng”.

Sẽ không có lần nào nữa giống như lần này, cậu theo dõi cô mà Mộc Dịch Triệt không phát hiện ra.

“À, hiểu rồi. Tôi nghe lời cậu”.

Cô lúng túng trả lời, cuộn tròn người nằm trong lòng cậu.

Mộc Duệ Thần nhếch môi cười hài lòng.

“Bé con!”

“Hả?”. Cô nhận lệnh.

“Nếu sau này tôi đi rồi, chị có chờ tôi không?”

“Hả… Đi đâu cơ?”. Ngải Ái mệt mỏi, cố mở mí mắt đang khép lại. “Tôi là mẹ cậu… Tất nhiên là tôi phải ở nhà chờ cậu rồi…”

Mộc Duệ Thần nhìn cô mơ màng cười khẽ:

“Chị gạt tôi?”

“Lừa cậu… Tiểu… Cún con”.

Mệt quá. Mỏi quá!

Ai cứ thì thầm bên tai cô, giọng nói êm tai phong nhã đến vậy.

Mùi cơ thể dịu mát, nằm trong lòng cậu ta thật thích cứ như đang nằm trong một chiếc chăn bông ấm áp.

Cứ muốn ở mãi trong lồng ngực này và ngủ.

Có lẽ sẽ mơ thấy muôn vàn giấc mơ đẹp…

Ngải Ái nhắm mắt lại, ngủ say…

Mộc Duệ Thần nhìn gương mặt đang ngủ của cô, da thịt trắng mịn, môi hồng mềm mại, bộ dáng lười nhác như một chú mèo, ngoan ngoãn cuộn người trong vòng tay cậu, bàn tay nhỏ nắm lấy áo cậu, rất chặt.

Không kìm chế được, cúi đầu hôn lên môi… [Mười ba tuổi sao… ôi ôi… Tiểu Mộc Mộc, em zai mới nhỏ đã biết yêu rồi sao?].

“Bé con, bé con gan lớn dám gạt tôi. Bé con có biết em chính là món quà của tôi… Của một mình tôi”.

68.

CHỈ MỚI CÓ MỘT ĐÊM MÀ CHỊ ĐÃ QUÊN RỒI

Sáng sớm tỉnh giấc, Ngải Ái lục tung tất cả mọi ngóc ngách đều không thấy bộ nội y Thang Tiểu Y tặng cho mình đâu cả.

Mộc Duệ Thần đi từ phòng ngủ ra nhìn cô bận rộn, bĩu môi hỏi:

“Tìm gì đấy?”

Ngải Ái giật mình, dừng tay, quay lại hỏi:

“Cậu dậy rồi à? Tôi chẳng tìm gì cả. Ha ha ha! Tôi đang nấu bữa sáng. Cậu đi rửa mặt đi. Chỉ một lát nữa thôi, xong ngay đây”.

“Đừng tìm nữa. Tôi quăng rồi!”

Cậu mặc đồ ngủ đơn giản, chân mang dép lê, chậm rãi đi tới trước mặt Ngải Ái:

“Chị còn tìm nữa à? Chị quên tối qua tôi nói gì với chị rồi sao?”

“Hả?”. Ngải Ái ngơ ngác. Tối qua cậu ta đã nói gì nhỉ. Ngoài mấy chữ “người con gái của tôi” ra, một câu cô cũng không nhớ, nhưng chỉ với năm chữ đó thôi cũng làm cô đỏ hết cả mặt. “Tôi… tôi chả nhớ gì”.

“Gan thỏ đế… Mới thế đã quên”. Cậu híp hai mắt. “Nghe cho rõ đây… Chị mà để cho thằng họ Chu kia chạm vào người dù chỉ là một ngón tay, tôi sẽ chặt tay hắn”.

“Cái gì?”

Mặt Ngải Ái biến sắc, hét lớn, mông lung nhìn Mộc Duệ Thần:

“Cậu nói bậy bạ gì vậy hả thằng nhóc kia? Cậu ta tốt xấu gì cũng là lớp trưởng của mẹ cậu. Cậu không được gọi cậu ta là “thằng”. Cái đồ đó là do Thang Thang nổi hứng mua cho tôi, không liên quan gì tới lớp trưởng Chu!”

Mắt Mộc Duệ Thần chiếu ra tia sắc bén, mặt tối sầm.

“Hôm nay tôi không cho phép chị ra ngoài!”

Cậu nói xong quay mặt đi.

Ngải Ái tức sôi cả ruột gan, tức tới mức không thở nổi:

“Bình thường muốn đi đâu thì đi nhưng hôm nay thì không được!”

Cô trừng mắt nhìn cậu, quát:

“Tôi nhất định phải đi bởi vì với tôi hôm nay là ngày rất quan trọng, rất rất quan trọng”.

Mộc Duệ Thần nhìn cô liếc mắt:

“Tôi không thích ai lặp lại lời tôi. Chị đừng có chọc tức tôi!”

Nói xong cậu đi thẳng lên trước.

Ngải Ái thấy mình gần như phát điên, chộp lấy chiếc gối trên sofa nhắm thẳng lưng cậu mà ném. Mộc Duệ Thần như có mắt sau lưng, quay người lại ngay, chụp được chiếc gối, liếc mắt nhìn cô một cái rồi quăng xẹt cái gối trở lại vị trí cũ.

Giống như chưa từng có sự xê dịch nào.

Ngải Ái muốn phát điên.

“Mộc Duệ Thần, rốt cuộc cậu muốn thế nào!”

Câu cô vừa nói ra khiến bước chân cậu ngừng lại. Cậu xoay người, bình tĩnh nói:

“Bé con, không phải tôi đã cảnh cáo chị rồi sao. Chỉ mới có một đêm mà chị đã quên rồi!”

69.

Ngải Ái rất tức giận, không có gì sánh bằng cảm giác của cô lúc này.

Trông mong một buổi hẹn hò lãng mạn với lớp trưởng Chu từ lâu, vì người mà cô thầm mến cô đã chờ đợi nguyên một năm trời, vậy mà trong phút chốc viễn cảnh tốt đẹp ấy lại bị tan biến như bọt xà phòng. Mọi giận dữ và buồn bực ùn tắc trong lồng ngực chỉ chực cô giải tỏa ra ngoài nhưng cô lại không có cách nào làm được.

Bởi vì sao – Bởi vì cô không có khả năng vùng lên.

Mộc Duệ Thần ăn xong bữa sáng liền kéo cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi. Cậu lại còn dùng dây cột cổ tay cô vào tay cậu.

Tivi đang phát nhiều đoạn quảng cáo, Ngải Ái than thở trong lòng: “Trên đời này chẳng có thằng con trai nào như nó, ai làm mẹ nó chắc cũng bị tra tấn phát điên”.

“Chị chưa điên!”

Mộc Duệ Thần không nhìn cô trả lời. Ngải Ái liếc mắt qua nhìn thấy thằng nhóc đang cầm quyển sách dày cộm lật xem, đó là quyển mà cô chưa từng động vào – Khái quát thị trường kinh tế!

Không hiểu đầu óc thằng nhóc này chứa gì nữa!

Ngải Ái giơ hai cổ tay bị buộc dây lên:

“Có cần thiết phải thế này không?”

“Sao?”. Cậu ta vẫn không ngẩng đầu.

“Tôi có đánh cũng chẳng đánh lại cậu, cãi nhau cũng thua, cũng chẳng chạy hơn cậu. Sao cậu lại phải cột tôi và cậu vào với nhau. Tôi không phải phạm nhân!”

Cậu ngẩng đầu lên cười thú vị:

“Tôi có nói chị không được tháo ra đâu!”

Hóa ra là cô đang bị bỡn cợt.

Ngải Ái nghiến răng kèn kẹt gỡ sợi dây màu đỏ ra, nhìn bên trên có mấy ký tự la tinh kỳ quái, cô cũng chẳng quan tâm, ném qua một bên:

“Cậu thật rỗi hơi!”

Cậu đặt quyển sách xuống, đứng dậy tắt ti vi:

“Đúng là tôi rỗi hơi, mệt mỏi rồi. Đi ngủ đây!”

Ngải Ái trừng mắt. Cậu đi đi! Không liên quan tới tôi.

“Đi với tôi!”

Ngải Ái còn chưa đứng lên, mắt đã quét qua chiếc điện thoại của Thang Thang hôm qua để quên trên bàn.

Đầu cô chợt lóe lên một tia sáng:

“Điện thoại Thang Thang để quên kìa! Để tôi đi đưa cho cậu ấy. Chắc cậu ấy cần gấp lắm”.

“Tôi đã gọi tới nhà chị ấy rồi. Chị ấy sẽ tới đây lấy”.

Hừ!

Thở hắt ra hai lỗ mũi, Ngải Ái khổ sở không dám nói ra, đành rầu rĩ đi theo Mộc Duệ Thần vào phòng, bị cậu ta ôm ngủ cả buổi chiều.

Lúc tỉnh lại còn bị trêu chọc:

“Bé con sau này phải vỗ béo, tôi muốn gối ôm của tôi mềm hơn”.

Coi cô ngang ngửa cái gối ôm.

Vô lễ + đầu heo + bá đạo + bạo lực + thằng nhóc thích sàm sỡ chết tiệt = Mộc Duệ Thần

70.

NHẤT ĐỊNH

Cuộc hẹn cuối tuần không thành, Ngải Ái đến trường mặt buồn thiu. Cô không biết phải đối diện như thế nào với Thang Tiểu Y và Chu Thế Dương.

Cô đạp xe đạp vào trường, vừa mới khóa xe xong đã nghe tiếng bước chân gấp gáp sau lưng.

Ngải Ái quay đầu lại và nhìn thấy Chu Thế Dương.

Cánh tay cậu ta bị băng bột, mặt sưng vều, miệng cũng sưng tấy lên.

“Lớp trưởng, cậu sao thế…?”

Cô cuống quít hỏi.

“Hôm qua cậu không muốn đến đúng không?”

Chu Thế Dương cau màu nhìn cô, mặt tối sầm. “Ngải Ái, tôi không ngờ cậu lại là người như thế!”.

“Tớ… hôm qua… Do nhà tớ có việc nên…”. Cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt Thế Dương như thế này. “Không phải tớ không muốn đi mà là tớ không thể đi. Tớ xin lỗi. Xin lỗi lớp trưởng. Mặt cậu sao thế nào? Cả tay nữa?”.

“Tại sao ư? Cậu còn có thể hỏi tại sao được ư? Cậu còn đứng đó mà giả bộ ngốc nghếch, không phải do cậu sao?”. Chu Thế Dương giận dữ quát lớn, đẩy Ngải Ái ra xa. “Cậu nói với những người đó biết địa điểm gặp mặt. Tôi bị đánh đến ra thế này là do cậu, do cậu đấy”.

“Cậu đang nói gì? Lớp trưởng, tớ không hiểu?”

Cô lảo đảo ra sau, không cẩn thận quơ tay vào lan can chỗ nhà để xe đau thấu xương.

“Đừng giả bộ. Tôi đưa quà sinh nhật bên trong có viết địa điểm gặp mặt của chúng ta, chỉ có hai người chúng ta biết. Những người đó đánh cảnh cáo tôi là chủ ý của cậu. Ngoài cậu ra còn ai khác nữa đây!”

Chu Thế Dương nổi giận với Ngải Ái, gương mặt tức giận này cô chưa bao giờ nhìn thấy.

“Quà sinh nhật ư…”. Cô thì thầm, giương đôi mắt mông lung nhìn cậu. “Tớ còn chưa mở ra mà…”

“Tôi đã nhìn sai cậu. Tạm biệt. Từ nay về sau đừng chọc tới tôi nữa nếu không chúng ta sẽ trở thành kẻ thù”.

Chu Thế Dương nhìn cô khinh bỉ rồi quay người đi. Ngải Ái đứng chôn chân tại chỗ sững sờ, đầu óc dội lên cả giác buồn bực bỗng chốc ong ong hết cả lên.

Thích cậu ta cả năm trời, và giờ thì bị cậu ta hiểu lầm, thật hổ thẹn…

Những lời Chu Thế Dương vừa nói lúc nãy khiến cô không thể nào hiểu được. Lớp trưởng Chu Thế Dương trước giờ luôn hiền hòa lại có thể nói với cô những lời hằn học như thế.

Nào là bị đánh sưng mặt, rồi bị cảnh cáo… Tất cả những chuyện đó cô đều không biết mà…

Ngẩng đầu, chợt nhận ra trời đổ mưa phùn.

Chỉ có cô và Chu Thế Dương biết địa điểm hẹn gặp … Cô cắn môi…

Chợt giật mình một cái, cô dắt xe ra, cấp tốc đạp về nhà như bay.

Cô nhớ tới một người, một cái tên. Người đó không còn nghi ngờ gì nữa.

Mộc Duệ Thần! Chắc chắn cậu ta có liên quan tới tất cả những chuyện này.