Dịu Dàng Yêu Em

Chương 144-147




144.

RÀNG BUỘC [2]

“AAAAA!”

“AAAAA!”

Hai tiếng hét điếc tai đồng loạt vang lên. Cả Ngải Ái và Thang Tiểu Y đều giơ tay ra để chụp điện thoại nhưng vẫn phải nhìn điện thoại bay ra ngoài cửa xe, rơi xuống giữa ngã tư sau đó một chiếc xe tải đi qua nghiền… Nát vụn.

Lái xe vội quay ra sau hỏi:

“Cô Ngải, phải làm sao đây?”

Ngải Ái nhìn qua cửa sổ thấy những mảnh vụn của điện thoại, mắt giật giật, giọng nói có vẻ khá bình tĩnh.

“Không sao… Anh cứ lái xe đi tiếp đi”.

Chưa kịp lưu số của Mộc Duệ Thần, hơn nữa đây lại là điện thoại cậu ta tặng cho cô cũng có thể xem như đây là ràng buộc duy nhất giữa cô và cậu ta.

“Tiểu Ái, tớ xin lỗi… Tớ không cố ý đâu. Chiếc điện thoại đó chắc đắt lắm. Tớ sẽ chăm chỉ làm thêm để kiếm tiền mua đền cho cậu một cái giống y như thế… Tớ xin lôi, rất xin lỗi Tiểu Ái. Là lỗi của tớ”.

“Lảm nhảm!”. Ngải Ái cười với Thang Thang. “Dù sao đó cũng chẳng phải là của tớ. Nát thì cũng đã nát rồi. Mất thì mua cái mới. Không sao đâu”. Sau đó cô quay sang nói với lái xe. “Anh làm ơn lái nhanh chút được không ạ. Tối nay còn phải đưa Thang Thang tới bệnh viện”.

“Được!”

Lái xe trả lời. Chiếc xe màu đen lướt như dây qua ngã tư và đám đông để lại phía sau đống vỡ vụn được cô lao công hốt lên đổ vào trong thùng rát.

Cũng chính là đã cắt đứt… Sợi dây ràng buộc mà cô không dám cắt ra…

*************

“Đi ra ngoài kia!” Anh lạnh lẽo quát tháo. “Trong vòng ba giây, đừng xuất hiện trước mắt tôi”.

Cô bé kinh hãi không giám nhìn vào gương mặt giống như ma vương, lật đật mặc quần áo rồi ù chạy ra ngoài.

Ý anh đã quyết thì không có cách nào có thể thay đổi. Mộc Duệ Thần bỗng dưng thấy buồn chán, đứng dậy gọi vào số điện thoại của cô, nhìn ảnh cô trên màn hình, khẽ bĩu môi, điện thoại vừa phát ra tiếng của tổng đài cũng là lúc bị đập mạnh xuống mặt đất.

Đèn màn hình tối thui, sau đó bể làm hai, thành cục gạch.

*************

“Cậu chủ”. Mộc Giản lo lắng đứng trước cửa gọi. “Cậu chủ không bị làm sao chứ?”

“Chú Giản, hôm nay tôi hơi mệt. Cứ vậy đi”.

Mộc Duệ Thần đứng dậy, đưa tay xoa đầu rồi nằm vật xuống giường. Anh nhìn trần nhà một lúc lâu mới thở ra nhẹ nhõm, nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong đầu anh lại bị choáng ngợp bởi hình ảnh của bé con. Cô cuộn người trong lòng anh ngượng ngùng… Thái độ của cô lúc híp mắt lại hôn môi anh… Và cả cái lúc cô nằm dưới cơ thể anh thở hổn hển rên rỉ…

Cô mới chỉ đi có một ngày nhưng tất cả mọi thứ về cô lại tràn ngập trong anh, tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc trừng mắt hìn anh, cong môi tỏ thái độ kiêu căng. Này Mộc Duệ Thần, Mộc-Duệ-Thần!

Anh vỗ đầu mấy cái rồi tắt điện, thấy buồn ngủ.

Chắc chắc là do quá mệt mỏi nên mới nhớ tới cô ấy. Người lúc nào cũng lạnh lùng và vô tình như anh làm sao có thể nhớ nhung một người con gái?

Thật nực cười.

Có tiếng động lạ ngoài cửa sổ. Anh cảnh giác nhìn về phía đó, cố tình nằm im vờ như mệt mỏi để chờ người đó lại gần. Mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí. Mộc Duệ Thần không đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt với người vừa xuất hiện.

“Mộc Lị Vi, ai cho cô được quyền tự do xông vào phòng tôi?”

“Cậu chủ”. Mộc Lị Vi cong môi nói, trên người mặc bộ bikini ba mảnh đứng ở cửa sổ nũng nịu. “Người ta muốn cậu chủ, khó khăn lắm mới trèo qua được cửa sổ mà cậu chủ lại vô tình với người ta như vậy ư?”

Lọn tóc xoăn bay bay trong gió, bờ ngực căng mọng và cơ thể hấp dẫn lúc ẩn lúc hiện trong bộ bikibi, đôi mắt xanh biếc nhìn anh gợi tình.

Mộc Lị Vi tin rằng cậu chủ lạnh băng nhưng vẫn là người đàn ông với ham muốn hừng hực. Chỉ cần nhìn thấy cơ thể cô, không người đàn ông nào là không thèm muốn.

Cô ta bước tới giường uốn éo như con rắn nước trườn lên…

Đột ngột luồng không khí lạnh băng vây quanh cô ta, cảm giác rét buốt truyền từ cổ tới gót chân…

Một nọng súng chỉa thẳng vào đầu, hai tay bị túm quật ngược ra sau lưng…

Mộc Duệ Thần nhìn cô nàng, người đã bắt đầu đeo đuổi anh từ năm mười lăm tuổi lạnh lùng nói:

“Lị Vi, nể tình chú Giản tôi đã tha cho cô rất nhiều lần. Cô nên tự biết điều”.

“Cậu chủ không có bất kỳ cảm giác gì với Lị Vi sao?”

“Cút ngay!”

Mộc Lị Vi hít sâu, mặt có vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải chấp nhận không đấu lại anh.

Anh quá mạnh mẽ, lạnh lùng tàn bạo. Nếu không nhờ quan hệ của cha có lẽ cô ta đã chết trong tay anh cả trăm lần. Nhưng cô ta lại là người thích khiêu chiến. Bởi vì từ trước tới giờ để đoạt được bất kỳ thứ gì ả đều không từ mọi thủ đoạn.

Mộc Lị Vi nhếch môi.

“Cậu chủ thật sự không có cảm giác gì với tôi chứ. Nếu vậy thì tại sao hết lần này đến lần khác cậu đều không giết tôi?”

“Cô nghĩ tôi không dám giết cô sao?”

Mộc Duệ Thần bấm cạch một cái mở chốt an toàn. Tiếng động vang lên trong đêm khuya yên tĩnh nghe thật rõ ràng.

Nếu còn chống đối, anh sẽ giết cô ta chỉ bằng một phát súng.

Lòng Mộc Lị Vi hiểu rõ điều đó nên đành cố nén sự phẫn nộ trong lòng, quay đầu lại khẩn khoản:

“Lị Vi sai rồi, xin cậu chủ thả tôi ra”.

Thấy cô van xin, Mộc Duệ Thần buông cô ra.

Ném súng qua một bên, anh lẳng lặng nói đúng một chữ.

“Cút”

Mộc Lị Vi chạy tới trước cửa nhìn thái độ khó lường của người đàn ông ngồi trên giường. Lúc quay mặt đi, vẻ mặt vốn dĩ đang sợ hãi bỗng dưng chuyển biến thành nụ cười xảo trá.

“Chúc cậu chủ ngủ ngon”.

Cô ta giơ tay trái lên chào rồi quay người đi ra khỏi phòng, sau đó bước ngay tới phía thang máy.

Bước chân của cô ta chợt dừng lại, Mộc Lị Vi nghe có tiếng khóc nức nở ngoảnh đầu. Hóa ra là con bé được Mộc Duệ Thần chỉ mặt đang ngồi trong góc vừa khóc vừa run lẩy bẩy.

145

CÔ ĐỘC

Mộc Lị Vi nhíu mày hỏi cô bé đang ngồi trong góc tường:

“Này cô bé kia, ai cho cô ngồi ở đây? Ngồi đây làm gì?”

Cô bé có lẽ đã rất sợ hãi, ngẩng gương mặt tội nghiệp lí nhí trả lời:

“Em… Do người đó… Cậu chủ không muốn em… Em không dám về phòng… Sợ… Bị đánh… Nên chỉ dám ngồi ở đây…”

Đồ bán thành phẩm vô dụng như mày sao cậu chủ có rủ lòng thương được chứ?

Mộc Lị Vi trong lòng khinh bỉ còn miệng thì lại nở ra nụ cười:

“Vậy à. Em đừng sợ. Lại đây. Chị dẫn em về phòng nhé”

Cô bé ngước mắt lên:

“Được không ạ?”

“Không sao đâu, vào phòng chị nào. Sẽ không ai dám đánh em đâu”. Mộc Lị Vi niềm nở đi tới cạnh cô bé nắm tay. “Em đừng tự tin như vậy. Em và các cô bé kia đều có thể trở thành con dâu của Mộc gia đấy, chỉ cần trong bụng… có thai đứa con có dòng máu chính thống”.

“Phu nhân của cậu chủ hả chị?”. Cô bé ngẩng đầu lên. “Sẽ trở thành vợ của người đẹp trai kia ạ?”

“Đúng thế!”

Đầu Mộc Lị Vi bắt đầu nảy sinh một ý đồ có lợi với mình. Cô ta nắm chặt tay cô bé:

“Em tên gì?”

“Kiều An Kỳ ạ!”

“Angel, chị gọi em là Angel nhé? Đừng sợ. Sau này có chuyện gì cứ nói với chị. Chị đảm bảo không ai dám đánh em đâu. À, đúng rồi. Em đói bụng không? Chị dẫn em đi ăn nhé?”

Kiều An Kỳ chớp chớp đôi mắt ngây thơ:

“Được không ạ…”

“Dĩ nhiên là được. Em cứ gọi chị là chị Lị Vi”. Mộc Lị Vi cười dịu dàng một cách không tự nhiên. “Đi theo chị!”

Kiều An Kỳ như cây tầm gửi liền nắm chặt tay Mộc Lị Vi. Cô bé mở to mắt ngạc nhiên rồi gật đầu với Mộc Lị Vi:

“Cảm ơn chị Lị Vi. Em cảm ơn chị”.

Mộc Lị Vi nhoẻn miệng cười, cũng không nói gì nữa. Con dâu Mộc gia, quả là một danh xưng không tồi nhưng chẳng tốt đẹp gì đâu. Bởi vì cuộc sống của những người phụ nữ trong cái tập đoàn đó chẳng khác gì địa ngục!

*************

Ngải Ái và Thang Tiểu Y trở về nhà trọ dọn dẹp tắm rửa thay quần áo, sau đó bắt tắc xi đến bệnh viện tư Bắc thị.

Lúc đứng trước cổng bệnh viện, Ngải Ái chần chừ:

“Này Thang Thang, Bắc Hàn có ở đây không vậy. Hay giờ tớ không vào cùng cậu nhé. Ngày mai tụi mình gặp nhau ở trường!”.

“Trước sau gì chẳng phải gặp. Cậu sợ gì trời!”. Thang Tiểu Y liếc mắt với cô. “Không sao đâu. Bắc Hàn rất hiểu cậu, thường nghĩ cho cậu. Tớ đoán anh ấy biết cậu xấu hổ nên sẽ không xuất hiện trước mặt cậu đâu nên bọn mình không gặp anh ấy ở đây đâu. Đi với tớ đi!”

Ngải Ái chẳng thể từ chối được nữa, đành phải đi theo Thang Tiểu Y vào trong phòng bệnh. Suốt dọc hành lang cả hai không gặp Bắc Hàn.

Lúc vào phòng, Ngải Ái nhìn lướt qua. Phòng này không hề có mùi thuốc sát trùng nồng nặc, trái lại được trang trí khá đẹp và thanh lịch, thoang thoảng trong không khí mùi hương hoa tươi khiến bệnh nhân không hề có cảm giác đang nằm viện mà cứ như ở nhà mình vậy.

“Bệnh viện có phòng thiết kế này, phòng kinh doanh, nhân sự đều được điều hành bởi Bắc Hàn đấy. Anh ấy còn trẻ như vậy mà đã mở được bệnh viện tư, thành đạt, ngoài ra còn giảng dạy với vai trò giáo sư ở trường tụi mình… Chà chà, tài năng thật đấy…”

Thang Tiểu Y nhảy lên giường cười toe:

“Bắc Hàn là người tốt. Tại sao cậu lại không chấp nhận anh ấy?”

“Hả?”. Ngải Ái bối rối. “Tớ á? Tớ với anh ấy làm sao được, bọn tớ là… Mối quan hệ giữa tớ và anh ấy cũng giống như tớ với cậu vậy!”

Thang Tiểu Y cầm gốc chép miệng lắc đầu với nó.

“Bắc Hàn chắc anh đau khổ lắm phải không? Đúng không anh? Đau lòng! Haizzz, anh như thế mà lại bị Ngải Ái đâm cho một nhát. Anh thật đáng thương. Huhu!”

Ngải Ái chộp chiếc gối trong tay cô nàng:

“Đừng khùng nữa, ngủ sớm đi. Tối nay bệnh tái phát phải gọi bác sĩ ngay đấy!”

“Huhu, sao cậu không ở đây với tớ?”

“Tớ mà ở đây chắc tối nay bị cậu bắt phải buôn dưa lê cả đêm. Tớ không hiểu cậu mới lạ”.

Ngải Ái giúp cô bạn đắp chăn, rót cho cô nàng một cốc nước nhìn Tiểu Y uống thuốc xong mới đứng dậy thở ra. “Tớ về nha! Mai tụi mình gặp nhau ở trường!”

Thang Tiểu Y giơ tay ra hiệu với cô. Sau đó Ngải Ái ra khỏi bệnh viện. Cũng chưa muộn lắm, trời chỉ mới sập tối.

Cô đi chậm ra khỏi cổng bệnh viện nhìn dòng người tấp nập hối hả trở về nhà mà nao lòng.

Thường vào khoảng thời gian này, cô hay dạo chơi trên bãi cỏ hít thở mùi không khí trong lành man mát của núi rừng, cùng với hàng đàn cừu chạy vòng quanh, thỉnh thoảng lại kêu be be trong không gian yên tĩnh.

Giờ đây, trong không gian ồn ào xô bồ, có quá nhiều người, bất giác cô có cảm giác không quen.

Cuối cùng cũng trở về như trước đây. Ngải Ái hít vào thật sâu rồi thở ra, rồi bừng tỉnh.

Tiết kiệm là quốc sách, Ngải Ái quyết định đi bộ về nhà.

*************

Ngải Ái đi qua nhiều ngã tư được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cảm thấy hơi mệt. Lâu lắm rồi cô chưa đi bộ nhiều như thế này, và cô cũng quên mất rằng từ bệnh viện trở về nhà trọn cũng khá xa.

“Xa lắm Ngải Ái, nhắm đi nổi không đây hay là chịu thua?”. Ngải Ái lẩm bẩm rồi nắm chặt bàn tay quyết tâm. “Vạn lý trường thành người ta còn đi được. Ngày mai còn phải đãi Thang Thang một bữa thật thịnh soạn. Cố lên!”

Bừng bừng khí thế! Cười rạng rỡ tiếp tục đi về phía trước.

Két… Rầm…

Một chiếc xe điện phóng nhanh qua đường va phải cô. Cô hét lên ngã bịch xuống đất. Chiếc xe kia không hề dừng lại, vù chạy mất hút.

Khỉ thật! Sao lại xui xẻo như thế này!

Có lẽ là mắt cá nhân bị bong gân rồi. Đau tới mức không tài nào có thể đứng dậy nổi. Ôi, chết tiêu. Đầu gối bị toạc miếng da chảy máu.

Ngải Ái chớp chớp mắt, cuống quít không biết làm thế nào để đứng dậy, ngẩng đầu tìm xem có cái gì có thể bám vào để đứng dậy không thì nhìn thấy một người.

Trong đêm tối, đôi mắt màu xanh lam như biển xanh sâu thẳm tĩnh lặng. Anh chạy vội tới nắm tay cô.

“Anh chạy theo sau em có một phút sao lại để bị xe đụng rồi?”

Ngải Ái mở to mắt, từ từ rút tay lại, miệng reo lên khe khẽ:

“Anh! Anh theo dõi em hả?”

146.

VUI…

Bắc Hàn im lặng một lúc rồi gật đầu từ tốn giải thích:

“Anh xin lỗi Ngải Ái. Khi thấy người lái xe lái xe trở lại biệt thự, anh quá hiểu em để tiết kiệm tiền chắc chắn sẽ đi bộ về nhà nhưng lại nghĩ có lẽ em chưa muốn gặp anh lúc này nên anh chỉ còn biết đứng ở cổng bệnh viện chờ em…”

Ngải Ái cúi mặt xuống đất. Anh đừng nên hiểu rõ em như thế.

Anh cười, mặt hối lỗi.

“Trời tối. Anh rất lo cho em, sợ em đi một mình sẽ gặp nguy hiểm nên mới đi theo em… Anh xin lỗi…”

Nhìn Bắc Hàn cười hiền như thế, Ngải Ái chẳng thể nào nổi nóng được. Cô trừng mắt.

“Em đâu có không muốn gặp anh. Dù sao chúng mình hôn nhau ngoài ý muốn thôi mà. Em không để ý đâu..”

Bắc Hàn sững sờ, gật đầu: “Vậy thì tốt rồi!”

Anh khom người, nắm tay cô.

“Có đứng dậy được không. Đi với anh tới bệnh viện sơ cứu”.

“Mắt cá chân hơi nhói thôi anh!”. Vừa nhỏm người ngồi dậy, cô thấy đau điếng. “Đầu gối cũng chỉ bị sứt miếng da, không cần tới bệnh viện đâu ạ. Giờ phải nghĩ xem nên về nhà bằng cách nào?”

Bắc Hàn nhìn cô:

“Hay để anh bế em về?”

“Hả?”

Ngải Ái lúng túng như gà mắc tóc. Trước đây để Bắc Hàn ôm vô tư nhưng giờ nhìn vào gương mặt đẹp trai lại chân thành thế kia cô lại có cảm giác áy náy.

Từ lúc từ Mỹ về nước, cô đã chẳng còn là Ngải Ái của trước kia.

“Không được đâu anh… Nam nữ thụ thụ bất thân. Sao em để anh ôm được chứ?”

Mặt Bắc Hàn lộ rõ vẻ thất vọng:

“Chính em cũng đã nói chúng ta sẽ quay trở lại như trước kia. Em của hồi đó có lẽ đã sớm kêu gào bắt anh ôm về nhà. Tiểu Ái, em đã thay đổi”.

Ngải Ái nghẹn giọng không biết phải nói gì.

“Để anh cõng em!”. Bắc Hàn quay lưng lai, đập tay lên vai. “Đừng làm eo nữa. Anh bị em chọc tức chết rồi Tiểu Ái”.

Ngải Ái cười gượng mấy tiếng rồi đưa tay đặt lên vai anh. Sau đó cô thấy chân mình không còn chạm đất nữa. Bắc Hàn xốc cô lên lưng nên chân không đau. Anh bước nhẹ nhàng, vững chãi. Cô không dám hé răng nói tiếng nào. Lưng Bắc Hàn rất rộng, rắn rỏi và rất ấm áp.

“Tiểu Ái!”. Anh bất ngờ gọi tên cô.

“Dạ!”. Cô ngẩn người. “Sao cơ?”

“Ở Mỹ em đi chơi có vui không?”

“Có ạ…”

Cô nói lí nhí nhưng anh có thể nghe rất rõ ràng.

“Em vui là được rồi”. Bắc Hàn dịu dàng nói vào tai cô. Anh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp. “Anh theo dõi em, em có giận anh không?”

Ngải Ái ghé đầu lên vai anh:

“Không. Em làm sao có thể tức giận được chứ. Dù gì cũng vì anh lo cho em mà”.

“Ha ha”. Bắc Hàn bật cười. “Bé ngốc, em hiểu anh là được rồi”.

Ngải Ái cũng bật cười theo anh.

Tất nhiên là em biết. Từ lúc chúng mình gặp nhau lần đầu tiên anh đã giúp đỡ em cho tới tận bây giờ. Bắc Hàn, anh mãi mãi vẫn luôn mạnh mẽ bảo vệ em.

147.

MỐI QUAN HỆ MƠ HỒ KHÔNG BIẾT ĐU LÀ ĐIỂM DỪNG

“Giáo sư Bắc, anh có tình ý với sinh viên, coi chừng em tố cáo anh đấy. Trường đang chấn chỉnh lại tác phong dạy và học, anh cẩn thận đấy. Em sẽ tố cáo để trường trừ lương anh!”

Ngải Ái bông đùa, ngón tay chọc chọc vào lỗ tai anh.

Bắc Hàn không quan tâm, giữ cô thật chặt trên vai mình, cau mày quát:

“Bé ngốc, đừng có lộn xộn, nếu không anh sẽ quăng em xuống đất”.

“Được ạ, giáo sư Bắc”.

Hai người dường như đã giống như trước đây cười đùa hỉ hả cùng nhau về nhà trọ của Ngải Ái.

*************

Về tới nhà trọ, anh cõng cô vào phòng, đặt cô ngồi lên ghế nệm rồi đi tìm hòm thuốc.

Sau đó anh cầm chiếc hòm đi tới cạnh Ngải Ái.

“Em cởi cả giày cả tất ra!”

“Làm gì ạ!”

“Để băng bó”. Anh bật cười. “Thế em đang nghĩ anh sẽ làm gì em?”

“Giáo sư Bắc ơi là Giáo sư Bắc, anh vừa nãy dụ dỗ học sinh. Em ghi âm rồi nè. Mai em sẽ đăng lên web trường. Anh số đỏ rồi nhé”.

“Ừm, được đấy. Nhớ đăng lên bức ảnh nào của anh đẹp một chút”.

Bắc Hàn nhìn cô âu yếm, đưa chân bị thương của cô lên một cách cẩn thận, cởi tất và giày ra, hơi nhíu mày bắt đầu thấm cồn sát trùng vết thương trên đầu gối sau đó quấn băng gạt.

“Vết thương nhỏ như vầy mà cần gì phải băng lại ạ. Giáo sư Bắc, em đang nghi ngờ chuyên môn y khoa của anh nè”.

“Băng nó lại sẽ ok hơn, mai em có thể đi lại bình thường. Hay em muốn Tiểu Y thấy em đi khập khiễng?”

“Giáo sư Bắc, cụ thật cao kiến, thần nể cụ thật đấy”.

Bắc Hàn không nói gì, bắt đầu xoa bóp mắt cá chân cho cô, lúc sau mới ngước mắt lên nhìn cô hỏi:

“Tiểu Ái, em học khoa Sử phải không?”

“Thẻ sinh viên trong túi nè, anh không tin à?”

“Điều cơ bản nhất một sinh viên Sử như em cũng không biết khi tự xưng là thần à?”. Bắc Hàn nói mà miệng anh cong lên như đang cười. “Có vẻ như em đang xưng mình là thần thiếp với anh”.

Hic… Sao lại có nhiều người bắt bẻ cô thế này chứ!

Cô cầm cái gối ném vào anh, anh liền chụp lấy. Anh phì cười:

“Đừng lộn xộn. Để anh bế em lên giường”.

Cô chưa kịp chống đối thì Bắc Hàn đã bế thốc cô lên bước vào trong phòng ngủ.

Đặt cô nằm xuống giường, anh kéo chăn đắp cho cô:

“Em ngủ đi. Mai gặp!”

“Vâng ạ, thưa giáo sư Bắc”.

Ngải Ái giơ tay đặt lên trán như chào cờ.

“Ngài về ạ. Thứ lỗi cho thần không tiễn được”.

Bắc Hàn nhìn cô vừa cười vừa lắc đầu.

Một phút… Hai phút, ba phút…

“Giáo sư Bắc, có chuyện gì nữa không ạ?”

“Không có gì cả”

“Này giáo sư Bắc, vậy cụ còn ở đây làm gì?”

“Cụ ơi…”

Anh đăm chiêu rồi đột ngột cúi người, ghé mắt nhìn cô:

“Tiểu Ái, nếu nụ hôn ngoài ý muốn thì em sẽ không để ý… đúng không?”

Ngải Ái bối rối.

“Em sẽ không đổ lỗi cho anh chứ?”

Ngải Ái lại gật đầu, đúng lúc một bờ môi quen thuộc lại chạm vào môi cô…

Cô mở lớn hai mắt, rồi bừng tỉnh nhìn Bắc Hàn.

“Giáo sư Bắc, anh vừa mới… Anh vừa mới…”

Anh gật đầu, vẻ mặt hối lỗi y như lúc nãy:

“Xin lỗi em, Tiểu Ái, do anh không kìm chế được lòng mình. Em cứ coi như đây là một nụ hôn ngoài ý muốn”.

Gì nữa đây? Bị cưỡng hôn ngoài ý muốn thì có?

Nhưng vụ cưỡng hôn này chỉ là một cái chạm nhẹ vào môi chẳng để lại dấu vết gì thì biết trách ai đây.

“Do em nói không quan tâm nên anh mới làm thế. Em không được đổ mọi trách nhiệm nhiệm lên đầu anh, Tiểu Ái”. Anh tủi thân nói.

Ngải Ái quay mặt đi, rồi quay lưng lại.

“Giáo sư Bắc, nếu anh còn làm như thế nữa thì em sẽ rút lại câu nói kia và giận anh đấy”.

“Được rồi, được rồi. Em ngủ sớm đi. Anh về đây, bé ngốc”.

Bắc Hàn còn vuốt tóc cô mấy cái mới chịu quay người đi. Cô nghe tiếng anh cẩn thận khóa của giùm cô rồi còn lo lắng đứng bên ngoài một lúc mới bước chân xuống cầu thang.

Đầu óc Ngải Ái rối như to vò. Cô đã tưởng rằng cô và Bác Hàn sẽ giống như trước đây, không có bất kỳ khúc mắc gì khi ở bên nhau. Nhưng dường như cô đã sai. Bắc Hàn hôn cô cho dù đó không hẳn là một nụ hôn thật sự nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì cả.

Mối quan hệ giữa cô và Bắc Hàn càng lúc càng mơ hồ, không biết đâu là điểm dừng. Lòng cô rối quá.

*************

Hôm nay trời âm u, bắt đầu xuất hiện mây đen có vẻ như sắp mưa. Ngải Ái đang lưỡng lự trước cửa nhà có nên cầm ô theo không thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu tối đỗ xịch lại. Cô nhận ra đó là xe của nhà họ Bắc.

Cửa kính xe được hạ xuống, Tiểu Y vẫy tay với cô:

“Tiểu Ái, sắp muộn học rồi, nhanh lên cậu”.

Sau đó gương mặt tươi cười của người lái xe xuất hiện ở cửa xe. Ngải Ái thở dài, chạy nhanh vào trong xe, ngồi cạnh Thang Tiểu Y:

“Sao cậu lại đi xe của nhà họ Bắc tới đây? Bắc Hàn đâu rồi?”

“Bắc Hàn phải tới khoa để làm thí nghiệm. Anh ấy nói chân cậu chắc đi lại khó khăn nên bảo lái xe tới đón cậu đi học. Tớ thì nhân tiện quá giang thôi!”

“Ừm, được rồi… Tớ sẽ cảm ơn anh ấy”.

Suốt trên đường đi, cả hai cũng không tám chuyện vì cô nàng Thang Tiểu Y toàn ngồi chỉa ánh mắt mờ ám vào người Ngải Ái.

Cho đến lúc xuống xe bỗng dưng cô nàng sáp lại:

“Cậu và Bắc Hàn tiến triển tới đâu rồi?”

“Thang Thang, tớ đã nói với cậu biết bao lần rồi hả, tớ với anh ấy không phải…”

“Tiểu Ái!”. Thang Thang nắm tay Ngải Ái không cười hi hi nữa mà nghiêm túc nói: “Cậu thật sự không biết hay là đang giả ngốc?”

Ngải Ái nghẹn giọng một lúc mới nói:

“Từ lúc tớ từ Mỹ về, tớ có cảm giác anh ấy không giống như trước đây…” [Phải dzồi, phải dzồi. Vì anh ấy biết bé ở bên Mộc Duệ Thần đấy].

“Cậu có biết không hả… Bắc Hàn đã theo đuổi cậu năm năm nay rồi đấy?”