Đồ Biến Thái!!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ???

Chương 7: Chấp nhận




Sáng sớm, ông mặt trời chiếu rọi qua khe cửa phòng, không ngần ngại chiếu thẳng vào mặt Lục Nhi. Cô uể oải đứng dậy, liền sau đó là đi vào nhà tắm. Cô quan sát xung quanh, hình như chủ phòng đã về. “ Oái, sao mình lại làm lộn xộn phòng người ta lên thế này cơ chứ? Mà hình như mình còn uống rượu thì phải. Ai da, thật chóng mặt quá đi à ~ “ Lục Nhi thầm trách cái đầu đãng trí không nhớ được gì tối qua. Cô nghe thấy tiếng róc rách trong nhà tắm, chắc chắn chủ phòng đang trong đó. Ngồi chỉnh chu lại quần áo rồi nghĩ mấy câu xin lỗi sao cho hợp tình hợp lí, cô cũng không hề hay biết hắn đã bước ra từ lúc nào. Cô lấy hết can đảm, gập người xuống:

- Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm phòng bừa bộn lên như thế này. Tôi mới được chuyển đến. Tôi là...

Lục Nhi ngẩng mặt lên, cố gắng lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đối phương, đồng thời cũng cố tạo ra một nụ cười sao cho tự nhiên nhất với âm mưu mong đối phương tha tội. Nhưng đời đâu như là mơ, vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, Lục Nhi đã không thể nói được lời nào. Thiên Hàn chỉ nhếch mép lên, cười như không cười:

- Sao? Ngạc nhiên ư? Đừng tỏ ra như thế. Người ngạc nhiên phải là tôi chứ. Thế nào? Hết ngạc nhiên chưa? Hết rồi thì cút ra khỏi đây cho tôi.

Lục Nhi lúng túng đứng vào mép giường. Nhưng ngay sau đó cô cũng kịp lấy lại thần tính, ngẩng cao mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ kia, hét lớn:

- Tại sao tôi phải đi cơ chứ? Tôi được xếp vào phòng này, còn lâu tôi mới đi. Cậu thích thì có thể rời đi, tôi không ép { bản chất 4: Max lầy, đến ở nhờ còn đuổi ngta đi}

Câu nói vừa dứt cũng chính là lúc hắn như muốn đập tan cái gương mặt kia. Túm lấy cổ áo Lục Nhi, hắn gầm lên:

- Ngậm miệng và cút khỏi đây cho tôi. Hay cậu muốn chính tay hiệu trưởng tiễn cậu đi?

- Không - Lục Nhi vênh mặt lên, mặc dù rất sợ nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nhưng đã không còn cách nào khác nữa - Tại sao tôi phải đi chứ?

- Haha... Cậu có biết tôi có năng lực dời núi không?

- Không. À, biết. Thế thì sao?

Lục Nhi thầm nghĩ:“ Khắp mọi nơi có ai lại không biết Đường Thị nổi tiếng rần rần cơ chứ. Gia thế nhà cậu thì khủng rồi”

- Hay... cậu thích tôi? - Mặt Thiên Hàn lóe lên tia sáng { phát hiện ra Thiên Hàn lúc thì lạnh lùng lúc lại rất hài hước nhá????}

- Xin lỗi, tôi không phải thụ.....

- Được rồi, xem cậu có dám ở cùng nữa không. Hừ.

Hắn hừ lạnh 1 tiếng, ngay sau đó liền lấy điện thoại ra nhấn 1 tràng số dài

- A lô. Hiệu trưởng Trương phải không? Sao ông dám xếp người lạ vào phòng tôi?

- Đường thiếu gia, cái này là do Đường chủ tịch đã tự mình quyết định rồi ạ. Có gì cậu hỏi lại Đường chủ tịch, tôi không biết gì hết - Một giọng nói ồm ồm cất lên trong máy. Qua tiếng loa ngoài, Lục Nhi có thể lờ mờ nghe được nội dung cuộc đối thoại.

Nghe được đến đó, Thiên Hàn không ngần ngại tắt cuộc gọi, lại bấm số gọi tiếp:

- A lô, bà à. Là cháu đây. Sao bà lại tự tiện xếp người lạ vào phòng cháu chứ?

Đầu dây bên kia là tiếng của một người phụ nữ, nghe giọng rất ấm áp, dịu dàng:

- Ôi, thằng cún con của bà. Lâu rồi mới gọi cho bà đấy nhá. Bà hiểu lí do cháu gọi cho bà rồi. Cún con của bà, bà xếp cháu đến đây học với mục đích gì nào? Là để cháu hiểu người khác, là để cháu quan tâm đến mọi người mà làm 1 giám đốc tốt. Giờ bà đang giúp cháu mà, cún con của bà.

- Nhưng mà bà à, cháu....

- Tiểu Hàn, cháu có muốn bà xếp cho cháu gặp mặt tuần này không? Cô gái hôm nào rất.....

- Bà à, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ làm theo lời bà.

- Đấy, thế mới là cún con của bà chứ. Thôi, bà có việc, bà dập máy đây. Từ giờ phải gọi cho bà thường xuyên đấy. Đi học cách quan tâm người khác mà bà nó thì nó vứt đi như vậy đấy.

- Được rồi mà bà. Cháu nhất định sẽ gọi về thường xuyên. Vâng, bye bà...

Đây là Đường Thiên Hàn lạnh lùng bá đạo sao? Hắn ta vừa nói rất dịu dàng, mang phong thái rất trẻ con mà. Lục Nhi dụi mắt nhìn vật thể trước mắt mà không khỏi nghi ngại. Nhưng ngay sau đó đập vào mắt Lục Nhi lại là một Thiên Hàn lạnh lùng hung dữ. Hắn không khách khí ném chiếc điện thoại tội nghiệp xuống dưới giường. Đôi mắt lạnh lùng khó đoán làm Lục Nhi thoáng chút mơ hồ.

Hắn quay lưng lại, hiên ngang bước ra khỏi phòng. Tấm lưng rộng che khuất tầm nhìn của Lục Nhi. Hắn không quay đầu lại, chỉ thả lại sự lạnh lùng qua câu nói:

- Làm ô sin không công cho đến hết năm nay rồi mau cút đi cho tôi.

< To be continued>

p/s: Từ giờ tui sẽ đăng truyện đều đặn vào T4 và T7 hàng tuần, mong mọi người đón đọc... ☺