Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em

Chương 23




- Đúng

- Vậy thì giờ anh biết rồi chứ. Đa nghi quá cũng không tốt đâu.

- Anh…. Nhưng tôi chưa muốn dừng lại

- Vậy anh còn muốn gì nữa.

- Tháo chiếc bịt mặt kia ra.

- Không được _ nó kiên quyết.

- Vì sao không được.Anh đã thắng không biết bao nhiêu trận trong cái thế giới bóng rổ đường phố này, người ta gọi anh là bóng quỷ nhưng sao không ai được biết mặt anh.

- Tôi không muốn.

- Anh có điều gì để dấu chúng tôi, không thì vì sao anh phải bịt mặt. Mọi người có ai muôn biết khuôn mặt thật của Bóng Quỷ không. _ tên đo hét to.

- Có…. mở ra đi.. _ mọi người bên ngoài nhộn nên

- Tôi…. _ nó lùi lại

- Anh thấy rồi đó, hãy chứng tỏ đi chứ. nể mặt anh em trong sân này anh hãy làm đi _ tên đó nhìn nó, ánh mắt cương định.

Bỗng từ đâu một quả bóng rổ bay qua mặt hắn và đén tay nó. Nó nhìn thấy dòng chữ trên quả bóng, hai hàng lệ chảy dài trên má, đôi mắt đỏ gầu. Mọi người bên ngoài cứg đơ. Sao tự nhiên nhìn thấy cái tên đó nó lại yếu đuối thế này. Rồi ở đâu có 3 người đàn ông đứng cạnh nó. Một người khẽ đặt tay nên vai nó, nó quay sang nhìn, rồi ôm chầm lấy ông. Còn 2 người kia chỉ đứng nhìn, mọi người bên ngoài thì cứ mắt chữ A mồm chữ O không hiểu có chuyện gì sảy ra trước mắt mình, nó thay đổi theo từng tích tắc đến chóng mặt. ông đẩy nó ra:

- Hãy cho họ xem mặt đi con.

- Dạ.

- Yên tâm hãy tin ta.

Rồi ông xoay người nó quay lưng lại với mọi người bên ngoài, tháo cho nó chiếc bịt mặt màu đen ra ngoài, rồi làm gì đó mà chẳng ai nhìn thấy vì đây là điều kiện ông đã đặt ra cho mọi người khi muốn nhìn thấy mặt nó, hơn nữa lại có 2 người con trai cao đứng quanh nó nên chẳng ai nhìn thấy gì hết cả.

Ông nhìn nó cười, nó gật đầu nhẹ rồi ông xoay người nó về phía bao con người đang hồi hộp để muốn biết khuôn mặt của bóng quỷ. Từ từ hai người con trai đứng trước mặt nó tách ra để mọi người có thể nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nó. tất cả đang thực sự bất ngờ và không thể tin vào mắt mình nữa. Một sự thật bàng hoàng, khuôn mặt đó khiến cho bao người xung quanh chỉ im lặng không thể thổt nên lời nào nữa, cổ họng họ như bị chặn lại bởi một vật cản vô hình đáng sợ nào đó. Chân và toàn thân họ cứng đơ lại, họ chỉ giám đứng nhìn mà không thể làm điểu gì khác nữa.