Đồ Hậu Đậu! Em... Có Khỏe Không? (Tfboys)

Chương 23




Cả đêm hôm đó cô không thể nào ngủ được cứ hễ nhắm mắt lại thì niềm vui đó lại tràn về. Cái niềm vui nói đúng hơn là hạnh phúc mà cô hằng ao ước đến với cô thật bất ngờ chính cô cũng không tin nữa. Hôm nay mọi lịch trình tạm ngưng lại thế là cô và ba người bọn họ phải đến trường. Khoát trên người bộ đồng phục học sinh cô chợt nhớ tới Chu Gia Hân. Giờ đây cô chỉ muốn được ôm nhỏ vào lòng. Mặc dù quen nhau chưa bao lâu nhưng với nhỏ cô đã xem như người nhà. Như mọi ngày Nguyên lại vào phòng gọi cô dậy, nó như là một thói quen của cậu. Nhưng vừa mở cửa cậu đã không thấy cô đâu chỉ thấy đám chăn mền bị cô hất tung xuống đất. -Lại đi đâu thế không biết? con gái gì mà bừa bộn hết sức! _ Nói rồi cậu lặng lẽ nhặt những thứ cô vất lung tung dưới đất lên, gấp chăn mền của cô thật gọn gàng rồi khép cửa lại.

-Mọi người có biết tiểu Nguyệt đi đâu không ạ! em vào phòng cô ấy mà không thấy,_ Nguyên lo lắng hỏi mọi người vì đã đi tìm khắp nhà rồi mà vẫn không thấy cô đâu cả.

Tuấn Khải khẽ chau mày:<lần trước đã đi lạc rồi vậy mà giờ lại.... thật tức chết mà>. Rồi anh vội lấy điện thoại ra gọi cho cô:

-Alo...

-Alo cái đầu cô ấy! mới sáng ra đã đi gây họa ở đâu rồi hả? _anh tức giận

-Đâu có tôi đi học mà! các anh cũng đi học đi nhá lo học cho tốt vào! _ Cô lên giọng như một bảo mẫu

-Cô đi học bằng cái gì đấy?

-Xe buýt!

-Đã ăn gì chưa?

-À... tôi quên....

-Muốn chết à? mới ra viện chưa được mấy ngày đã muốn thăm bác sĩ nữa rồi à?

-Thôi mà cho tôi xin.... CHU GIA HÂN!_ cô vội gọi nhỏ khi thấy nhỏ đứng trước cổng trường_ thôi nhá về nhà nói chuyện sau.Bey bey_ Cô vội tắt máy không để cho anh nói thêm lời nào.

-Trời ơi! không gặp bồ mấy ngày mà tui nhớ ơi là nhớ _ cô giở giọng nịnh nọt

-Sao tui tưởng bồ quên mình đã từng có một người bạn như tui rồi chớ! _ Gia Hân quay mặt sang chỗ khác nói bằng giọng chua nguýt..

-Thôi mà cho tui xin lỗi! tui bao bồ ăn sáng chịu hông?

-phải xem thái độ của bồ như thế nào đã. Khi đó bổn cô nương sẽ suy nghĩ lại.

Nói rồi hai cô gái tung tăng bước vào căng tin. Cô vừa gặm một ổ bánh mì vừa cầm một hũ sữa. Nếu lúc này bà nội mà có ở đây chắc tức chết mất, đường đường là đại tiểu thư của một tập đoàn danh tiếng mà chút ý tứ cũng không có. Đang ăn ngon lành bỗng Chu Gia Hân cầm điện thoại rú lên sung sướng. Chẳng là nhỏ nói hôm nay ba chàng hot boy trường Bát Trung đại giá quang lâm. Cô mãi ăn nên cũng chẵng để ý nhỏ nói gì chỉ gật đầu cho qua chuyện. Vì thiếu ngủ nên vừa vào lớp là cô gục mặt xuống bàn "không màn thế sự", vì gọi mãi cô không chịu dậy nên nhỏ đành đi đón thần tượng một mình vậy. Không biết là nhỏ la hét đến cỡ nào mà lúc vào lớp giọng của nhỏ có phần khác đi. Còn cô vì đang say giấc nồng nên chẳng quan tâm đến "lão sư" nỗi tiếng hung dữ nhất trường đang đứng trước mặt.

-Hoàng Ánh Nguyệt! em dậy ngay cho tôi.

-Vâng! Chiếc bánh đó làm từ trà xanh đấy ạ....

Cả lớp không nhịn được cười ồ lên ngay cả Chu Gia Hân cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Còn vị thầy giáo đang cầm chiếc thước to đùng kia thì tức tím mặt.

-HOÀNG ÁNH NGUYỆT EM XUỐNG VĂN PHÒNG CHO TÔI NGAY LẬP TỨC! _ Thầy giáo giận dữ hét lên làm cả lớp im bặt còn cô thì giật mình tỉnh dậy. Mặt vẫn lơ ngơ chưa biết chuyện gì đang xảy ra đến khi nhỏ nói thì thầm:" Thầy bảo bồ xuống văn phòng đợi thầy, phen này bồ tiêu rồi ai bảo tui gọi mà không chịu dậy.". Cô hoảng hồn tin này mà đến tai bố cô chắc ngay cả việc viết kịch bản cô cũng không còn. LÀm sao đây. Lững thững đi xuống văn phòng mà chân tay cô lạnh ngắt.

-Em, thật to gan. Nghỉ cả tuần không xin phép đến khi đi học lại rồi thì ngủ trong giờ học. Em xem tôi là gì hả là vật trưng bày chắc? Mau gọi phụ huynh em lên gặp tôi ngay lập tức tôi muốn trao đổi về tình hình học tập của em.

-Thầy ơi! em mới phạm lần đầu mang thầy tha lỗi cho em, em hứa sẽ không có lần sau đâu ạ!_ Cô ra sức van xin để "cứu sự sống" của mình. lần này bố cô mà đáp máy bay về một lần nữa thì.... đời cô tàn.

-Không cần năn nỉ! mau gọi phụ huynh em lên đây!

-Ai cũng được hả thầy?

-Miễn người đó lớn tuổi hơn em là được!

Cô lấy hết can đảm gọi cho anh chỉ còn cách này mới cứu vãn được tình thế.

-Alo. lại gây chuyện gì nữa thế,

-Tuấn Khải cứu tôi với..huhuhu_ Cô phải thêm một vài hiệu ứng thì xác xuất thành công mới cao

-Có chuyện gì thế? nói tôi nghe_ giọng của anh hiện rõ nét lo lắng.

-Anh có thể đến trường Bát Trung được không tuyệt đối đừng để cho hai tên còn lại biết nhá sự sống của tôi nằm ở trong tay anh hết đó._ cô thút thít

-Cô có bị làm sao không thế tôi cũng học ở đó mà cô lại không biết à? Cô làm quản lý cái kiểu gì đấy?

Đến lúc này cô mới ngớ người:< Thôi xong rồi...>

-Tôi ở dưới văn phòng _ Giọng cô run run (lúc này là thật nha mọi người)

-Đứng đó đợi tôi!!