Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 51




Âm thanh “đôm đốp” của than củi đang cháy vang lên trong phòng, chăn bông trên giường được sưởi ấm, ta tựa vào lồng ngực ấm áp cứng rắn của Nam Thừa Diệu, hai thân mình đặc biệt tương hợp với nhau, ta lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ trầm ổn của hắn, từng chút từng chút, tiếng gào thét giận dữ của gió tuyết cùng sự rét lạnh của không khí bên ngoài cửa sổ, dường như đang bị ngăn cách ở thế giới bên kia.

Hắn tự cười chính mình, “Cho nên, khi đó căn bản là ta không dám nhìn nàng, bởi vì chỉ cần ta liếc mắt một cái, liền sẽ mềm lòng mà đáp ứng điều kiện của Đổng Địch, để nàng hoàn hảo vô khuyết trở lại bên người ta.”

Ta lẳng lặng tựa vào trong lòng hắn, dịu dàng đáp, “Thần thiếp đã hoàn hảo vô khuyết trở lại bên người Điện hạ.”

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đem bàn tay đang quấn băng của ta đặt lên môi, trên vết thương ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng để lại một nụ hôn. Sau đó, giọng nói sâu nặng của hắn lại vang lên, đem theo sự thư thái và lời ước hẹn, “Sẽ không có lần sau, ta cam đoan.”

Đáy lòng ta có một chút mềm mại, vừa muốn nói điều gì đó, lại nghe thấy giọng nói của Liễm từ xa truyền đến, “Nhị tỷ, cháo khoai từ được rồi…” *haizz bóng đèn ah*

Lời còn chưa dứt, hắn đã bưng bát cháo củ từ to đầy đi nhanh tới bên giường của ta. Ta nhìn thoáng qua bát cháo, không khỏi buồn cười đưa mắt nhìn hắn, “Nhiều như vậy, ta ăn không hết.”

Đôi mày kiếm của hắn giương lên, “Ăn không hết cũng phải ăn, cháo này là do chính tay ta giúp bọn họ nấu, hơn nữa còn đích thân ta mang đến, cho dù thế nào tỷ cũng phải ăn bằng hết!”

Ta mìm cười, nghĩ hắn từ nhỏ đã có cuộc sống an nhàn, ngay đến cửa nhà bếp còn chưa bước vào, nói chi là làm những chuyện như vậy. Ta nhìn thấy ánh mắt của hắn giống như Nam Thừa Diệu dày đặc những gân máu đỏ hồng, không khỏi lên tiếng nói. “Việc này đâu cần đệ phải tự mình làm, giao cho Sơ Ảnh là được rồi.”

Sắc mặt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ trong nháy mắt liền áp chế mà cười nói: “Có ta hầu hạ tỷ không tốt sao?”

Lòng ta trầm xuống, tuy rằng hắn đã cố gắng che dấu, nhưng cuối cùng vẫn không giỏi đóng kịch, ngay khi uống một ngụm cháo từ chiếc thìa trong tay hắn, ta lẳng lặng mở miệng, “Sơ Ảnh đâu, sao lại không thấy nàng?”

Bàn tay cầm thìa của Liễm cứng đờ, ánh mắt hạ xuống, không lên tiếng, lòng ta càng lúc càng bất an, “Cuối cùng thì nàng thế nào?”

Vòng tay Nam Thừa Diệu ôm ta hơi nắm chặt, sau đó lên tiếng nói, “Ta không muốn giấu nàng, Sơ Ảnh không có ở bên trong thương hội Đổng Ký, ta đã phái người đi tìm, nàng không cần lo lắng.”

Ta hơi nhắm mắt lại, sau lại mở ra, ánh mắt khẩn cần nhìn hắn, mở miệng, “Điện hạ, từ nhỏ Sơ Ảnh đã cùng ta lớn lên, ở trong lòng thần thiếp, nàng cũng như là muội muội, xin Điện hạ hứa với thần thiếp, nhất định phải tìm được nàng.” Hắn gật đầu, “Nàng yên tâm.”

Không biết vì điều gì, khi có một câu ưng thuận này của hắn, lòng ta có phần buông lơi kì lạ, đang muốn lên tiếng tạ ơn, đột nhiên ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Tần Chiêu, “Điện hạ, quân tình cấp báo.” Nam Thừa Diệu cũng không kiêng dè khi có ta mà thản nhiên lên tiếng, “Nói.”

“Triệu Mạc đã đưa người đến vùng phụ cận sa mạc Hàn Hải bắt được Đổng Minh, hiện đang được giam giữ trong đại lao Nghiệp Thành, nên xử trí thế nào, kính xin chỉ thị của Điện hạ.”

Bỗng nhiên trong lúc đó, ta cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, có chút cảm giác không thở nổi, Nam Thừa Diệu buông vòng tay đang ôm ta, định đỡ ta nằm xuống trên giường, ta duỗi tay vịn chặt lấy cánh tay hắn, khẽ nói nhưng giọng điệu lại mang theo sự kiên trì, “Điện hạ, cứ nói ở đây. Ít nhiều gì thì một nhà Đổng thị cũng có liên quan đến ta, ta nghĩ ta nên biết.”

Thật ra, từ sau khi ta tỉnh lại, liền có một tảng đá lớn luôn đè nặng ở trong lòng, vài lần muốn nói ra, rồi lại nhịn xuống, hiện giờ, chợt nghe thấy Đổng Minh còn chưa chết, cảm giác thả lỏng còn chưa kịp trỗi dậy thì tin tức hắn bị bắt vào tù lại nối gót truyền tới. Nam Thừa Diệu nhìn ta một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi khó có thể nghe thấy, sau đó hắn mở miệng nói với Tần Chiêu đang ở bên ngoài bức bình phong, “Trước tiên đừng động đến hắn, ta muốn tự mình đi thẩm vấn.”

Tần Chiếu lên tiếng “Vâng”, lại tiếp tục mở miệng hỏi, “Thế Trần Tam thì xử trí thế nào?”

Nam Thừa Diệu thản nhiên hỏi, “Hành tung của Đổng Minh không phải do hắn lộ ra sao?”

“Không phải.”

“Hắn vẫn như trước không có nửa phần quy thuận ư?”

“Không có.”

Nam Thừa Diệu cười cũng như không cười, “Thật là khó có được nhân tài như hắn, nhưng mà, đáng tiếc.”

Liễm đang bưng bát cháo ngồi đối diện, bình tĩnh nhìn hắn, “Ý tứ của Điện hạ là giết?”

Nam Thừa Diệu vẫn thờ ơ mỉm cười như trước, đáy mắt thì lại lạnh nhạt, “Không được bỏ qua, muốn thành đại sự, phải biết khi nào thì thu khi nào thì thả.”

Thật ra, ta biết hắn làm như vậy cũng không có gì là không đúng, nếu không thể thu nhận, thì nhất định là đối địch, thả hổ về rừng không bằng nhổ cỏ tận gốc. Nhưng mà, hiểu là một chuyện, còn đáy lòng ta thì lại không có cách nào mà dằn xuống cảm giác rét run.

Nam Thừa Diệu đưa tay cầm lấy một cái gối, động tác nhẹ nhàng đỡ ta dựa lên, sau đó lên tiếng nói, “Để Liễm ở lại nơi này thay ta, ta đi cùng Tần Chiêu một lát sẽ trở lại.”

Ta nhìn hắn gật đầu, sau đó lại nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất sau bình phong.

“Nhị tỷ, nhân lúc cháo còn nóng mà uống hết đi.” Liễm vừa nói, vừa múc một thìa cháo đưa đến bên môi ta.

Ta nhìn vào đôi mắt trong xanh nhàn nhạt của hắn đang nổi rõ những gân máu đỏ hồng, không khỏi có phần đau lòng, “Các người hành quân trở về, vốn đã hao tốn rất nhiều sức lực, lại canh giữ cho ta suốt một ngày một đêm, sợ rằng thân thể sẽ không chịu đựng nỗi, gọi nha hoàn đến là được, đệ nhanh đi nghỉ ngơi một chút. Còn có Điện hạ, đệ cũng sai người đi nói với Điện hạ một tiếng, đừng quá mệt mỏi.”

“Ta không sao, về phần Nam Thừa Diệu tỷ càng không cần phải cảm thấy áy náy,” nét mặt Liễm lạnh lùng, “Hắn vốn là nợ tỷ!”

Ta hơi nhíu mày, tính tình thẳng thắn không chút che giấu như vậy, lại sinh ra trong gia đình Tướng phủ, sớm muộn gì cũng có ngày đem lại tai hoạ cho hắn, “Liễm, đệ cũng không phải là đứa trẻ, tục danh của Tam điện hạ sao đệ có thể gọi thẳng như vậy?”

Trong mắt hắn ẩn hiện sự tức giận, “Hắn dám để tỷ ở lại Nghiệp Thành làm mồi dẫn tên Đổng lão tặc, ngay cả việc kêu tên hắn cũng không được sao?”

Ta khẽ thở dài, “Điện hạ có thể làm như vậy, tất nhiên đã có an bài ở khắp nơi, chẳng phải bây giờ ta đã không có việc gì hay sao?”

Sự tức giận ở trong mắt hắn thoáng dịu đi đôi chút, nhưng vẫn có phần tâm không cam tình không nguyện, lên tiếng: “Nếu không phải thấy hắn thật sự để ý đến tỷ, tỷ cho rằng ta cứ như vậy mà bỏ qua hay sao?”

Ta chạm vào chiếc thìa trong tay hắn, lại uống một ngụm cháo, không nói gì.

Liễm vừa đút ta, vừa tiếp tục lên tiếng nói, “Ngày đó khi chúng ta vẫn chưa công được thành, tỷ lại bị mang đi, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Khi đó, chính Tam điện hạ đã mạo hiểm mưa tên mà bay người lên cổng thành, ‘Chuyển Phách” ra khỏi vỏ, chỉ trong một chiêu liền lấy đi tính mạng của Đổng lão tặc.”

Mặc dù cực kỳ bất mãn với Nam Thừa Diệu, nhưng khi nói đến đây, gương mặt của hắn vẫn mang theo vài phần khâm phục, có lẽ chính hắn cũng đã nhận ra, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, lại múc một thìa cháo đút cho ta, mới tiếp tục nói——-

“Đổng lão tặc vừa chết, quân lính phòng thủ Nghiệp Thành liền tan rã, chúng ta chiếm được Nghiệp Thành, liền ngay lập tức đi tìm tỷ, sợ rằng sẽ lỡ tay làm tỷ bị thương, nên Tam điện hạ đã ra nghiêm lệnh, bên trong Nghiệp Thành cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được động binh gây thương tích. Hắn bảo ta cùng Tần Chiêu, Triệu Mạc, Âu Dương Hiến dẫn người chia ra các hướng khác nhau, men theo Nghiệp Thành mà tìm tỷ, còn hắn thì chạy tới thương hội Đổng Ký. Sau ta nhận được tin tức tỷ đã không có việc gì, lúc này mới mang binh trở về, chờ ta đến được thương hội, hắn đã hạ lệnh tiêu diệt một nhà Đổng thị.”

Đáy lòng của ta, nặng nề ngừng lại, không nói gì.

Mà Liễm cũng không chú ý tới sự khác thường của ta, vừa giúp ta húp cháo như trước, vừa cứ thế mà nói tiếp, “Sau đó tỷ hôn mê bất tỉnh, cho dù là dùng bài thuốc nào cũng không hiệu quả, chúng ta liền liên tục trông coi, bây giờ nghĩ lại, một ngày qua hai tên quân y kia cũng thật không dễ chịu. Nếu không phải vì không tìm được người khác, ta sớm đã đem bọn họ ăn tươi nuốt sống! Còn Tam điện hạ thì ngược lại, không nói một câu, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ âm trầm kia thì ngay đến ta cũng phải phát lạnh, cũng khó trách hai tên quân y kia cứ nơm nớp lo sợ mỗi lần báo cáo bệnh tình của tỷ.”

Hắn nói xong, bản thân cũng nhịn không được mà mỉm cười nhìn ta, nhưng đến một chút ta cũng không cười nổi, do dự trong chốc lát, vẫn có phần chần chừ lên tiếng, “Một nhà Đổng thị…”

“Ngoại trừ Đổng Minh được tên gia nô Trần Tam của Đổng gia liều chết bảo vệ mà chạy thoát ra ngoài, và Điện hạ vì muốn tìm được Đổng Minh mà lưu lại tính mạng của Trần Tam ra thì những người khác trong Đổng phủ, không còn một người nào còn sống.”

Liễm dứt khoát lên tiếng, không chút do dự.

Thấy ta im lặng, hắn thở dài, “Tam điện hạ đã nói qua, nếu bọn họ đám đả thương tỷ, một nhà Đổng thị phải diệt tẫn cửu tộc, tỷ vẫn còn không biết phu quân của tỷ là người như thế nào sao? Thật ra nếu đổi lại là ta, cũng sẽ làm như vậy.”

Hắn lại múc một thìa cháo cho ta, nhưng ta không thể nào ăn nổi nữa, hắn thấy vậy, cũng không tiếp tục ép ta, đặt bát cháo xuống, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói có một chút thở dài cùng trầm tĩnh . . .

“Nhị tỷ, ta biết tỷ cò lòng nhân từ, nhưng cái thế giới này vốn là như vậy, chỉ có thắng được thua mất, cho dù là đúng hay sai? Ai vô tội? Ai hàm oan? Đến ông trời cũng không phân xử được. Tỷ cũng không cần phải đem mọi trách nhiệm đều ôm vào trong lòng, Đổng thị bị diệt môn, tất nhiên là bởi vì bọn họ đả thương tỷ, nhưng việc Đổng Địch mưu phản là sự thật không thể thay đổi, theo như lệ phải tru di cửu tộc, Tam điện hạ làm như vậy cũng không có nửa phần không phải. Hắn thân là hoàng tử, nhất định phải nâng cao quyền uy, giữ gìn kỷ cương.”

Hắn quay đầu nhìn ta, “Hơn nữa, nếu lưu lại người Đổng gia, hiển nhiên là có chút lợi ích, nhưng muốn lật đổ Đông Cung, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Nếu Đổng Địch đã chết, thì những người còn lại căn bản không có khả năng giúp Tam điện hạ thực hiện được chuyện này, như vậy, hắn nhất định sẽ không muốn rút dây động rừng, với lại nếu hắn phí sức mà giữ lại tính mạng của những kẻ hận hắn, thế nào cũng trở thành đề tài nơi đầu lưỡi của người đời, một truyền mười, mười truyền một trăm, lỡ như rơi vào tay kẻ có lòng dạ ác độc, thanh danh sẽ bị bêu xấu thì sao?”

Ta chưa từng nghĩ Liễm sẽ nói ra như vậy, nhất thời, có chút giật mình nhưng nhìn thấy nét mặt anh tuấn của hắn, lại không thể nói nên lời.

Hiển nhiên là ta biết Liễm thông minh khác thường, nhưng vì từ đầu hắn đã không muốn dây vào chuyện triều chính, mà cũng điều này đã khiến phụ thân và mẫu thân có không biết bao nhiêu là bi thương cùng phiền não.

Lần này cùng Nam Thừa Diệu xuất chinh, dù rằng Nam Thừa Diệu không hề đề phòng hắn, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, hắn lại có thể đem mọi việc nói rõ ràng như vậy, nói không chừng là âm thầm tìm hiểu, ta cũng thật sự không ngờ.

Liễm thoáng nhìn thấy sắc mặt của ta, lại đưa ánh mắt trở về bên ngoài cửa sổ, cất cao giọng, giữa đôi mày thẳng thắn vô tư mơ hồ còn có một chút kiêu hãnh, “Phụ thân vẫn cứ muốn ta vào triều làm quan, ta một mực không chịu, thật ra chuyện tình đấu đá lẫn nhau này không phải là ta không biết, chỉ là không màng đến mà thôi.”