Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 71




Liễm vừa nói ra, mọi người liền xôn xao.

Nam Cương khổ ải, Tề Việt nhiều lần cố chấp xâm phạm biên giới mọi người đều biết, bởi vậy, không ai có thể ngờ một công tử nhà quan từ nhỏ đã sống trong sung sướng, lại muốn trấn thủ Nam Cương, lại còn lập ra lời thề không dẹp yên Tề Việt quyết không thú thê sinh tử.

Trong lòng của ta có một chút bùi ngùi không nói nên lời, không hẹn mà nhớ đến cái ngày ở Nam Sơn cư, hắn bảo tỷ đừng lo lắng, nói rằng hắn đã có cách ứng phó, thật không ngờ là dùng cách này.

Hắn cũng biết chừng mực, không hề nói lời kháng chỉ, lời nói có tình có lý, khiến cho kẻ khác không tìm ra nửa phần không phải.

Kỳ thật khi còn ở Mạc Bắc, ta liền nhận ra Liễm không phải cái gì cũng không biết, không phải là đứa trẻ đơn thuần, trẻ người non dạ, ta hiểu rõ, hắn cũng hiểu rõ, những việc ta biết, hắn cũng đều biết, chẳng qua là do trời sinh tính tình cao ngạo ngay thẳng, không muốn nguỵ tạo, cũng không muốn sống cuộc sống đấu đá lẫn nhau mà thôi.

Hôm nay hắn ứng đối khéo léo như vậy, nhanh nhẹn ngăn chặn ý định tứ hôn của hoàng thượng, thật ra ngay đến ta cũng muốn vỗ tay khen ngợi, nếu như không phải vì hắn xin đến Nam Cương, đi mất năm năm, thời gian lâu như vậy.

Ta thấy sắc mặt phụ thân dù rằng vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống, còn mẫu thân ngay cả vẫn mỉm cười lễ nghi, nhưng nét mặt cũng ẩn giấu vài phần đau thương, cho dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể kiềm chế mà để lộ ra ít nhiều.

Tâm tư của bọn họ, ta sao lại không biết, sao lại không cam lòng, đứa con mà mình yêu thương nhất, phải chịu khổ ở nơi Nam Cương hoang vắng hỗn loạn, dù sao thì năm năm cũng rất dài.

“Nam Cương xa xôi, khí hậu khắc nghiệt, loạn lạc không ngừng, đây cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, ngươi đã nghĩ kỹ?”

Cách một lúc lâu, hoàng thượng mới lên tiếng, có lẽ ông ta cũng không ngờ Liễm sẽ nói như vậy, giọng điệu thản nhiên không nhìn ra chút vui mừng, trong ánh mắt lại có hơn phân nửa là biểu cảm khó hiểu.

Liễm quỳ xuống đất hành lễ, nghiêm mặt nói: “Thân là nam nhi của Nam Triều, hiển nhiên phải lấy thân đền ơn nước, sao chỉ vì khổ cực mà e ngại? Ý thần đã quyết, xin Hoàng thượng ân chuẩn!”

Hoàng thượng thản nhiên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt về phía phụ thân, lên tiếng nói: “Chuyện này, ý của Mộ Dung thừa tướng thế nào?”

Phụ thân cúi mình đáp: “Chi bằng để hoàng thượng quyết định.”

Giọng nói của ông bình tĩnh trầm ổn, khuôn mặt cúi thấp.

Mặc dù ta không nhìn thấy thần sắc của ông, nhưng cũng biết rõ, nhất định sẽ không phải là nét mặt bình tĩnh mà ông đang biểu hiện ở ngoài, dù rằng phụ thân có hãnh diện có bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể đành lòng nhìn ái tử sắp đi xa.

Chúng ta đều hiểu rõ, việc đi Nam Cương lần này của Liễm đã là chuyện không thể tránh được.

“Một khi đã như vậy, trẫm liền ân chuẩn.” Quả nhiêu, không mất bao lâu, giọng nói của hoàng thượng lại vang lên trên Thanh Hoà điện: “Mộ Dung Liễm nghe chỉ.”

“Có thần!”

“Thượng tướng quân Mộ Dung Liễm, trung quân ái quốc, oai hùng thiện chiến, khâm phong ‘Định Nam hầu’, phái đi Nam Cương, trấn giữ biên cương, ổn định nước nhà, chọn ngày lên đường. Khâm thử.”

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tiếng tạ ơn quả quyết trong trẻo, hết thảy đã ngã ngũ, đệ đệ của ta, sắp phải đến vùng Nam Cương hẻo lánh mà gian truân, trải qua thời gian năm năm quý giá trong cuộc đời của hắn.

Ta nhìn thấy tầm mắt sâu kín của Ý Dương công chúa Nam Thừa Hi ném về phía Liễm, ánh mắt của nàng cũng không có biến đổi gì lớn, bên môi còn treo lên một ý cười thản nhiên như có như không, lại có hơi trào phúng.

Chỉ là, trong ánh mắt của nàng, vẫn có một vẻ âm tình bất định, hình như có u oán, lại giống như không cam lòng, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt, khi mở mắt ra thì toàn bộ cảm xúc đã được thu về không chút kẽ hở, nụ cười trên mặt, càng lúc càng hoàn hảo.

Hoàng thượng thản nhiên vẩy tay: “Mộ Dung thừa tướng cùng Thượng tướng quân đều đứng dậy nhập tiệc đi.”

Phụ thân và Liễm lại dập đầu tạ ơn, sau đó mới đứng lên trở về chỗ ngồi.

Bọn họ vừa ngồi xuống, liền có thái giám cung nữ bê thức ăn nối đuôi nhau bước vào.

“Bánh ngọt tứ phẩm: Kim ti tô tước, ngũ thải sao thủ, thuỷ tinh mai hoa bao, như ý phật thủ tô *quả phật thủ í, mà theo ta bit thì cái này ko ăn dc mừ >.

Khi hoa quả được bê lên, có nghĩa Lễ Chúc Mừng ở Thanh Hoà điện này đã đến lúc kết thúc, chỉ còn chờ trà thơm cáo biệt được trình lên.

Bởi vì chuyện bức văn tự lúc chiều ở Tuyên Chính điện, cùng với việc Liễm sắp phải đến Nam Cương, tinh thần ta đã cảm thấy hơi mệt mỏi, càng muốn tiệc rượu này sớm kết thúc, như vậy sẽ không cần tiếp tục cố gắng tươi cười.

Vì thế bất giác ta khẽ nhìn ra ngoài Thanh Hoà điện, mơ hồ nhìn thấy trong bóng đêm có một luồng ánh sáng từ rất xa đang dần tiến tới, không biết đó có phải là những người dâng trà thơm hay không.

Vẫn còn thất thần, nên cũng không nhận ra Nam Thừa Diệu đang nghiêng người dựa vào, ta hoảng sợ, vội quay đầu nhìn xuống, khuôn mặt của hắn lúc này đã mang theo vài phần say ngà ngà, tuy rằng vẫn mở to mắt, vẫn mỉm cười, nhưng có lẽ là vì không thể tiếp tục duy trì tình trạng thăng bằng, cho nên mới nghiêng người tựa vào trong lòng ta.

Có điều, đó chẳng qua chỉ là cảnh tượng rơi vào trong mắt kẻ khác.

Người bên ngoài nhìn thấy, cả người hắn đã muốn dựa hoàn toàn vào trong lòng ta, nhưng mà thực tế, hắn lại không hề giao toàn bộ sức nặng trên người cho ta, ta không hề có cảm giác mệt mỏi, cũng không hề cực nhọc.

Tuy rằng biết hắn có thể là đang giả say, nhưng thật không biết lần này là vì điều gì, với tình cảnh này, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chúng ta lại đang ngồi trên thềm ngọc, nhất cử nhất động hiển nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt khắp nơi, ngay cả Khánh phi nương nương cũng yêu kiều mỉm cười, ngón tay nhỏ nhắn vươn đến, ý bảo hoàng thượng nhìn về phía chúng ta, hoàng thượng chỉ mỉm cười lắc đầu vừa có chút sủng ái lại vừa có phần đành chịu, cũng không nói điều gì.

Cho nên, ta chỉ có thể nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, ánh mắt hạ xuống, dịu dàng hỏi: “Điện hạ có khoẻ không?”

Hắn làm như phải mất một lúc mới nghe rõ lời nói của ta, vẫn mỉm cười nhìn ta như trước, không nói lời nào, chỉ lắc đầu, ánh mắt say rượu lờ đờ.

Nhưng mà, chỉ trong một thoáng đối diện với ánh mắt của hắn, ta rõ ràng nhìn thấy sâu trong đôi mắt thâm sâu như đêm kia, một tia sắc bén thanh khiết thoáng hiện ra liền ngay lập tức thu về.

Đúng lúc này, những cung nữ thân mặc hoa phục ngay ngắn, tay bê chén ngọc mâm vàng chậm rãi vào điện, còn thái giám ngự thiện phòng lại phát ra giọng nói lanh lảnh kéo dài —-

“Trà thơm cáo biệt: Châu lan đại phương, Dương hà xuân lục —-”

Bởi vì hôm nay người có tư cách vào Thanh Hoà Điện, phần lớn là hoàng thân quốc thích công cao quyền quý, cho nên tiệc rượu lần này, những người tham dự tiệc rượu đều được thưởng thức các món ăn không hề khác biệt với thiên tử, riêng chỉ có Mỹ nhân hiến trà khi bắt đầu tiệc rượu và Trà thơm cáo biệt này là khác nhau.

Khi bắt đầu khai tiệc, dâng lên thiên tử là “Quân sơn ngân châm”, những người còn lại là “Sư phong long tĩnh”.

Hiện giờ, trước bàn chúng ta đặt một ly “Dương hà xuân lục”, còn “Châu lan đại phương”, sau mỗi lần yến tiệc đều được thiên tử dùng làm Trà thơm cáo biệt.

Vốn mọi chuyện sẽ được diễn ra theo như quy củ, vẫn giống như mỗi lần trước đây, nhưng mà không ngờ, lúc này, lại xảy ra một biến cố nhỏ không ai lường trước.

“Bệ hạ, sau giờ ngọ hôm nay, lúc Khánh thái y đến Khánh Dương cung thỉnh an thì có nói qua, hôm nay hắn kê cho bệ hạ một bài thuốc mới, nhất định phải kiêng những thứ có tính hàn, mà thần thiếp nhớ rõ trong ‘Châu lan đại phương’ này có ‘Tích Tuyết thảo’, Long thể của bệ hạ là quan trọng, có lẽ đừng nên uống, không bằng liền thưởng cho một hoàng tử, bệ hạ thấy thế nào?”

Khánh phi nương nương lên tiếng khuyên nhủ nhẹ nhàng, giọng nói cũng không lớn, chẳng qua bởi vì chỗ ngồi của ta và Nam Thừa Diệu cũng không cách quá xa, cho nên ta mới nghe thấy.

Mà hoàng thượng cũng chỉ mỉm cười, vươn tay vuốt lên mu bàn tay của Khánh quý phi: “Hiếm thấy ái phi có lòng như vậy, từ lúc nào mà suy nghĩ cho trẫm.”

Khánh phi nương nương, má phấn mỉm cười, thu ba long lanh *thu ba: ý chỉ đôi mắt*, xinh đẹp nhu mì lên tiếng: “Thần thiếp không suy nghĩ cho bệ hạ, thì có thể suy nghĩ điều gì? Đây vốn là bổn phận của thần thiếp, lại còn là thật tâm.”

Hoàng thượng nghe vậy, tâm tình càng vui vẻ, cũng không tiếp tục nói thêm gì với Khánh phi, chỉ luôn nắm lấy bàn tay mềm mại của Khánh phi, mãi cũng không buông ra, ngay cả giọng nói, cũng mang theo sự vui thích rõ ràng: “Người đâu, mang ‘Châu lan đại phương’ này cho Tam hoàng tử.”

Lời vừa nói ra, mọi người trong bữa tiệc liền im lặng, lại không hề che giấu sự kinh ngạc không ngớt, sau khi vẻ kinh ngạc trôi qua, những tính toán âm thầm như một mạch nước ngầm đang dần được hình thành tại Thanh Hoà điện này, bắt đầu chuyển động ra bốn phía.

“Châu lan đại phương”, vốn là ngự trà dùng để cáo biệt, cho dù là hoàng thượng kiêng dùng, muốn thưởng cho hoàng tử, có thái tử ở đây, bất kể thế nào cũng không đến lượt Nam Thừa Diệu.

Ta hiểu ra, hoàng thượng làm như vậy, hơn phân nửa là vì bức văn tự ở Tuyên Chính điện vài canh giờ trước, thứ nhất, trong đáy lòng của ông ta đã có sự nghi kị bất mãn với thái tử, cho nên nhất quyết không đem ngự trà ban cho hắn, thứ hai, cũng là cho Nam Thừa Diệu cùng Triệu Mạc và Âu Dương Hiến, những người hiểu rõ tình hình một chút nhắc nhở.

Sắc mặc Thái tử khẽ biến đổi, tuy rằng đã kiềm chế rất tốt, chỉ trong giây lát đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường không có việc gì, nhưng mà, trong đôi mắt của hắn ít nhiều có phần lo lắng, cho dù có tiếp tục che giấu cũng không thể biến mất hoàn toàn.

Còn Diễm nhi thì hơi cúi đầu, biểu cảm rất nhẹ, không nhìn ra buồn vui, nàng mang thai đã gần bảy tháng, thân thể nhìn qua có chút cồng kềnh, nhưng mà cả người vẫn xinh đẹp không gì sánh được.

Cung nữ bưng chén ngọc mâm vàng, nhẹ nhàng đến trước mặt chúng ta, quỳ xuống hành lễ: “Thỉnh Tam điện hạ nhận thưởng.”

Nam Thừa Diệu vẫn tựa vào lòng ta như trước, không nói không động, chỉ mỉm cười, ánh mắt lờ đờ mơ màng.

Vì thế ta nhẹ nhàng lay hắn, dùng tiếng nói không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy: “Điện hạ, phụ hoàng ban thưởng cho người ngự trà.”

Dường như hắn phải mất rất nhiều sức lực mới nhận ra là ta đang nói gì, chậm rãi quay đầu nhìn hoàng thượng, vẫn mỉm cười: “Tạ phụ hoàng.”

Vừa nói xong, vừa vươn tay phải nhấc chén ngọc, lảo đảo đưa đến bên môi, uống một hơi cạn sạch, sau đó mơ hồ khẽ nói: “Rượu ngon . . .” *hix, từ trà thành rượu lúc nào thế nài*

Uống một hơi như ngưu ăn mẫu đơn, còn có thể nói như vậy, ngay cả hoàng thượng cũng nhịn không được mà cười to.

Khánh phi nương nương cũng che miệng mỉm cười, chuyển hướng về phía Hoàng thượng: “Bệ hạ, người xem, bữa tiệc hôm nay, Tam điện hạ say đến như vậy hiển nhiên cũng không cần phải nói, ngay cả Lục điện hạ, Thập điện hạ xem ra cũng uống không ít, Dục Thuận điện hôm nay có lẽ sẽ rất náo nhiệt.”

“Cũng không nên uống nhiều, một lát gió đêm thổi đến lại đau đầu.” Hoàng thượng cười nói: “Ta thấy, cũng không cần xuất cung phiền phức, để bọn chúng ở lại Dục Thuận Điện một đêm, đợi khi trời sáng hãy hồi phủ.”

Dục Thuận Điện, là cung điện đặc biệt chuẩn bị cho các hoàng tử, hoàng thượng đã có lời, tối nay Nam Thừa Diệu hiển nhiên sẽ ở lại trong cung.

Ta hiểu rõ đây chính là kết quả mà hắn muốn, nhưng lại đoán không ra, hắn làm như vậy là vì điều gì.

Thân ở cấm cung, nhất cử nhất động đều có trăm ngàn ánh mắt nhìn chăm chú, khi hành sự nhất định sẽ không thuận tiện như ở Tam vương phủ, hay là, hắn muốn, thật sự bị mọi người nhìn thấy.

Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy nét mặt hoàng thượng đã mang theo vài phần mỏi mệt, như muốn lên tiếng dừng bữa tiệc.

Nhưng mà, Ý Dương công chúa lại nhanh hơn một bước, đứng dậy, nhẹ nhàng cười nói với hoàng thượng: “Phụ hoàng, vì muốn chúc mừng quân ta đại thắng, nhi thần từng cùng một người bằng hữu khổ luyện một đoạn vũ khúc, không biết phụ hoàng có thể ân chuẩn cho nhi thần biển diễn trong Thanh Hoà điện hay không, để chúc mừng các dũng sĩ, cũng xem như là thể hiện tâm ý của toàn bộ công chúa hoàng thất.”

Mặc dù hoàng thượng không thể che đậy vẻ mỏi mệt, nhưng cuối cùng vẫn không muốn làm phật lòng ái nữ, khẽ mỉm cười gật đầu.

Ý Dương công chúa mỉm cười ngọt ngào, lập tức phân phó hạ nhân mang đến sáo ngọc, đứng tại thềm ngọc.

Thái tử mỉm cười hỏi: “Cửu muội, muội muốn biểu diễn, sao lúc trước không nghe nhắc đến?”

Ý Dương công chúa vẫn ngọt ngào cười như trước: “Thái tử ca ca, đó là vì thần muội muốn cho mọi người một sự kinh ngạc nha!”

Không biết có phải vì ta suy nghĩ quá nhiều hay không, cảm giác khi nàng nói lời này thì sóng mắt nhẹ nhàng như có như không hướng về phía Nam Thừa Diệu, ẩn chứa sự chờ mong, lại càng không giấu được vẻ hưng phấn.

“Cửu muội đã nói là vũ khúc, sao chỉ có mình muội độc tấu sáo ngọc?” Thái tử lại hỏi.

Ý Dương công chúa yêu kiều mỉm cười: “Ha ha, thái tử ca ca, huynh cứ đợi xem đi.”

Nói xong, nàng cũng không nói thêm gì, lập tức đem sáo ngọc đặt bên môi, khẽ thổi.

Khi tiếng nhạc du dương cất lên, đáy lòng không thể kiềm chế mà trầm xuống, nàng thổi sáo, tuy rằng không thành thạo bằng Khánh phi nương nương và Diễm nhi, nhưng không thể nghi ngờ đó chính là giai điệu của “Kinh Hồng khúc”, hơn nữa rõ ràng là đã dụng tâm tập luyện.

Đoạn đầu khúc nhạc vừa ngừng, một người mặc hồng y lộng lẫy, như áng mây nhẹ nhàng bước ra từ hang núi, từ bóng đêm mịt mùng bên ngoài Thanh Hoà điện mảnh mai nhẹ nhàng đi tới, uyển chuyển như chim oanh, bóng tay áo khẽ lướt, phất phơ mềm mại.

Ta nhìn thấy thần sắc trên mặt mẫu thân khẽ biến đổi.

Người nhảy múa, là một nữ tử có dáng người uyển chuyển, gương mặt ẩn dưới tầng lụa mỏng, nhưng vì động tác rất nhanh, cho nên không thể nhìn rõ dung nhan, nhưng chỉ một điệu vũ huyền ảo xinh đẹp, cũng đủ làm mọi người kinh ngạc mà thán phục.

Cho dù trong Lễ Chúc Mừng lần này, những ca vũ đều phải trải qua sự tuyển chọn tinh tế của thái tử, không có tiết mục nào mà không phải là kiệt tác, chỉ có điều, lúc này, với một điệu múa kỳ diệu vô song trước mắt cũng đủ làm tất cả u buồn biến sắc.

Cuối cùng tay áo khẽ hạ, nàng kia vẫn đang ở ngoài cửa Thanh Hoà điện, cũng như lúc đến, vẫn đứng ngay vị trí nhảy múa, dáng vẻ xinh đẹp, thật sự đúng với một câu “Tiểu thuỳ thỉ hậu liễu vô lực, Tà duệ cư thì vân dục sinh” *Khoanh tay xuống chút như liễu rũ, nghiêng nghiêng tà áo như mây bay*(1)

Sau đó, nàng chậm rãi đứng thẳng người, đúng lúc có một ngọn gió lướt qua, tầng lụa mỏng trên mặt nàng theo gió bay xuống.

Nàng cũng không có bước nhanh, mà là nhẹ nhàng bước liên tục, chậm rãi đi vào cung điện đang lặng ngắt như tờ.

Ánh lửa sáng ngời, dần dần thấp sáng dung nhan của nàng, vẻ đẹp tựa tiên tử, thấp thoáng mà rực rỡ, mảnh mai yếu đuối, đến ta nhìn thấy còn yêu thương.

Tựa như, bóng tối phía sau đang ngày càng dày đặc không lối thoát, vì vậy nàng nhanh nhẹn bước đến.

Lại giống như, muốn nhanh chóng thoát khỏi một câu chuyện cũ nào đấy.

Sắc mặt mẫu thân chợt thay đổi, mà ta nhìn thấy, bàn tay đang giữ chén ngọc của Nam Thừa Diệu, khẽ run.

——— ————

(1)Trích trong “Nghê thường vũ y vũ ca” của nhà thơ Bạch Cư Dị