Đó Là, Yêu

Chương 23: Tình yêu cuối cùng "an nghỉ"




Tôi cũng giống đa số phụ nữ, mơ ước về một người đàn ông của mình, không cần quá tuấn tú, chỉ cần là chỗ dựa cho tôi. Chúng tôi có một căn nhà chung, không cần quá lớn, chỉ cần có một chiếc đèn ấm áp. . .

Tôi thường xuyên mơ ước, nếu có một ngày tôi và bạn học tiểu Trình thực sự kết hôn, cho dù đó là nấm mồ của tình yêu, tình yêu của chúng tôi cũng có thể nghỉ ngơi một đời.

*Action 1

Từ khi học nghiên cứu sinh, tôi càng thêm bận rộn.

Mỗi ngày tôi đều ở trong phòng tự học quyết chí tự cường, sớm đã quên năm đó bạn học tiểu Trình đã hứa cho tôi thời gian tốt đẹp.

Đã trải qua cuộc thi máu nhiễm sa trường, tôi cuối cùng cũng có tên trong danh sách trúng tuyển học Thạc sĩ. Tôi đem tin tức sốt dẻo này thông báo với ba mẹ, mẹ tôi kích động nhất thời không biết nói gì cho phải, cuối cùng nói một câu: "Có rãnh thì mang bạn trai về đây."

Nghe thấy câu nói tôi đã mong chờ từ lâu, cảm thấy máu đổ bao nhiêu ngày qua rất có giá trị.

*Action 2

Nghỉ hè năm ấy, tôi dẫn bạn học tiểu Trình về nhà.

Hắn dành thời gian một ngày giúp mẹ tôi dọn nhà.

Dành một ngày cùng ba tôi bàn bạc trên dưới năm ngàn bài thơ phú.

Dùng một ngày giúp ông ngoại tôi xử lý vườn rau nhỏ.

Dùng một ngày giúp cô em vợ đang học trung học phương pháp học tập hiệu quả.

Dùng một ngày giúp cô bảy dì tám chọn quà.

Lại dùng một ngày cùng các chú các bác các em các anh nâng chén nâng cốc.

Sau một tuần bận rộn, không nói trước với ba mẹ tôi, cô bảy dì tám rủ nhau đến nhà tôi, khen bạn học tiểu Trình như được trời sinh, không ở trên mặt đất, cuối cùng nói với tôi một câu: "Tâm Tâm à, con thật tinh mắt, tiểu Trình người ta xem ra còn trưởng thành hơn con nữa đó!"

Tôi suy xét cả nửa ngày, như vậy có phải là khen tôi không nhỉ?

Tôi hỏi bạn học tiểu Trình: "Em thật sự không hiểu, chỉ trong vòng một tuần anh đã thu phục được bọn họ rồi sao?"

Hắn xoa bóp mặt của tôi, nói: "Anh cũng không biết, vì sao anh lại dành bốn năm mới thu phục được em!"

Tôi thở dài: "Sớm biết anh dễ dàng thu phục các cô ấy, em còn liều mạng thi nghiên cứu sinh làm gì cơ chứ?"

Hắn gật đầu, nói: "Cũng đúng, sớm biết ăn cái bánh mì thứ ba sẽ no, sao còn ăn hai cái trước làm gì?"

*Action 3

Từ khi gặp bạn học tiểu Trình, mẹ tôi không có việc gì lại gọi điện hỏi chúng tôi có dự định gì hco tương lai chưa, giống như sợ con rể tương lai tốt bỏ chạy vậy.

Sau đó, tôi bị ép buộc bất đắc dĩ, phải chủ động cầu hôn bạn học tiểu Trình, còn rèn sắt khi nóng, còn chủ động liên hệ hai nhà gặp mặt ăn bữa cơm.

Uống rượu đã ba lần, hai nhà đều cao hứng, liền đem hôn sự của chúng tôi ra sắp đặt.

Tiểu Trình len lén nói bên tai tôi: "Ở quê em, đính hôn có phong tục gì sao?"

Tôi lắc đầu: "Chưa nghe nói qua."

"Ồ, vậy anh sẽ bỏ bớt."

"Eish. .. "

Tôi đang muốn kháng nghị, Nghe thấy hắn lại bổ sung thêm một câu: "Dù sao anh cũng là của em."

Tại sao lúc nào hắn cũng cướp lời nội tâm của tôi như vậy chứ?

*Action 4

Từ khi đính hôn, cảm giác an toàn của tôi và bạn học tiểu Trình ngày càng tăng, lúc rãnh rổi sẽ tìm cách sinh hoạt như một cặp mới cưới.

Đêm nào, tôi với hắn cũng đến quán bar xem trận bóng đến sáng, chúng tôi vốn định tìm một cái khách sạn gần đó qua đêm.

Ai ngờ khi chúng tôi tìm được thì đã sáu giờ sáng, cũng không tìm được một phòng trọ trống.

Tôi không khỏi cảm thán: "Nhớ căn phòng thuộc về chúng ta quá."

Phiền Nhân nói: "Em muốn nhà sao?"

Tôi nói: "Muốn."

"Được, anh mua cho em một cái."

" . . . "

Hắn cho rằng đây là chợ mua bán đồ cũ Bạch Thái sao?

*Action 5

Ngày hôm sau, trong lúc rãnh rỗi tôi gọi điện thoại cho bạn học tiểu Trình, hỏi hắn đang làm gì, hắn nói: "Đang xem nhà."

"Đang xem nhà? Nhà gì?"

"Anh nghĩ qua rồi, hiện nay giá nhà đang tăng, trước mắt mua một căn nhà nhỏ, chờ thêm vài năm chúng ta đi đến thành phố khác làm việc, sẽ bán nhà này, mới có thể kiếm chút tiền."

Tôi lắng tai nghe những lời thâm sâu rất có đạo lý.

Ngày hôm sau trong lúc rãnh rỗi, tôi đi dạo xung quanh trường học thì thấy một căn nhà lầu, không ngờ lại gặp được bạn học tiểu Trình đang nói chuyện cùng cô bán nhà.

Tôi cười cười tới gần: "Này, trùng hợp vậy? Anh đi mua nhà cho vợ sao?"

Hắn rất phối hợp gật đầu: "Đúng vậy! Em cũng tới đây xem nhà? Em thích nhà ở đây à?"

"Ừ, gần trường, không cần phải chen chúc xe cộ."

Hắn lại hỏi: "Em muốn mua diện tích bao nhiêu?"

Tôi nghĩ rồi nghĩ: "Ba bốn mét vuông loại cho gia đình nhỏ là đủ rồi, dù sao em cũng không ở thường xuyên, loại nhà nhỏ rất dễ bán."

Cô gái bán nhà nghe vậy, lập tức cầm bản vẽ mô hình nhà nhiệt tình giới thiệu, Phiền Nhân ở bên cạnh xem chừng.

Ở một căn phòng nguyên rất nhiều phòng, tôi nhìn trúng một phòng giá rẻ đặc biệt, hỏi y kiến hắn: "Soái ca, Anh xem căn phòng này thế nào? Cho chút ý kiến đi."

Hắn nghiên cứu cẩn thận: "Ngoài rẻ ra, không còn ưu điểm nào."

Tôi: " . . . "

Hết khinh bỉ thẩm mĩ quan của tôi, hắn nói với cô gái bán nhà: "Vừa rồi cô giới thiệu cho tôi mô hình căn hộ kia, tôi muốn xem bản mẫu."

Cô gái bán nhà dẫn hắn đi xem nhà mẫu, tôi tự nhiên đi theo quan sát góp vui.

Hắn chọn căn hộ mô hình rất tốt, phòng khách sáng sủa, phòng bếp rộng rãi, còn có phòng sách yên tĩnh.

Đứng trước cửa sổ sát đất sạch bóng, quan sát sân trường Đại học T. . . Đây chính là căn hộ trong giấc mơ của tôi.

Bất giác, hắn từ phía sau tiến lại gần tôi, hỏi: "Thích không?"

Tôi gật đầu: "Thích, nhưng mà nó rất mắc."

"Em thích là được!" Hắn từ phía sau ôm lấy eo tôi, cùng tôi quan sát tang thương bể dâu của thành phố T. "Anh mua cho em."

Tôi lén nhìn cô bán nhà một cái, ánh mắt cô ấy nói cho tôi biết -- cô ấy không hiểu!

*Action 6

Ba ngày sau, tôi còn chưa tỉnh ngủ, bạn học tiểu Trình gọi điện cho tôi, nói cho tôi biết: "Anh ký tên hoàn thành hợp đồng rồi."

"Hợp đồng gì?"

"Em thích cái nhà kia mà."

Tôi nhất thời hết buồn ngủ: "Anh nói thật sao?"

"Thật, ba anh đến xem qua, ông ấy nói nhà không tệ, sẽ giao tiền cộc cho anh."

"Nhưng mà căn hộ đó rất đắt, nhà anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Cái này em không cần quan tâm, em chờ đến ở là được!"

Tôi biết hắn nhiều năm như vậy, những lời này của hắn nghe rất giồng một -- người chồng.

*Action 7

Căn hộ của chúng tôi lấy tốc độ ánh sáng ra mua, ngày đó ký hợp đồng, hậu tri hậu giác cô gái bán nhà hỏi chúng tôi: "Trên giấy tờ bất động sản muốn ghi tên ai."

Tôi không chút chút do dự nói với bạn học tiểu Trình: "Viết tên anh đi, để tránh trong lòng ba mẹ anh thấy không thoải mái."

Hắn kinh ngạc nhìn tôi, tựa như muốn hỏi tôi cái gì, lại không tiện mở miệng.

Tôi đoán hắn muốn hỏi gì rồi, cười nói với hắn: "Có phải anh muốn hỏi em, có sợ một ngày chúng ta ly hôn rồi, em không lấy được gì đúng không?"

"Em sợ không?"

Tôi nắm tay hắn, nói với hắn: "Nếu có một ngày chúng ta thật sự ly hôn rồi, cho dù một vạn căn hộ cũng không bù đắp được những tổn thương đó, em có hay không có cũng có khác gì nhau đâu."

Hắn nhìn tôi một lúc thật sâu, nhanh như gió trên giấy tờ nhà ghi xuống tên hắn.

Thu lại hợp đồng mua nhà, hắn nói với tôi: "Giấy tờ nhà ghi tên ai, với anh mà nói, một chút cũng không quan trọng."

*Action 8

Ba tháng sau, chúng tôi kết hôn, tất cả đều gấp gáp, rất tùy ý, nhưng chỉ chúng tôi hiểu, một ngày trôi qua là một ngày chờ đợi, chờ đợi rất lâu.

Đêm tân hôn, tôi hỏi người chồng mới: "Em ngốc như vậy, vô tâm như vậy, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?"

Hắn cười đáp: "Vợ ngốc, dễ nuôi."

Tôi giơ cái gối trong tay, chỉ vào hắn nói: "Nói câu em thích nghe."

Tôi ra oai phóng túng, anh chồng mới không chịu khuất phục, còn thực sự ra dáng phối hợp nói: "Phụ nữ ngốc một chút, không có tâm kế tính toán, rất tốt. . . Anh cảm thấy em rất giống thủy tinh, có thể làm cho người khác nhìn thấy vẻ trong suốt ben ngoài, cũng có thể làm cho người ta liếc mắt một cái thấy tâm hồn thuần khiết bên trong."

Tôi vui vẻ, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là biết tôi thích nghe cái gì.