Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 12




Tôi vừa khóc vừa la, còn con ma đó thì mặt đơ ra, không hiểu sao tôi lại hoảng loạn như vậy.

-Bé, ma ở đâu mà la dữ vậy.

Trời ạ, đúng là ma rồi, chứ tên Nhật đó làm gì gọi tôi là bé chứ, chắc hắn đang muốn bắt tôi đi xuống đó cho vui đây mà.

-Hai đứa mình không thù không oán, sao ma lại bắt tôi chứ? Hu hu..

Nghe tôi van xin ghê quá con ma đó đột nhiên phá lên cười làm tôi phải ngưng khóc ngước mặt lên nhìn.

-Anh là người chứ ma quỷ gì ở đây, không tin sờ thử xem.

-Không, rõ ràng lúc nãy tôi thấy anh ra khỏi nhà rồi mà, sao bây giờ lại từ trên đó đi xuống? Tôi chỉ là người giúp việc, không có liên quan gì đến nhà này hết.

Hình như đã hiểu ra vấn đề, con ma ngồi xuống chạm vào vai tôi.

-Anh là người, có da có thịt đàng hoàng này thấy chưa?

-Nhưng anh đi ra ngoài rồi mà? Tôi vẫn còn hoảng loạn ghê quá, con ma đó thấy tội nên từ từ giải thích.

-Người đi ra ngoài lúc nãy là Nhật , còn anh là anh em sinh đôi của anh ấy, tên là Nhật Huy.

-Hả??

Có vụ này nữa sao, làm đây lâu như vậy mà giờ mới biết anh ta có anh em sinh đôi gì đó mới ghê, nhưng như vậy còn hơn là gặp ma.

-Lúc trước anh chuyển công tác ra ngoài Hà Nội nên chắc lần đầu tiên bé mới thấy.

Nghe cũng có vẻ hợp lý nên tôi cũng yên tâm phần nào, sáng giờ bị anh em nhà này hù hai lần rồi.

-Giờ hết sợ chưa?

Nhật Huy đỡ tôi lên ghế, rót cho tôi ly nước để bình tĩnh trở lại. Bây giờ không còn sợ nữa, nhưng nó chuyển qua quê. Nghĩ sao khóc lóc la làng trong nhà người ta xấu hổ chết được.

-Em xin lỗi….

-Có gì đâu. Cũng may là chỉ sợ thôi, chứ bé mà xỉu anh cũng không biết xử lý sao. Bé giúp việc ở đây hả?

-Dạ.

Nhật Huy có nụ cười rất tươi, người lại thân thiện nên nói chuyện với anh thật thoải mái. Hai anh em đúng là chỉ có ngoại hình giống nhau, còn tính cách thì khác biệt hoàn toàn.

-Bé bao nhiêu tuổi rồi?

-Dạ 19.

-Vậy thua anh đến 10 tuổi luôn, kêu bắng bé là đúng rồi.

-Hì hì, anh dễ thương hơn tên Nhật đáng ghét đó.

Buột miệng nói xong mới biết mình bị hố, tôi đưa tay lên bịt miệng lại.

-Em đi làm việc đây, không lát nữa anh ta về lại đòi đuổi việc em cho xem.

-Nhật khó tính thế à?

-Cũng không khó lắm, chỉ là đầu óc có vấn đề thôi.

Tôi mỉm cười đi làm việc, nói xấu anh ta như vậy mà Nhật Huy vẫn tươi cười, anh ấy thật dịu dàng ấm áp, ước gì tôi cũng có một người anh trai như vậy thì hay biết mấy.

……

Nhật Huy vào bếp chơi với tôi, chắc ở nhà một mình buồn quá nên tìm người tám chuyện.

-Bé còn đi học không?

-Dạ em đang là sinh viên năm nhất.

-Vậy sao không lo học mà còn làm thêm vất vả thế?

Anh bất ngờ cũng đúng thôi, con nhà giàu như anh trước giờ đâu phải bận tâm chuyện tiền nong bao giờ đâu.

Đang nói chuyện say sưa thì tên Nhật về tới, nhìn kỹ hai người này giống nhau thật, chỉ là kiểu tóc và nụ cười có chút khác nhau, thảo nào tôi nhầm lẫn là ma cũng phải. Thấy Nhật Huy ngồi trong bếp nói chuyện thân thiết với tôi, tự nhiên anh ta cau mày khó chịu.

-Anh về sớm thế? Nhật Huy vui vẻ.

-Ừm, chú dậy sớm vậy à? Anh tưởng cũng phải đến trưa chứ, hai người nhanh như vậy đã thân rồi hen.

Giọng Nhật hơi khó chịu, không lẽ đi làm có ai chọc giận hay sao mà về nhà cau có thế không biết.

-Dạ, anh tìm đâu ra người giúp việc dễ thương thế, từ giờ em ở đây luôn nha.

-Không được.

Vừa nghe đề nghị của Nhật Huy là anh ta bác bỏ ngay lập tức, người gì đâu ích kỷ dễ sợ,căn nhà rộng như vậy ở một mình cũng đâu có hết chứ. Nhật Huy cũng thắc mắc y chang luôn

-Sao lại không được, em thích ở đây.

-Anh ở một mình quen rồi, chú về nhà mà ở.

-Em muốn ở đây, tuần sau em chính thức đi làm. Như vậy anh em mình gặp nhau dài dài bé ha.

Tự nhiên Nhật Huy quay sang nói chuyện với tôi làm anh ta nóng mặt, sao lại dám nói chuyện thân thiết với osin của mình chứ, thế là anh ta quay sang hung dữ với tôi trong khi tôi có làm gì nên tội nên tình đâu.

-Cô xong việc chưa? Xong rồi thì về đi.

Tôi hậm hực đứng lên lấy đồ đi về, trước khi đi không quên liếc anh ta một cái nảy lửa, nhưng lại mỉm cười thật tươi với Nhật Huy làm anh ta càng thêm tức tối.

-Em về nha, anh thấy em nói anh ta đâu có sai đâu phải không?

Tôi chạy thật nhanh ra cửa để tránh cơn thạnh nộ của anh ta, hai anh em này đúng là mỗi người một tính, vậy mà ở chung một nhà được hay thật.

.....