Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 20




Nhật Huy đẩy cửa bước vào đúng lúc tôi đứng lên, anh hơi bất ngờ vì nhìn thấy bộ dạng này của tôi.

-Hai người có chuyện gì thế?

-Anh bị té, chú đưa anh đi kiểm tra cái chân xíu.

Huy nhìn cái chân của Nhật Nam, rồi lại quay sang nhìn tôi, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới đi có vài tiếng đồng hồ quay lại mà cả hai đã thay đổi trang phục, người ngợm te tua hết, chẳng lẽ hai người này đã làm chuyện đó. Không thể nào, nhìn cô bé này đâu có giống như mới làm chuyện đó xong đâu.

-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?

-Là do em….

Đang định thú thật với Huy thì tên Nhật Nam chen vào.

-Anh bị té ngoài sân, cô ấy dìu anh vào nhà nên cả hai đều ướt.

Tôi trợn mắt nhìn Nhật Nam, sao hôm nay anh ta anh hùng vậy không biết.

-Lần đầu tiên em nghe anh bị té đó, để em đưa đi kiểm tra.

-Cô về đi, có gì tôi gọi điện thoại.

Trước khi đi Nhật Nam quay lại dặn dò, tôi ở đây cũng chỉ vướng tay vướng chân không được việc gì nên về cho chắc.

….

Đang lang thang đi bộ ra đón xe buýt, vô tình gặp Khánh chạy tới. Thấy tôi ăn mặc như vậy, Khánh khó chịu ra mặt.

-Bà ăn mặc kiểu gì vậy hả?

-Chuyện dài dòng lắm.

Tôi chẳng còn tâm trạng nào để nhắc đến chuyện đáng xấu hổ này nữa, nói ra Khánh sẽ hỏi tới hỏi lui rồi lại lòi ra cái chuyện mặc quần áo cho Nhật Nam nữa thì phiền lắm.

-Lúc đi mặc đồ khác mà, sao giờ lại ăn mặc như vậy, không lẽ bà đã…..

-Đồ điên, nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi bị ướt mưa nên phải mặc tạm cái này.

Khánh đột nhiên thay đổi, đưa tay rờ má tôi.

-Mới ốm dậy mà để dầm mưa, sao bà ngốc thế, lỡ ốm lại thì sao?

-Tôi không sao, à mà sao ông đi tới đây vậy?

-Thấy bà chưa về nên chạy qua đón. Lần sau đừng có mặc như vậy, tôi không quen mắt.

Ngồi sau xe Khánh, tự nhiên thấy thương cậu ta dễ sợ, bên ngoài thì ra vẻ giận nhưng kỳ thực trong lòng lại rất quan tâm.

Chở tôi về đến nhà, Khánh chẳng thèm nhìn qua tôi.

-Thay đồ đi rồi tôi chở đi chơi.

-Đi đâu?

-Nhiều chuyện, nói sao thì nghe vậy đi.

Thấy mặt Khánh hung dữ, tôi miễn cưỡng vào nhà thay quần áo, lần đầu tiên thấy mình ngoan ngoãn nghe lời cậu như vậy. Khánh chở tôi chạy vòng vòng thành phố, chẳng biết sao hôm nay cậu ta lạ vậy.

-Ê, ông dư xăng hả?

-À, có trò này vui lắm, muốn chơi không?

Chưa kịp hỏi trò gì, Khánh đã lên ga chạy thật nhanh. Cậu ta lạng lách, đánh võng tùm lum, với tay đua như Khánh chuyện này là hết sức bình thường, còn tôi thì đâu có mê mấy cái trò tốc độ này đâu nên mặt mày xanh lét, hai tay ôm eo cậu ta cứng ngắt.

-Khánh khùng, ông làm cái trò gì vậy hả?

Tôi hét hết cỡ vậy mà cậu ta làm như không nghe thấy, điên chết mất thôi.

-Ông không dừng lại là tôi nhảy xuống xe đó nha.

Câu nói của tôi quả nhiên có tác dụng, Khánh chạy chậm lại ngay lập tức, điên máu tôi cắn thật mạnh vào vai cậu ta.

-Muốn chết thì chết một mình, đừng có lôi tui chết chùm.

-Xuống dưới đó phải có đôi có cặp mới vui chứ.

-Ông đúng là điên hết thuốc chữa, có ai đi xe máy mà bị say xe như tôi không trời.

Tôi rên dữ quá làm Khánh thấy tội cho dừng xe lại, nhìn cái mặt xanh mét của tôi mà cậu ta có chút ân hận.

-Coi vậy bà cũng nhát gan quá ha.

-Nhát gan cái đầu ông, lỡ có chuyện gì xảy ra ai nuôi mẹ tôi hả?

-Ờ ha, thôi xin lỗi nha.

Tôi chẳng bao giờ giận dai được, cứ hễ nhìn cái mặt láo láo của Khánh lúc nhận lỗi là hết giận ngay. Đứng ở trên cầu nhìn xuống phía dưới, cảm giác thật sự rất Yo-most, gió lồng lộng thổi vào người làm tôi cảm thấy dễ chịu.

-Ê, đứng yên tôi chụp cho tấm hình, góc này nhìn bà rất đẹp.

Khánh lôi cái smartphone ra đưa lên, tôi liền cản lại.

-Khoan, để tui leo lên trên giả vờ tự tử cho ông chụp, lúc đó hai đứa mình sẽ nổi tiếng.

-Hâm, cấm bà trèo lên đó, lỡ té xuống thiệt người nát bét mất công tôi đi hốt lại mệt lắm.

Tên này đúng là coi phim kinh dị hoài nên bị nhiễm nè.

-Ông nói chuyện thấy gớm. Vậy ông chụp hình tui làm gì?

-Để dán trong toilet khi nào bị táo bón nhìn hình bà là đi được.

Trời, cái tên Khánh chết tiệt dám dùng hình tôi vào những mục đích dơ bẩn như vậy, chắc cậu ta không muốn sống nữa hay sao đó.

-Khánh khùng, ông có tin tui ném ông xuống dưới không hả?

-Ờ, bà ném sao cho chết, chứ tôi mà còn ngáp là bà nuôi tôi suốt đời đó.

-Vậy thôi, nuôi con kiki còn có lợi, nuôi ông cãi nhau cả ngày mất calo chứ được gì đâu.

-Ê, bà kia, bà nói tôi không bằng còn kiki nhà bà hả?

-Cái này là ông nói chứ không phải tui à nha.

Thế đó, hai đứa cứ sáp tới là cãi như con nít, vậy mà ngày nào cũng đi chung mới ghê. Ông mà cứ như vậy chắc chẳng có người yêu nỗi đâu đâu Khánh khùng ơi.

….