Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 22




Hai đứa té xuống sàn nhà, đầu tôi bị đập xuống đất u một cục, đã vậy còn bị nguyên cái thây nặng ì của anh ta đè lên. Trời ạ, một con nhỏ 45kg bị nguyên con voi 70kg đè trúng, thật là kinh khủng khiếp. Nhật Nam hốt hoảng đỡ tôi ngồi dậy, xem ra anh ta cũng còn có chút lương tâm.

-Gia Ân, cô có bị làm sao không?

-Đau quá.

Tôi ôm đầu rên rỉ, thấy vậy anh ta đưa tay qua xoa xoa chỗ sưng của tôi, anh ta làm nhẹ nhàng đến nỗi có cảm tưởng nó không còn đau và sưng nữa.

-Đỡ đau chưa?

Câu hỏi quan tâm của Nhật Nam làm tôi đơ trong vài phút, sao tự nhiên anh ta lại ngọt ngào vậy nè. Thấy tôi không trả lời, tưởng còn đau lắm nên anh ta hơi khẩn trương.

-Còn đau nhiều lắm hả?

-Không sao, anh có ngã trúng chỗ chân đau không vậy?

-Không, chỉ ê mông xíu thôi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cũng may là anh ta không bị sao, nếu không chắc phải giúp việc cả đời quá.

-Cô thấy sao rồi? Có bị đau đầu, chóng mặt, buồn nôn gì không?

Chắc là sợ tôi bị chấn thương sọ não đây mà, phải lợi dụng cơ hội chọc ghẹo anh ta lại mới được, ai biểu lúc trước toàn lừa người khác chi. Tôi ôm đầu nhăn nhó như thiệt.

-Tôi chóng mặt quá.

-Không được, tôi đưa cô đi bác sĩ.

Mặt Nhật Nam khẩn trương thấy rõ, là anh ta đang quan tâm tôi hay chỉ vì trách nhiệm khi tôi bị té khi đang giúp đỡ anh ta? Tôi có thể cảm nhận những ngày gần đây anh ta đối xử rất lạ, ngoài miệng lúc nào cũng tìm cách cãi nhau nhưng trong lòng lại quan tâm đến tôi, muốn nói chuyện với tôi nhiều hơn. Có phải là Nhật Nam có cảm tình với tôi? Không đúng, không đúng, mày đang nghĩ xa xôi quá rồi đó Bi, mày chỉ là một con nhỏ osin nghèo nàn xấu xí, làm sao anh ta có thể để ý đến mày cơ chứ.

Thấy tôi thay đổi sắc mặt, Nhật Nam càng lo lắng hơn.

-Tôi không đi bác sĩ đâu.

-Đừng có cãi tôi.

-Tôi thật sự không sao, chỉ cần nghỉ xíu là khỏe.

Bây giờ tôi chẳng có tâm trạng xíu nào để đùa nữa, sao lại nghĩ đến những chuyện không đâu rồi tự mình làm mình buồn vậy không biết.

-Nè, không ổn chỗ nào phải cho tôi biết liền nha.

-Ừm.

Tôi đứng dậy tới ghế ngồi, Nhật Nam cũng cà nhắc đi theo, tại sao anh ta lại quan tâm để tôi mông lung nghĩ ngợi cơ chứ.

-Nhật Nam nè, đối với con gái ai anh cũng như thế sao?

-Hả? tôi không hiểu.

Mặt anh ta ngơ ra chưa hiểu hết câu hỏi của tôi, cũng đúng thôi, tại tôi hay suy nghĩ lung lung nên mới hỏi những câu không đầu không đuôi thế này.

-Thật ra không phải ai tôi cũng quan tâm vậy đâu, chỉ với những người tôi thật sự muốn quan tâm mà thôi.

Đến lượt tôi ngạc nhiên với câu trả lời của Nhật Nam , có nghĩa là đối với anh ta thì tôi đặc biệt hơn những người khác một xíu đúng không. Nhận ra mình lỡ lời, Nhật Nam liền tìm cách đánh trống lãng sang chuyện khác.

-Gia Ân nè.

-Hử?

-Hôm bữa cô thấy hết body của tôi rồi, nên cô phải chịu trách nhiệm.

-Hả????????

Lại muốn gây chuyện nữa đây, tôi thấy của anh ta lúc nào, hay là tiếp xúc với nhiều cô quá nên bị nhầm lẫn. Thấy tôi ngu ngơ, tên đó dùng tay che miệng cười.

-Chẳng phải hôm trước trời mưa cô lột quần áo tôi ra sao?

-Cái đó sao mà tính được, tình huống khẩn cấp mà.

-Không quan tâm, túm lại cô đã nhìn thấy nên phải chịu trách nhiệm, sau này tôi làm sao còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa hả?

Chịu thua với cái lý sự cùn của tên này, con trai mà làm như con gái coi trọng trinh tiết lắm vậy đó, đã vậy tôi có nhìn thấy gì đâu, mà cho dù có nhìn thấy thì tôi mới là người thiệt thòi, anh ta có thiệt gì đâu mà làm đòi chịu trách nhiệm chứ.

-Trách nhiệm hả? Để tôi đánh gãy cái chân còn lại rồi chịu trách nhiệm luôn một thể.

-Sao cô bạo lực vậy hả? Mở miệng ra là đòi chém đòi giết, sau này đừng có mơ mà có người yêu nhá.

-Kệ tôi, tôi không có người yêu ảnh hưởng đến kinh tế nhà anh à? Nhiều chuyện.

-Ngày xưa mẹ cô đẻ cô cái miệng ra trước hay sao mà cãi ghê thế?

-Rồi sao? Không thèm cãi nhau mới người nhỏ nhen như anh nữa, tôi đi làm việc đây. Đề nghị tránh xa tôi 5m, tôi mà gần anh thế nào cũng gặp xui xẻo.

Tôi đứng lên đi vào bếp, còn anh ta thì lắc đầu nhìn theo, miệng lưỡi hung dữ như vậy thì có thể yên tâm là cô bé không sao rồi.

…..