Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 27




Mấy người bọn họ hết đi tham quan lại ngồi bàn chuyện với mấy cô quản lý nơi này, còn tôi chẳng biết làm gì nên chán ơi là chán, khỗ nổi tên Nhật Nam đi đâu cũng kéo tôi đi kè kè bên cạnh.

-Nhật Nam, cho tôi ra ngoài kia chơi nha, mọi người cứ bàn bạc tiếp đi.

Định đứng lên đi thì bị anh ta kéo lại, tôi chẳng biết gì ngồi cứ như vịt nghe sấm, chẳng hiểu sao anh ta lại muốn tôi ngồi đây nữa.

-Năn nỉ mà, tôi chỉ ra ngoài sân thôi, không đi đâu xa đâu.Tôi đưa bộ mặt đáng thương ra làm tên Nhật Nam động lòng ngay lập tức, nhưng cũng không quên quay sang dặn dò.

-Chỉ lẩn quẩn ở trong sân, cô mà ra khỏi tầm mắt của tôi là coi như xong đời.

-Biết rồi.

Mở miệng ra là đe dọa, tên này trong bụng chắc chỉ chứa mấy thứ này thôi thì phải.

Tôi ngồi xem mấy đứa nhỏ chơi mà cảm thấy vui lây, chúng cũng dễ thương và đáng yêu giống như những bọn nhóc ở trong xóm vậy. Đang chăm chú nhìn, bỗng nhiên có ai nắm tay tôi kéo đi, thì ra là Nhật Huy rủ rê tôi ra tham gia cùng bọn trẻ. Dù cho có từ chối bao nhiêu lần cũng không được, Huy nhất quyết lôi tôi ra chơi, nào là đá cầu, đá bóng, trốn tìm, ném banh, còn có bắn bi nữa chứ, lúc đầu chưa quen nên còn ngại ngùng, nhưng bọn trẻ thân thiện đến nỗi tôi dường như chẳng còn quan tâm đến tuổi tác của mình nữa, hòa mình với chúng chạy nhảy như một đứa con nít sống lâu năm.

Tôi và Huy chơi đến mồ hôi ướt đẫm, Huy còn rất galang lấy khăn lau mồ hôi cho tôi. Khỏi phải nói tên Nhật Nam điên máu đến mức nào, vừa bàn xong việc là anh ta đi ra kéo tôi đi trước cái nhìn khó hiểu của mọi người. Anh ta kéo tôi đi ra một khoảng đất trống gần đó mới chịu buông tay.

-Anh làm cái gì vậy hả? Khi không lôi tôi ra đây, đừng có nói là….

Tôi hơi lo sợ, có chuyện gì thì nói ở đó, sao lại ra chỗ hoang sơ không một bóng người chứ, chẳng lẽ anh ta lên cơn không kiểm soát được mình.

-Đúng, tốt hơn hết là cô nên chuẩn bị tinh thần đi.

Cái mặt anh ta gian tà thấy sợ, tình hình này không ổn xíu nào rồi.

-Anh đừng có mà làm liều, tôi la lên đó nha.

-Cứ tự nhiên, hay để tôi la phụ cô nha.

-Anh…. Tôi là gái nhà lành đó nha chưa.

Cái bộ dạng run rẩy lắp ba lắp bắp của tôi làm anh ta cười ha hả, người ta đang sợ chết khiếp còn anh ta lại vui vẻ thế kia, đúng là độc ác.

- Cô đang nghĩ gì mà nói vậy hả? Bộ cô nghĩ tôi sẽ cưỡng hiếp cô à?

- Tôi…

- Đừng nói là cô muốn quá nên tự nghĩ ra đó nghe.

Trời ạ, xấu hổ chết mất, ai biểu cái mặt anh ta gian quá ai lại không hiểu lầm chứ.

-Anh bị điên à? Ai biểu hù dọa người ta.

-Ai biểu cô khiêu khích trước.

- Anh ngon thì đứng lại đó.

Lại bắt đầu đấu nữa đây, tên này lúc nào cũng muốn động tay động chân, lần này tôi sẽ cho anh gãy luôn cái chân còn lại cho biết.

- Tôi đẹp chứ đâu có điên, ngon thì bắt tôi đi. Nhật Nam thách thức, chân anh ta cà nhắc thế kia tôi dư sức bắt kịp nhưng bắt xong cũng chẳng làm được gì, tướng anh ta chỉ cần lấy thịt đè người thôi cũng đủ bẹp dí rồi. Tôi ngồi xuống trong hòa bình.

- Không đấu nữa, coi như tôi thua.

Hơi đề phòng, nhưng nhìn tôi không có chút gì đùa giỡn nên anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh.

-Cô đúng là trẻ con, cứ muốn gây sự với tôi.

-Nói chuyện không sợ sét đánh à? Anh mới là người chuyên gây chuyện trước thì có.

Tên này nói chuyện mà không biết ngượng miệng, người gì đâu mà bao nhiêu tội lỗi lúc nào cũng đổ thừa cho tôi là sao.

-Cô hiền quá, có đứa con gái nào mà đanh đá như cô không?

-Chứ bộ có người đàn ông nhỏ nhen như anh chắc.

Mới hòa bình được 30s đã chiến tranh trở lại, hai người này mà ở chung nhà hoài chắc cũng có ngày chuyển sang đấu kiếm quá.

Không đánh lại Nhật Nam , tôi bực bội nhổ bụi cỏ bên cạnh đầy đất cát lên nhanh tay bỏ vào trong áo anh ta, vì đang đóng thùng, đất cát lại nhiều làm anh ta ngứa ngáy toàn thân.

-Cô làm cái trò gì vậy hả? Giọng anh ta hét to khủng khiếp.

-Có làm gì đâu, tôi thấy giống cỏ này đẹp, muốn đem về trồng thử nhưng không có cái gì đựng nên mượn áo anh thôi mà.

Nhìn cái mặt tức tối của Nhật Nam, tôi vui không thể tả. Anh vốn rất sạch sẽ mà, ngon thì cởi áo ra đi về đi, coi người ta coi anh ra gì cho biết.