Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 28




-Gia Ân, cô đứng yên đó cho tôi.

Tên Nhật Nam tức tối đuổi theo tôi, nhưng với cái chân cà nhắc kia thì có gì đâu mà sợ, tôi vừa chạy vừa quay lại chọc tức anh ta, vui ơi là vui.

Hai đứa vừa chạy vừa hét, bỗng nghe tiếng chó sủa ở đâu đó. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo, Nhật Nam hình như cũng vậy. Chưa kịp suy nghĩ ra cách thoát thân thì hai con chó từ vườn bên kia xông ra, hoảng quá anh ta nắm tay tôi bỏ chạy. Trời ạ, lần đầu tiên trong đời bị chó rượt, hai đứa chạy như chưa từng được chạy, phải cách một quãng xa bọn chúng mới dừng lại. Cũng tại lo giỡn đuổi bắt nhau ở gần vườn rau người ta, chó không dí mới là lạ.

-Anh ăn thịt cầy nhiều lắm hay sao mà bị rượt dữ vậy hả?

Tôi vừa thở hổn hển vừa nói, nhìn hai đứa te tua xơ mướp hết trơn, đã mệt rồi còn dính đất cát đầy người.

-Cô ăn thì có, ăn ở sao mà chó còn ghét làm tôi bị vạ lây.

-Nếu anh không đuổi tôi xuống đây thì đâu có bị.

-Nếu cô thông minh một xíu chạy hướng khác thì đã không sao rồi.

Tên này đúng là không bao giờ nhường con gái được một lần trong đời, nói cái gì ra cũng ráng cãi cho tới bến điên thật.

-Đồ xui xẻo.

Tôi ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, tiện tay ngắt vài cái hoa dại bên cạnh, đến khi nghe cái “tách” mới biết có người chụp lén mình.

-Anh rảnh quá ha, chụp hình tôi làm gì?

-Chụp mai mốt bỏ vô bịch me bán.

-Đồ điên.

Người vừa nóng vừa mệt, đã vậy còn chạy trên đất cát dơ ơi là dơ thế mà anh ta còn ráng chọc nữa chứ.

-Về thôi, kẻo mọi người lo.

-Nghỉ 5 phút nữa thôi, chứ đi xa lắm.

Tôi trả giá, Nhật Nam chẳng nói gì chỉ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh.

-Nãy chạy nhiều chân anh có sao không?

Chẳng hiểu tại sao tự nhiên lại quan tâm như vậy, anh ta bị gì có liên quan gì đến tôi đâu mà. Còn anh ta thì tủm tỉm cười khoái chí.

-Không sao, tôi còn có thể cõng được một con heo như cô đó.

-Mắt anh có vấn đề à? Tôi đủ tiêu chuẩn đi thi Viet Nam Next Top Model đó.

-Ha ha.. cô mà đi thi chắc bị loại ngay từ vòng gửi xe.

-Bị loại bởi vì người ta sợ tôi nổi tiếng quá áp đảo ngôi vị giám khảo của họ.

-Cô cũng ít có quăng bom quá ha.

Thế đó, hai đứa chưa bao giờ ngồi nói chuyện đàng hoàng như người ta được, mở miệng ra là trêu chọc nhau, cơ mà tôi lại thích như vậy, thích ngồi giữa thiên nhiên xinh đẹp trò chuyện cùng anh ta, chẳng hiểu nổi mình nữa.

-Mặt cô bẩn quá, để im tôi lau cho.

Chắc tại lúc nãy tay dơ mà quệt mồ hôi loạn xạ nên mặt mới bị dơ, nhưng sao hôm nay anh ta tốt bụng thế không biết. Nhật Nam đưa tay lau hai bên má, tôi cảm nhận được toàn thân mình cứng ngắt không thể cử động được, anh ta từ từ ghé sát vào mặt tôi, chỉ còn cách khoảng vài cm nữa thôi là môi chạm môi rồi.

Người tôi như tê liệt hoàn toàn, trống ngực đập liên hoàn không kiểm soát được.

5 cm….3 cm……2 cm…..1cm….

- Hai người đang làm gì vậy hả?

Đang trong giây phút quan trọng tiếng Nhật Huy vang lên làm cả hai lúng túng. Mặt tôi đỏ như quả gấc chín, còn Nhật Nam cũng gượng gạo không kém.

-Hai người đi lâu quá không về nên em mới chạy đi kiếm.

Huy thoáng buồn, còn tôi thì chẳng biết trốn đi đâu cho hết xấu hổ, là Nhật Nam định hôn tôi thật sao? Tại sao lại như thế chứ. Tôi để ý dạo gần đây không thấy anh ta dắt mấy cô chân dài về nữa, cũng không còn hút thuốc trong nhà, có khi nào là vì tôi không?

-Ừm, về thôi.

Nhật Nam vội đứng lên đi về, anh ta không nghĩ có lúc lại muốn hôn với một con nhóc nhỏ xíu như vậy, thứ cảm giác này là gì đây? Chẳng lẽ lại là yêu?

Ba người lết thết đi về với ba tâm trạng khác nhau, tôi phải làm sao mới ngừng ngay suy nghĩ về chuyện này bây giờ.

-Sao mình mẩy lấm lem vậy bé? Nhật Huy phá vỡ bầu không khí ngại ngùng của hai người.

-Tụi em bị chó rượt.

-Hả?????????

Huy kinh ngạc, hèn gì người ngợm te tua như thế, không ngờ ông anh chững chạc lợi hại của mình cũng có ngày chạy thục mạng như thế.

-Em làm gì mà bị rượt?

-Em có làm gì đâu, tại nhìn mặt anh ta giống như đi trộm chó quá nên mới bị ghét đó.

Đang đi đằng trước, vừa nghe tôi nói dứt câu là tên Nhật Nam quay lại ngay, công nhận anh ta thính dễ sợ.

-Cô có tin tôi giết chết rồi chặt thành 10 mảnh quăng mỗi nơi một mảnh không hả?

Trời ạ, nói xấu có một xíu mà đã đòi giết người vứt xác rồi, nguy hiểm thật, nhưng tôi cũng chẳng vừa.

-Anh cứ giết đi, hàng đêm tôi về đòi lại cho đến khi anh tìm đủ lại thôi.

-Hai người nói chuyện gì mà ghê thế? Có thể đàng hoàng lại một xíu được không?

Huy lao vào giảng hòa, tôi cũng có muốn cãi đâu, tại tên đó lúc nào cũng muốn gây chuyện trước chứ bộ.

-Cô ta có bình thường đâu mà nói chuyện đàng hoàng được.

-Vậy lần sau đừng có mà nói chuyện với người không bình thường như tôi nữa.

-Tôi cứ nói đó, làm gì nhau.

Không muốn cãi nhau với anh ta nữa, tôi hậm hực đi về, anh cứ chờ đó, cũng có ngày tôi chơi lại cho anh biết tay.

…..