Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Chương 30




Hoàng Duy quyết định nghỉ hẳn ở nhà không đến bệnh viện làm nữa, anh không muốn bỏ cô ở nhà một mình rồi tối đến lại vùi đầu vào công việc mà không có thời gian dành cho cô. Một buổi chiều, anh chở cô ra biển, hoàng hôn ở biển là đẹp nhất, ánh chiều dát bạc những con sóng lăn tăn, loang ra, tan ra, đây đó là những cánh chim hải âu. Cả ai im lặng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, có những khoảnh khắc ước gì là mãi mãi. Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, êm đềm như lúc này. Duy khẽ gọi tên cô, cô quay lại. Duy đặt lên bờ môi cô một nụ hôn dịu dàng. Cô thoáng chts ngỡ ngàng nhưng cũng không phản đối. Thật giống với giấc mơ của cô: Mưa………………ánh hoàng hôn ấm áp……………..nụ hôn…………..vẫn không phải cảm giác đó.

Khi đã về nhà, cô đi lên phòng không nói gì, anh đi theo cô, anh lên tiếng trước:

-Mi à, giận anh hả?

-Anh đó,hôm nay tự nấu cơm đi, em không biết đâu.- cô chui vào mền.

Vài tháng sau, có một chuyến nghiên cứu quy mô bên Nhật, anh được mời tham gia, khoảng vài tuần nữa anh sẽ đi. Duy đã dặn Mi rằng sẽ có một vài người đến nhà để cô đừng sợ.

Thật ra chỉ có Hạo Kì và Thùy Mi. Thùy Mi còn đang bận với nhà thiết kến nên chưa đến được, Duy còn đang đi mua một vài món đồ lặt vặt, Hạo Kì đến nhà Duy sớm nhất, cô giúp việc mở cửa cho anh vào phòng khách. Tiểu Mi vẫn còn đang ngồi chơi gấu bông trong phòng.

Trời mưa, một cơn mưa trái mùa, đây không phải là tháng mưa, nhưng không sao, chỉ cần mưa là cô thích. Cô chạy vội ra vườn, thích thú hứng những giọt mưa trong lòng bàn tay.

Hạo Kì đang nghe bản nhạc yêu thích của mình bằng ipod, anh cú ý vào cái hồ cá mà lần trước anh chưa có dịp xem qua. Rồi anh lại lấy một cuốn tạp chí gần đó, tạp chí tiếng Pháp anh không đọc được nên bỏ xuống, giai điệu bài hát vẫn đều đều vang lên. Hạo Kì nhìn ra vườn, trời đang mưa, anh nhìn thấy…………….

Nước mắt chẳng thể nào hóa giải nỗi đau

Cơn mưa đầu mùa không làm tan cơn khát

Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt

Hay thượng đế vô tình rơi nước mắt thành mưa

Em có thấy niềm đau dịu bớt

Khi em khóc

Nước mắt lòng em hòa mặn dưới mưa

Mặt đất nứt nẻ chờ mưa

Và mưa…

Mặt đất dịu dàng khi mưa rơi xuống

Có những cơn khát mà ta không thể uống

Và những nỗi đau lòng chẳng thể hóa giải thành mưa

Nước mắt không hóa giải nỗi đau

Nhưng xoa dịu niềm đau khi em khóc

Mưa không làm tan cơn khát

Nhưng chính mưa làm cuộc đời bớt khát

Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt

Giữa cuộc sống bộn bề nước mắt và mưa.

( Trích “ Bình minh mưa”)

Mưa mang cô đến bên anh và mưa cũng là lúc cô rời xa anh.Mưa mang cô đi khỏi anh liệu mưa có mang cô trở về . Cô không hề biết rằng anh đã không còn ghét mưa nữa .Cô đưa đôi bàn tay ra để hứng mưa thì có một vòng tay quen thuộc ôm cô từ phía sau:

- Ngốc à! Anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa đâu, anh sẽ không bao giờ để mất em thêm một lần nào nữa….

Trời mưa lớn quá, không biết cô nhóc của anh có nghịch dưới mưa không, nếu anh không về sớm thế nào cũng bị cảm. Duy lái xe nhanh hơn. Thùy Mi cũng nhận được cuộc gọi từ nhà thiết kế, họ không đến được vì bận đột xuất, cô cũng nhanh chóng đến nhà Duy.

- Hai người……đang làm gì vậy?

Cũng bởi vì có những con đường càng bước lại càng đau

Ký ức mênh mông bị giẫm nát qua những tháng ngày chờ đợi.

- Giới thiệu với Kì, đây là Huyền Mi, người yêu của anh…… Mi à, đây là em họ anh, cậu ấy tên là Vương Hạo Kì, hai người làm quen nhau đi.

…………………………………………………..

***

- Thùy Mi à, chuyện khi nãy………

- Em quên rồi, anh đừng lo, đây sẽ là bí mật giữa em và anh nhưng anh có thể cho em biết về mối quan hệ giữa anh và Huyền Mi không?

- Cô ấy……………thôi không có gì em đừng quan tâm. Giữ kín chuyện này dùm anh nhé.

- Em biết rồi, à khi nãy anh để quên điện thoại trên xe của em, chị Thúy Vân gọi cho anh đó, hình như là mười mấy cuộc gọi nhỡ. Sao dạo này em ko thấy anh gặp chị ấy nữa, ngày xưa, hai người thân thiết lắm mà.

- Chỉ là……….. trong một thời gian dài, anh đã nhầm lẫn giữa yêu và si mê………….

Bước xuống xe, không quên cảm ơn Thùy Mi, Hạo Kì đi thẳng vào nhà. Căn nhà tối om, anh mò mẫm mở công tắc đèn, và anh đưa mắt đến trước ghế sofa màu trắng, đã từng có một thân hình nhỏ nhắn đợi anh rồi ngủ quên trên ghế, anh đã từng không để tâm điều đó dù chỉ một giây. Rồi giờ chỉ còn lại chiếc ghế trơ trọi, anh ghét cái cảm giác hụt hẫng, những cái nhói bất chợt, thời gian sẽ xoa dịu tất cả mọi thứ à, anh không tin điều đó.

Cô vẫn nằm gọn trong tay anh, vẫn là mùi hoa tử đinh hương…Và ít nhất, cô đã không đẩy anh ra khi mà một chút kí ức về anh cũng không còn.

Chào anh, em tên là Hà Huyền Mi, ngốc, dĩ nhiên anh biết cô tên gì, chỉ toàn nói những điều ngớ ngẩn. Cô ko nói gì với anh nữa, cả buổi tối ngồi chơi với những con gấu rồi thi thoảng lại níu nhẹ tay áo Duy, Duy quay lại rồi mỉm cười xoa đầu cô. Anh nghe tiếng Thùy Mi xuýt xoa gần đó, bảo rằng hai người rất xứng đôi. Nụ cười hôm ấy của anh sao mà gượng gạo.

Hạo Kì tắt đèn trong phòng, hình ảnh phản chiếu mờ mờ trên cửa sổ nhờ ánh đèn đường hắt hiu chiếu vào, im lặng, tối. Bóng đêm đè nặng qua từng hơi thở, tiếng gió rít ngoài kia tạo nên những âm thanh gai người, tiếng nhạc nhẹ vang lên gần đó, giai điệu rất quen nhưng anh không thể nhớ được tên bài hát, con tim bất chợt nhói từng cơn hòa với nhịp đập mãnh liệt khi bất chợt nghĩ về ai đó, Cô, bên cạnh anh thật gần, gần đến nỗi có thể thấy đường nét trên gương mặt thanh tú, có thể thấy đôi mắt to tròn của cô đang hướng về người khác, không phải anh, gần đến nỗi, chỉ cần dang tay ra là có thể ôm cô vào lòng.

Đôi môi ấy đỏ như màu máu

Gọi tên anh dù là trong giấc ngủ

Bàn tay nhỏ liệu đã trong bàn tay khác

Có ấm áp như là trong tay anh

Cô ấy rất quan trọng với anh.

………………………………

- Mi à, anh phải ra ngoài có chút việc, em ngủ trước đi nhé. Không cần đợi anh về đâu.

- Em biết rồi, anh về sớm nhé.

“Ngốc à, anh sẽ không buông tay ra đâu, anh sẽ không để mất em lần nữa”.

Tiếng mưa rả rích ngoài kia, Tiểu Mi nằm thao thức, cô nhớ đến lời nói của người ấy. Không một chút sợ hãi khi có một cánh tay lạ ôm lấy cô từ phía sau, trong giây lát cô đã chỉ muốn đôi tay ấy siết chặt mình hơn, mùi hương đó cô chẳng muốn rời ra………tất cả đều khiến trái tim cô hẫng đi một nhịp.