Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 35




Em biết là gì gì em cũng phải chết...nhưng cứ để em bệnh tật, già nua mà chết chứ đừng có trù ẻo em được không?_Tức giận đáp trả, Giai Băng nhân cô hội Đằng Hy đang sững người nhìn mình liền đẩy anh ra, ngồi dậy rồi lẹ làng xuống giường phòng tránh ngồi lì trên đó lại bị anh ta chọc ghẹo thì chỉ hỏng não bộ, tiêu hao chất xám, suy nhược dây thần kinh thôi.

-Vậy à! Cứ lạc quan như thế đi! Nhưng nếu em cưới anh, anh nghĩ em sẽ sống lâu hơn một chút!_Đằng Hy vẫn cố chấp giữ chủ đề "sống chết" mà nói, khóe môi nở nụ cười nhạt. Anh nằm nhoài xuống đệm, đầu ngang nhiên kê lên gối cô, đôi mắt thâm thúy cuối cùng cũng chịu để rèm mi phủ lên_Còn Đằng Dạ...nó không quan tâm đến em đâu.

"Xin lỗi! Tôi chỉ cần một người quan tâm đến tôi là đủ"

Chán chường nhìn Đằng Hy im lặng không nói gì nữa, thản nhiên tiếp nhận cơn mộng mị đến dần, Giai Băng ngáp một cái rõ dài quyết định làm từ thiện tích chút đức cho mình sau này.

Nhưng...

...gì gì cũng phải lót bụng trước mới được...

Cười mỉm một cái hết sức gian mãnh, Giai Băng từ tốn phi như gió đến cạnh giường, với tay lấy túi ổi đỏ chín thoảng thoảng mùi thơm ngọt lựng khiến người ta không kìm lòng được mà muốn rệu nước bọt rồi từ từ, chậm rãi lấy con dao thái gọt ra từng miếng nhỏ. Bừa bãi xử gần một nửa trái ổi, Giai Băng mới khựng người lại, động tác linh hoạt của cơ tay và cơ miệng ngừng hẳn. Cô chạy nhanh đến sọt rác, "phóng" hỗn tạp uế phẩm từ miệng mình vào trong rồi cầm lẹ những quả còn lại...đi rửa kĩ, lòng cầu mong chúng ban đầu không có bị bẩn hay rơi xuống đâu đó không nện

Rửa xong, Giai Băng vui vẻ "phẫu thuật" quả thứ hai, chợt tinh mắt thấy bên trong, giữa hỗn tạp hạt vào thịt ổi đỏ hồng béo ngậy, một vài con vật có hình thù gớm ghiếc trăng trắng đang lúc nhúc hết sức sinh động.

Phật! Quả này có troi!

Không thương tiếc, Giai Băng quy phục ném quả ổi vào sọt, xử tiếp mấy trái còn lại.

Kết quả, cô đành đưa mắt thèm thuồng nhìn đống troi thỏa sức mổ xẻ những quả ổi thơm ngon, hận không thiêu rụi chúng đi cho chúng hết ăn với uống.

Vị ngọt của quả ổi lúc nãy "nhức nhối" trào lên cùng tiếng nấc cụt ngắt quãng khiến Giai Băng ngây người tự vấn chính mình, liệu, quả vừa nãy cô ăn...có troi không ta?

-Đằng Hy! Anh chết với tôi!_Ra sức bóp chặt cái cán dao trong tay, toan nhân lúc quỷ không biết, trời không hay giúp đất nước bớt đi một miệng ăn, thì tiếng ho dài não nùng của Đằng Hy vang lên, cắt đứt mọi tư tưởng "sát nhân" trong cô.

Đưa mắt soi lên khuôn mặt mệt mỏi của Đằng Hy, Giai Băng bỗng động lòng. Quá khứ một thời ở trại trẻ lại lùa về trong lòng khiến cô se lạnh.

Ốm đau không người chăm sóc, chỉ có thể gắng gượng nằm im trên chiếc giường cũ kĩ, tuyệt vọng chờ đợi Tử Thần đến cứu rỗi linh hồn mình.

Tình trạng của Đằng Hy lúc này rất giống cô lúc đó, cô độc, lạnh lẽo.

Nhưng...anh ta may mắn hơn cô...vì ở bên anh ta còn có người thân. Dù anh ta ốm chết, cũng có người đào huyệt mai táng. Còn cô, thân xác sẽ vứt xó ở chốn nào thì chỉ có thử mới biết được.

Cơ mà, nói sao thì nói, cô cũng không thể để anh ta như vậy.

Động lòng, Giai Băng thở dài quở mắng bản thân quá nhu nhược. Cô tìm lấy một chiếc khăn trắng, vắt kiệt nước rồi cẩn trọng lau đi những giọt mồ hôi vương trên trán anh.

Đằng Hy hết nhíu mày, an nhàn thưởng thức cơn mộng thoáng qua với khoé môi cong nhẹ.

***

Hai ngày sau, khi Giai Băng đang ngồi buồn chờ người đến đón cô rời khỏi bệnh viện, Lãnh Kiên-con người gần như biến mất khỏi thế giới của cô bỗng dưng đột ngột xuất hiện trong bộ đồng phục P&P lãng tử.

Giờ này chỉ mới 2 giờ 40 phút, chẳng nhẽ, anh bỏ học để đến gặp cô?

Biến những thắc mắc trong đầu thành nỗi hồ nghi in hằn trong đôi đồng tử đen láy của mình, Giai Băng đăm đăm nhìn Lãnh Kiên, xót lòng khi phát hiện anh hình như gầy đi chút ít.

-Lãnh...À! Anh trai!_Nở nụ cười nhẹ không giả dối, Giai Băng phép tắc gật đầu chào Lãnh Kiên, đắng miệng sửa lại lời mình.

-Giai Băng, ở đây không có ai cả!_Đưa tay đóng cửa bước vào, Lãnh Kiên đến gần Giai Băng, dừng mắt lên người cô dò xét vài giây rồi ngứa tay vò đâu cô, ôn nhu hỏi_Nhớ anh chứ?

-Chờ anh nghĩ ra một đối sách thật sự rất lâu!_Gật nhẹ đầu một cái, Giai Băng mỉm cười than vãn.

-Em hiểu anh sẽ làm gì à?_Tỏ vẻ kinh ngạc, Lãnh Kiên ngồi xuống giường của Giai Băng, từ từ tiến sát vào mặt cô.

-Nếu em không nhầm thì có thể là như thế!

-Đã vậy, mong em sẽ diễn tốt vai chính trong vở kịch này, được chứ?_Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má của Giai Băng, Lãnh Kiên nhanh chóng ôm Giai Băng vào lòng, siết chặt như muốn bù đắp cho những ngày dài vừa qua.

Bỗng, cánh cửa kia chợt mở cạch, một bóng dáng cao lớn bước vào, vừa có chút thư thả, lại vừa có điểm vội vàng.

P/S: Chap này tui vít trên đt nên up thế này nhé!

Không pít người đi vào là ai và sẽ làm gì nhỉ kác tình ju