Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 36: Cướp lô vũ khí p3




[ Tiếp

Viên đạn lao về phía cô rất gần cô né tránh viên đạn nhưng nó không hề buông tha cho cô,một khi đạn đã bắn ra thì nó sẽ dừng lại khi bắn trúng mục tiêu.Viên đạn bay ngược trở lại và lao về phía cô và điều gì đến sẽ đến.Vì quá bất ngờ khi viên đạn bay ngược trở lại dù cơ có tránh thì nó cũng đã xuyên thẳng vào mạn sườn phải.Máu bắt đầu chảy ra thẫm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, mùi máu tanh đang lan toả,cô ghét mùi này rất ghét.Cô không cảm thấy đau ở vết thương mà trái tim cô đang đau âm ỉ giờ lại càng đau dữ dội hơn.Cô tưởng chừng như mình sẽ bỏ cuộc nhưng không những lúc thế này cô càng phải kiên cường hơn.Trong cô hình bóng mẹ bỗng hiện ra bà nở một nụ cười thiên thần với cô.

- Mẹ con sẽ vượt qua.- Cô nở nụ cười thiên thần và giây phút cô cười thì dường như mọi thứ đang tươi sáng trở lại,bao trái tim rung động.

- Tiểu thư đã cười.- Moon.

Trở lại vẻ lạnh lùng giật mạnh chiếc vòng hình bông tuyết trên cổ dùng nó khoanh một vòng tròn trên kính kim loại,kính đã được cắt cô đập mạnh khiến nó rơi xuống chỉ chờ có thế cô lọt vào trong.

Sky,Moon và Scorpio rất lo cho cô khi cô trúng đạn nhưng rồi cũng rất vui mừng khi cô đã phá được kính.Còn Phương thì rất tức giận khi ra lệnh co tên vệ sĩ bắt tiếp thì hắn lại đang ngơ ngẩn vì nụ cười thiên thần kia.

- Hút thở đều đi.- Cô.

- Tại.....sao cô.......cứu tôi?- Người con trai.

Người con trai hít thở lấy oxi và nhìn cô,cô nhanh chóng lái máy bay trở lại.

- Tôi biết anh là ai.- Cô.

- Tăng tốc độ lẩn vào mây trở về trụ sở chính.- Cô nói qua bộ đàm bên tai Scorpio.

- Cô...thật sự?Cô bị thương rồi.- Người con trai.

- Nguyễn Hoàng Quân.- Cô

Người con trai con trai thật sự rất bất ngờ nhìn cô.

Người con trai chăm chú nhìn cô với sự lo lắng và có chút bất ngờ.

- Nữ hoàng nói gì tôi không hiểu?- Người con trai.

- Tôi biết anh là Nguyễn Hoàng Quân.Đừng đóng kịch nữa.- Cô.

- Cô rất thông minh.Không hổ danh là Nữ Hoàng của Snow Queen.- Anh nở một nụ cười thích thú nhìn cô.

Khẽ cho tay kéo chiếc mặt nạ cải trang của mình ra giờ anh trở về đúng với khuôn mặt baby hút hồn bao cô gái,đôi mắt cafe nhìn cô đầu xót xa.

- Cô bị thương rồi.Để tôi giúp cô cầm máu.- Anh.

- Không sao.- Lạnh lùng.

Khuôn mặc cô lúc này vẫn lạnh lùng cho dù vết thương kia có đau và ê ẩm máu vẫn chảy nhiều đi chăng nữa thì cô cũng không màng tới nó vì trong tim cô lúc này chỉ có hình bóng của mẹ mà thôi, một người mẹ dịu hiền.

Hai chiếc máy bay sát gần nhau và lẩn vào trong những đám mây mất hút.Phương mất tầm kiểm soát thì tức giận.

- Tìm hai chiếc máy bay đó cho tao.- Phương hét lên tức giận.

- Mất dấu rồi thưa tiểu thư.- Vệ sĩ.

- Im.Gọi cho hãng hàng không bảo chúng kiểm soát đường bay và tìm kiếm hai chiếc máy bay đó cho tao.Không thể mất lô vũ khí này được.- Phương.

- Rõ.- Đồng thanh.

Phương rút điện thoại ra và bấm gọi.

[ Thưa ba! Lô hàng của ta đã bị cướp]

[Lô hàng bị cướp?]

[ Vâng!]

[ Gọi cho hãng hành không chưa?]

[ Rồi thưa ba]

[ Một lũ ăn hại.Gọi cho Thiên Duy nói nó kiểm tra xem là ai và xác định vị trí ]

[ Vâng! ]

Tút.....tút.

Tiếng tút dài lạnh lùng và đầy sự đe dọa từ đầu dây bên kia khiến cho Phương có cảm giác ớn lạnh và sợ hãi.

- Tiểu thư!Hãng hàng không nói không thấy có chiếc máy bay nào khả nghi cả.- Vệ sĩ.

- Phải tìm ra cho tao.Cô gái đó bị trúng một viên đạn thì không bay xa được đâu.- Phương nở một nụ cười nửa miệng.

Những tên vệ sĩ và chuyên gia nhìn thấy nụ cười của tiểu thư thì cảm thấy rùng mình và sợ hãi.Một nụ cười không khác gì ác quỷ trên môi của một tiểu thư đài các thì sẽ có sóng gió xảy ra chăng?

Máu chảy càng nhiều trên chiếc áo sơ mi trắng của cô những dòng máu đen đang chảy ra làm cho cô càng đau và quặn thắt hơn cảm giác hoa mắt chóng mặt bắt đầu xảy ra.Anh nhìn cô nhưng chiếc mặt nạ màu bạc đã che đi khuôn mặt cô trong lúc này anh chỉ nhìn thấy đôi môi cánh đào đang thâm đen lại,nhìn xuống vết thương bên mạn sườn,máu vẫn chảy nhưng máu lại là màu đen khiến anh bàng hoàng.

" Không lẽ nào cô ấy"

Cô vẫn lái máy bay nhưng do hoa mắt và đau đầu khiến cô nhìn phía trước khó khăn hơn,bàn tay của cô dần lạnh ngắt.Cô rất muốn ngủ trong lúc này nhưng tâm trí cô không cho phép vì như thế sẽ rất nguy hiểm.Chiếc máy bay chao đảo như muốn lao xuống khỏi không trung.

- Viên đạn đó có tẩm độc.Cô để tôi lái cho.- Anh.

- Anh.......hãy báo.... cho....Moon đi.Loại độc.......rắn...... T....ai.....pa....n.-Cô

-Cô không được ngủ hãy cố gắng lên.-Anh.

- Tôi xin cô đừng ngủ. Cô sẽ vượt qua thôi.Hãy mở mắt nhìn tôi.-Anh.

- Mẹ..... ơi!Anh.......hai ơi!Con nhớ.......m.n lắm!- Cô giọng yếu ớt.

Cô yếu dần, cơ thể như có hàng ngàn mũi kim xuyên vào nó rất đau. Trong lúc này hình bóng mẹ lại càng hiện về trong tâm trí cô,bà đang nở nụ cười thiên thần với cô,những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thiên thần của cô.

" Em khóc? Em rất đau phải không?"

Anh cầm tay lái và đỡ cô tránh cho cô cử động nhiều như thế chất độc sẽ không lan nhanh hơn trong cơ thể.Trái tim anh đang đau nhói nhìn người con gái bên cạnh mình đang yếu dần mà không có cách nào giúp cô được.Anh thấy bên tai cô có máy bộ đàm nên đã lấy nó báo cho Moon.

- Có ai bên kia không?- Anh.

- Tiểu thư!- Scorpio.