Đổ Thạch Sư

Chương 15: Đổ thạch chiến






Bạch Tử Thạch ôm khối phỉ thúy kia, nhìn lại nhìn, khối phỉ thúy này giống như là một thủy tinh cầu màu lam nhạt, thông thấu như nước, sáng bóng nhu hòa, tính chất Thủy Chủng, nhìn thật kỹ, bên trong liền có thể thấy được chút ít “sóng gợn”, giống như nước dập dềnh xao động, có chút rung động, quả thực đẹp không sao tả xiết, cả khối phỉ thúy liền giống như tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên, vẻ mỹ lệ hoàn toàn vốn có.

Nói thật, Bạch Tử Thạch đúng là không muốn bán, khối phỉ thúy này thật sự làm cậu rất động lòng, khơi dậy dục vọng cất dấu của cậu. Dù sao đối với Bạch Tử Thạch nếu đã nghiệm chứng được năng lực của mình, phỉ thúy tốt chỉ cần cố gắng tìm, sớm muộn sẽ tìm được thôi, nhưng một khối phỉ thúy cực kỳ tinh xảo như này khó có thể gặp lại.

Thế nhưng, cậu nhìn Vincent, thú nhân lạnh lùng kia đứng cách xa hơn mười thước, sau khi hỏi câu hỏi kia, cũng không có mở miệng nữa, chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của cậu. Bạch Tử Thạch có chút do dự, Bích Khê nói, trên tinh cầu này thú nhân là dựa vào bảo thạch tiến hóa, như vậy cái thú nhân gọi Vincent kia có phải đang rất cần phỉ thúy không?

Đang lúc Bạch Tử Thạch do dự, thì Vincent lại đột nhiên gật đầu: “Ta đã biết rồi.”

Hả? Biết cái gì? Bạch Tử Thạch mặt tràn đầy hỏi chấm, cậu nhìn Vincent, đối phương lại không mở miệng nữa. Ta nói. . . Tại sao mỗi lần ta đều khó mà hiểu được người này đang nói cái gì a!

Vincent thật ra lại cảm thấy ý tứ của mình rất rõ ràng, hắn buông tha cho ý niệm có được khối phỉ thúy này trong đầu, bởi vì dáng vẻ Bạch Tử Thạch thoạt nhìn thật sự là rất không nỡ, đúng là đáng tiếc, hắn buông tha cho, nhưng những người khác hiển nhiên không hề dễ dàng buông tha như vậy.

Cheshire chính là một người trong số đó, hắn là một người hành nghề đổ thạch, bạn lữ của hắn Edward là một thú nhân đã tham gia bốn lần thú triều tháng, năm nay vừa 40 tuổi, vừa trưởng thành không bao lâu, gần đây trong rừng rậm phụ cận Maca thành di chuyển tới thêm một đám Ngao Lặc thú, Ngao Lặc thú hung tàn cường đại, trên toàn bộ đại lục Bác Nhã cũng xếp hàng đầu. Tin tức này đối với thú nhân đánh tiên phong mà nói, quả thực chính là cơn ác mộng! Cheshire cơ hồ sững sờ tại chỗ, Edward, hắn căn bản không cách nào tưởng tượng nếu Edward ở thú triều tháng gặp phải một đám ác ma như vậy phải làm sao, Edward là thú nhân đánh tiên phong, nói cách khác, hắn đối mặt là lũ dã thú cuồng bạo nhất. Edward nhất định phải tiến thêm một bước! Dù cho chỉ thêm một chút cũng được! Hắn vô luận như thế nào cũng không thể mất đi Edward! Ôm ý nghĩ như vậy, Cheshire quyết định đi đổ thạch, mà không phải đến cửa hàng bán phỉ thúy của bộ lạc mua một ít, hắn hy vọng có thể dùng số tiền này kiếm được phỉ thúy nhiều nhất, mà hắn đối với nhãn lực của mình vô cùng có lòng tin. Song chuyện cũng không như hắn dự liệu, hắn đã tại thị trường mao liêu loanh quanh vài ngày, hắn đổ được phỉ thúy cũng không ít, nhưng tính chất tốt, lại không nhiều, phỉ thúy bán đi có thể huề vốn đã là tốt rồi, càng về sau phỉ thúy bán ra ngay cả tiền mao liêu cũng không đủ. Cheshire bắt đầu nóng nảy, những ngày qua hắn thậm chí rất ít ngủ, đáy mắt đã sớm biến thành một mảng xanh đen, mỗi ngày chỉ chọn mao liêu, giải thạch, không đạt được yêu cầu thì bán đi, mua mao liêu, giải thạch. . . Cho đến tận nay, hắn đã đánh cuộc không ít mao liêu , đáng tiếc chỉ có một khối tính chất đạt tới Phù Dung Chủng, nhưng một khối này thế nào đủ? Nếu như hắn có thể sớm đạt được bảo thạch tốt hơn, Edward có thể sớm hấp thu, sau đó chuyển hóa, như vậy hắn có thể ở thú triều tháng tăng thêm chút an toàn.

Thời gian, thời gian, thời gian! Thời gian nhanh không còn kịp rồi! Theo thời gian trôi qua, Cheshire càng ngày càng nôn nóng, nếu như không phải hắn tự phụ với con mắt đổ thạch của mình, nếu như không phải hắn muốn tiết kiệm một số điểm vì dự định sau này, Edward có lẽ đã sớm ở cửa hàng phỉ thúy của bộ lạc mua được phỉ thúy thích hợp, mặc dù bây giờ giá cả đang tăng sẽ rất đắt, nhưng tối thiểu như vậy rất an toàn. Mà bây giờ, tiền trên người bọn họ đã không đủ để ở cửa hàng phỉ thúy của bộ lạc mua được phỉ thúy tính chất đủ tốt, dù sao giá tiền phỉ thúy giao dịch tự do so với ở cửa hàng phỉ thúy của bộ lạc ít hơn một thành.

Vì vậy, một khối Phỉ Thúy Thủy Chủng như này, còn là Lam Phỉ càng thêm dễ dàng hấp thu chuyển hóa, đối với Cheshire lực hấp dẫn này là trí mạng! Muốn mua được! Nhất định phải mua lại! Cheshire cắn răng, cho dù là bán khối Phù Dung Chủng trong tay! Hắn mở miệng hướng Bạch Tử Thạch kêu giá: “Ba trăm vạn, bán cho ta đi.” Lam Phỉ lớn thế nếu như chiếm được, như vậy Edward cũng sẽ rất thật cao hứng đi.

Hắn vừa kêu giá, nhất thời khơi dậy một đám thanh âm: “330 vạn, ta ra giá này!” “340 vạn!” “380 vạn!”

Cảnh tượng khí thế ngất trời như này, Bạch Tử Thạch có chút há hốc mồm — hình như, mình còn chưa nói muốn bán a? Bọn họ nơi này kêu hăng hái làm gì a? Nghĩ tới đây, cậu vội vàng hướng về phía đám người chung quanh khoát tay: “Cái này ta không bán!”

Đám người chung quanh yên tĩnh một chút, sau đó thì có thú nhân ồn ào thuyết phục cậu thay đổi chủ ý, trong phỉ thúy lấy lục sắc và bạch sắc là hai màu thường thấy nhất, có thể nói, trong mao liêu phỉ thúy giải ra 95% đều là hai loại màu sắc này, trong đó lục sắc đặc biệt nhiều, nhưng phỉ thúy còn có những màu sắc khác, ví dụ như khối Lam Phỉ hôm nay, còn có Hồng Phỉ, Tử Phỉ (tím), Hoàng Phỉ (vàng), phấn sắc (hồng nhạt) cùng với hắc sắc (đen). Những màu sắc phỉ thúy này hình thành càng khó khăn, những thứ như thế, chúng so với lục sắc phỉ thúy có được ưu thế, đó chính là những màu sắc phỉ thúy này càng thêm dễ dàng cho thú nhân hấp thu! Năng lượng phỉ thúy ngang nhau, nhưng phỉ thúy lục sắc, bạch sắc giá tiền sẽ thấp hơn một chút, nếu như không ở thú triều tháng còn đỡ, còn đến lúc thú triều tháng, những màu sắc phỉ thúy này giá tiền có thể tăng trưởng một hai thành cũng không là vấn đề.

Trong đám người Cheshire càng kiên nhẫn: “Khối Lam Phỉ này, ngươi bán cho ta có được không, ta ra 400 vạn. . . 410 vạn, ngươi suy nghĩ một chút, đây chính là hơn 400 vạn a. . .”

Người này thiệt là, đã nói không bán, Bạch Tử Thạch có chút không cần nghĩ, cậu ngước mắt lên, có chút cứng rắn nói: “Khối phỉ thúy này ta thật sự không bán.”

Cheshire sắc mặt ảm đạm xuống, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch: “Ta muốn yêu cầu cùng ngươi tiến hành đổ thạch chiến.”

Đổ thạch chiến? ! Đây là cái gì? —– Bạch Tử Thạch mặt tràn đầy dấu hỏi.

Đổ thạch chiến! Cùng một tiểu oa nhi rõ ràng là thái điểu? ! —- Ánh mắt kinh dị của mọi người quét về phía Cheshire, không đồng ý, khinh thường, tiếc hận, cùng với một chút thấu hiểu.

Cách đó không xa Vincent ánh mắt lạnh lẽo, quét về phía Cheshire. Bích Khê cũng là đầy mặt sương lạnh: “Cheshire, ngươi đây là ý gì? ! Phải biết rằng Bạch chỉ là hài tử ngày đầu tiên tiếp xúc đổ thạch!”

Cheshire trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên xấu hổ, nhưng hắn vẫn đứng ở đó, lưng thẳng tắp, trên gương mặt tái nhợt mang theo khí thế kiên định, cũng không để ý tới Bích Khê chất vấn, hướng về phía Bạch Tử Thạch, lại lặp lại một lần lời nói của mình: “Ta muốn yêu cầu cùng ngươi tiến hành đổ thạch chiến.”

Bích Khê nổi giận đùng đùng đi qua, hướng về phía Cheshire nói: “Cheshire, ngươi thật sự tính làm như vậy sao? !”

Cheshire không trả lời thẳng vấn đề của Bích Khê, chỉ nói thật nhỏ một câu: “Thú triều tháng sắp tới, lần này chung quanh Maca thành có một đàn Ngao Lặc thú! Edward lần này là người tiền phong của thú triều tháng!”

Bích Khê thanh âm hơi chậm lại, hắn nhìn Cheshire bộ mặt bộ dáng tiều tụy, người trước mắt ở trong đổ thạch giới của Maca thành cũng có một chút tên tuổi, những người thường cùng nhau đổ thạch cũng biết, Cheshire là một á thú nhân xinh đẹp yêu ngăn nắp sạch sẽ cỡ nào, thậm chí hắn cũng rất ít khi tự mình giải thạch, thường thường mướn giải thạch sư nơi này, vì muốn tránh lúc giải thạch bụi đá vụn bắn ra, hắn đối với sạch sẽ chấp nhất, thậm chí hơn cả việc hắn tận mắt thấy phỉ thúy ra đời kích động lòng người. Mà bây giờ toàn thân hắn trên y phục cũng dính một lớp bụi thật dầy, vành mắt đen sì, sắc mặt xanh vàng, một chút cũng không có phong thái như ngày thường. Hắn đứng ở nơi đó, chung quanh vây một đám người, những người này đối với cách làm như thế của hắn đều không đồng ý, còn trực tiếp lớn tiếng nói ra sự khinh bỉ đối với cách làm của hắn, Cheshire trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, Bích Khê cảm thấy hắn tựa hồ càng giống một vệ sĩ chuẩn bị nghênh đón dã thú, bảo vệ gia viên.

Bích Khê trầm mặc một hồi, mới nghiêm túc hỏi: “Cheshire, ngươi quyết định không làm như vậy không được sao?”

Cheshire gật đầu: “Phải vì Edward lấy được đầy đủ bảo thạch, là lời thề của ta ở trong khế ước bầu bạn. Mà bây giờ, Edward sắp sửa đi vào chỗ nguy hiểm nhất, mà ta lại không có tuân thủ lời thề, không chỉ như thế, ngược lại bởi vì ta tự phụ làm cho mình lâm vào tình cảnh tiến thối không được, vô luận như thế nào, ta phải lấy được khối Lam Phỉ này, Bích Khê, ta không có cách nào khác.”

Bích Khê nhìn chằm chằm Cheshire, cố gắng làm hắn thay đổi chủ ý: “Nếu thật sự làm như vậy, đối với thanh danh của ngươi đúng là một cái đả kích rất lớn, không thể dùng đổ thạch chiến ức hiếp người mới, đây mặc dù không phải là quy tắc, nhưng cũng là quy tắc ngầm! Hơn nữa, Cheshire, ta sẽ không để cho ngươi thương tổn Bạch.”

Bạch Tử Thạch thấy những người này thần sắc đều không đúng, nhất là hai người kia nói chuyện, tựa hồ cái á thú nhân này nói chuyện rất nghiêm trọng, nhưng là. . .”Cái kia, xin hỏi một chút a. . . Đổ thạch chiến, rốt cuộc là thứ gì a?”

Đang ở thời điểm hai người giằng co, bỗng nhiên một cái thanh âm nho nhỏ xông ra, Bích Khê cùng Cheshire đồng thời quay đầu, đúng lúc nhìn Bạch Tử Thạch đang ngoan ngoan giơ tay, giống như học sinh hỏi vấn đề, giương ánh mắt đen nhánh nhìn bọn họ.

Trong lúc nhất thời, không khí ngưng trọng nhất thời bị phá hư hầu như không còn, Bích Khê lần nữa nhịn không được nâng trán, quả thật, Bạch lần đầu đổ thạch, mình cũng chưa nói qua về vấn đề đổ thạch chiến, cậu không biết là bình thường, nhưng là. . . Cái vấn đề này làm hắn nhớ tới hình ảnh vừa rồi mình còn vì cậu ấy cùng Cheshire giằng co tranh luận, toàn thân có một loại cảm giác mãnh liệt vô lực, trong loại cảm giác vô lực này lại xen lẫn cảm giác dở khóc dở cười —- bọn họ ở chỗ này không khí ngưng trọng mưa gió nổi lên, mà đương sự căn bản lại không biết chuyện gì xảy ra!

“Phốc phốc. . .” Không chỉ có Bích Khê cảm thấy cảnh tượng này vừa vô lực vừa buồn cười, trong thú nhân, á thú nhân chung quanh đã có mấy người nhịn không được cười ra tiếng .

Đứa nhỏ này. . . Thật là khả ái muốn chết a.

Bích Khê thở dài một hơi: “Đổ thạch chiến, chính là mấy cách bằng năng lực đổ thạch tiến hành tranh tài, mỗi người cần lấy ra một khối phỉ thúy coi như tiền đánh cược, người thắng có thể lấy đi tất cả phỉ thúy tham gia trận đấu. . .”

“Hơn nữa, là lấy không, không cần trả bất kỳ cái giá nào.” Bích Khê nhìn Bạch Tử Thạch, “Đương nhiên, đó cũng không phải cách duy nhất của đổ thạch chiến, ngoài ra còn một cách chính là từ á thú nhân tham gia đổ thạch chiến mỗi bên mời một vị thú nhân, tiến hành quyết đấu ở đấu trường, người thắng có thể lấy đi tất cả phỉ thúy dự thi.”

“Bạch, ngươi có thể cự tuyệt, dù sao ngươi còn nhỏ, hơn nữa là lần đầu đổ thạch.”