Đổ Thạch Sư

Chương 16: Bất thối lui






Cự tuyệt? Nếu như có thể, vậy dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng, nếu như nhẹ nhàng như vậy, vừa rồi Bích Khê sẽ không tức giận như thế.

“Không cần trả bất kỳ cái giá nào sao?”

Bích Khê trầm mặc một chút, hiển nhiên Bạch Tử Thạch hỏi đúng điểm mấu chốt, tất nhiên là có cái giá của nó. Hắn cũng không nói rõ, chỉ nói: “Trên Bác Nhã đại lục lấy Dũng, Chính, Bất Khuất, Bất Thối Lui làm nét đẹp.” (~ dũng cảm, chính trực, ko khuất phục, ko lùi bước)

Bạch Tử Thạch rốt cuộc hiểu rõ, từ những tính chất trên, cái này cũng giống trên địa cầu lấy quan niệm ‘Đối với tình cảm lấy trung trinh là đẹp, bắt cá hai tay tìm tiểu tam là xấu’ làm điều kiện trong một xã hội, vừa rồi bọn họ nói chuyện với nhau rõ ràng là đang nói Cheshire làm như vậy có đáng giá hay không, dựa theo cách làm vừa rồi của hắn, như vậy hắn đã vi phạm ‘Chính’. Người khác đề nghị đổ thạch chiến, Bạch Tử Thạch tất nhiên có thể cự tuyệt, nhưng một khi cự tuyệt cậu coi như là lùi bước, cũng vi phạm mỹ đức của Bác Nhã đại lục, mặc dù cậu Bạch Tử Thạch là một ‘thái điểu’ trong mắt của mọi người, cậu cũng phải đối mặt với khó khăn mà tiến lên.

Nghe thì rất không công bằng, nhưng nghiêm túc suy xét thì đây là một vấn đề của xã hội. Xã hội này yêu cầu mỗi người đem ‘Dũng, Chính, Bất Khuất, Bất Thối Lui’ khắc vào trong lòng.

Vì sinh tồn cùng sinh sôi.

Bác Nhã đại lục là một đại lục tràn đầy nguy hiểm, trên mảnh đại lục này không có biển, 80% đất đai là cây cối, còn lại 20% là hồ cùng đồi núi hoang vu, nơi này trước kia cũng không phải là do thú nhân thống trị, mà là thiên đường của dã thú, lúc đó dã thú không đếm xuể, chúng nó dã tính khó thuần, tràn đầy tính công kích. Các thú nhân trên mảnh đại lục này sinh tồn, sinh sôi khó khăn, cho đến khi họ từ từ nắm giữ sức mạnh, nắm giữ chìa khóa của tự nhiên — bọn họ có thể tiến hóa! Dần dần, trên mảnh đại lục này thú nhân cường đại lên thành lập bộ lạc, sau đó lại từ từ phát triển lớn mạnh. Thú nhân á thú nhân mới coi là có nhà, sinh tồn mới từ từ thay đổi không khó khăn như trước. Trên vai mỗi thú nhân đều chịu trách nhiệm rất lớn. Đối mặt với vận mệnh, mỗi người trên Bác Nhã đại lục đều không khuất phục, vì sinh tồn, họ không thể khuất phục, vì yêu người của họ, họ không thể khuất phục; đối mặt với lũ dã thú tập kích, các thú nhân không lùi bước, đứng phía sau họ chính là a cha, bầu bạn cùng với hài tử của họ, lui bước chẳng khác nào cửa nát nhà tan, chết cũng không thể lui; phải dũng cảm, đối mặt với vuốt sắc của dã thú, sinh tồn áp bách, không hèn nhát, cho dù sinh tử, cũng phải chết có ý nghĩa; phải chính trực, trừ dã thú ra, trên đại lục thú nhân á thú nhân đều là huynh đệ, chúng ta gặp phải địch nhân chung, phải đoàn kết.

Bốn điều này, là từ xưa đến nay các tiền bối dùng máu tươi viết, những giọt máu cùng sinh mệnh đó thấm đượm vào mảnh đại lục mà chúng ta đang sống này, nuôi dưỡng đất đai, nuôi dưỡng tinh thần thú nhân trên toàn bộ Bác Nhã đại lục. Có lẽ có người sẽ cảm thấy bốn điều này cũng phải nhìn tình huống mà xác định, không thể phê phán quá nặng nề. Nhưng ở dưới xã hội như vậy, đối với cả mảnh đại lục mà nói, đối với tồn vong của toàn bộ xã hội mà nói, không cần việc này! Trên phiến đại lục này đòi hỏi chính là tuyệt đối tôn sùng! Tuyệt đối tuân thủ!

Không thể nghĩ chỉ là chuyện sai trái nhỏ thì có thể làm, phải đề phòng cẩn thận, đây chính là thâm ý trong đó, mỗi người ai cũng có bất đắc dĩ, khi một người vi phạm bốn điều trọng yếu này, tất cả mọi người sẽ cho rằng vể tình về lý có thể tha thứ cho người đó, như vậy có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cứ thế mãi, vị trí bốn điều này trong lòng người trên đại lục sẽ bị hạ thấp, đây chính là cái gọi là ranh giới đạo đức hạ thấp. Đây không chỉ là điều bi ai cực lớn, mà càng là một tai họa nghiêm trọng. Ai có thể bảo đảm, ở thời điểm mấu chốt nhất, không có người xảy ra ‘bất đắc dĩ’ của hắn?

Cho nên, cho dù địa vị của bầu bạn ở trong lòng mọi người dân Bác Nhã đại lục là cao nhất, vì tính mệnh bạn lữ Cheshire làm như vậy tất cả mọi người có thể hiểu được, mọi người đối với thái độ của hắn vẫn nhất chí nhưng bọn họ khinh thường hắn. Đây chính là cái gọi là trên tình cảm có thể lý giải, nhưng không thể tha thứ.

Bạch Tử Thạch lúc này vẫn còn chưa hiểu rõ được tín điều như vậy có bao nhiêu sức mạnh, nhưng đây cũng không cản trở cậu nhạy cảm đối với một số chuyện — người địa cầu cũng biết, chỉ có con người thích ứng hoàn cảnh, không có hoàn cảnh thích ứng con ngươi, trừ phi ngươi đã cường đại đến mức có thể chế định quy tắc. Vì vậy cậu suy nghĩ một chút, liền sảng khoái đáp ứng, thành thật mà nói, cậu cảm thấy hôm nay bản thân kỳ thực quá nổi trội rồi, quá nổi tiếng rồi, mặc dù cậu ỷ vào bản thân trong mắt người ngoài là một hài tử, phát huy tiểu hài tử đầu óc vô lý che dấu năng lực bản thân, nhưng lần này cậu phải tìm cái cớ gì đây?

Bạch Tử Thạch rất buồn rầu, làm phía bị khiêu chiến, cậu có quyền lựa chọn phương thức nghênh chiến. Nhưng trước hết cậu cần nghĩ ra một cách hành động đã.

Hiển nhiên phiền não của cậu bị mọi người cho là phiền não vì tuyển chọn phương thức nghênh chiến. Đúng vậy a, ở trong mắt mọi người, Bạch Tử Thạch chỉ là một tiểu oa nhi vị thành niên, mặc dù cậu rất khả ái, rất đẹp, nhưng cũng tiếc cậu còn chưa trưởng thành. So tài đổ thạch, cậu là một cái thái điểu mới vừa nghề, mặc dù vận khí rất tốt, nhưng vận khí này, ai có thể bảo đảm nó liên tục đi theo ngươi? Luận võ, cậu là một cái tiểu á thú nhân, nghe nói còn là một cô nhi, bên người làm gì có thú nhân nào để mà nhờ vả?

“Luận võ.” Ngay lúc người chung quanh đang yên lặng đợi chờ Bạch Tử Thạch lựa chọn thì một thanh âm thanh đạm lạnh lùng giữa đám thú nhân vang lên, Bạch Tử Thạch đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đó.

Vincent từ từ xuyên qua đám người, đứng ở hàng đầu, gương mặt tuấn mỹ của hắn rất bình tĩnh, biểu tình gì cũng không có, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Tử Thạch thì rất chuyên chú, ánh mắt màu đen giống như ánh sáng lạnh lẽo của hắc diện thạch.

“Cái gì?” Bạch Tử Thạch không tự kìm hãm được hỏi.

“Ta nói, lựa chọn luận võ.”

“Nhưng là, ta không có. . .” Bạch Tử Thạch không tự chủ mở miệng,

“Không, ngươi có.” Thanh âm Vincent bình tĩnh cắt đứt lời nói của Bạch Tử Thạch, ánh mắt mỹ lệ của hắn khẽ nháy một cái, tựa hồ nhu hòa hơn, “Ta.”

Bạch Tử Thạch thoáng cái dừng lại, cậu mấp máy môi, cảm giác có chút ảo não, mỗi lần, mỗi lần, nhìn thấy cái gia hoả gọi là Vincent này, cậu đều có một loại cảm giác nói chuyện bị khống chế, cảm giác như vậy làm cậu cảm thấy rất không tự nhiên, cậu thường xuyên theo không kịp tư duy của cái thú nhân này. Cậu từ từ ngước mắt nhìn Vincent: “Ta tại sao lại phải chọn luận võ, ta có thể lựa chọn đổ thạch.”

Vincent không có sinh khí, hắn đứng ở đó, nét mặt tựa hồ nhu hòa hơn chút, ngay cả trong mắt đều có chút rất nhỏ ý cười bao dung, tựa như đang nhìn một cái hài tử cố ý giận dỗi, hắn nói: “Bởi vì, đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi.” Hắn lúc nói lời này rất bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ khoe khoang nào, bất giác làm người ta cảm thấy tin phục. Vincent suy nghĩ một chút, lại cho thêm một câu, “Ngươi có thể tin tưởng ta.”

Mặc dù cái thú nhân này chỉ mới gặp mặt hai lần, mặc dù có đôi khi hắn rất kỳ quái nói chuyện rất đơn giản, ngắn gọn đến trình độ căn bản nghe chả hiểu gì, nhưng, Bạch Tử Thạch bản năng đối với hắn có một loại hảo cảm, loại hảo cảm này giống như vào cái ngày ca ca cậu điên mất, Hàn Thục Đông xông tới che lại đôi mắt của cậu, dẫn cậu ra khỏi gian phòng tràn ngập tuyệt vọng kia, sắp xếp xong xuôi đường ra cho cậu, sắp xếp xong xuôi chuyện tình ca ca cậu, khi đó cậu đã thật sự đem Hàn Thục Đông trở thành thân nhân cùng bằng hữu cuối cùng của cậu. Nhưng, hảo cảm đối với Vincent, lại cùng cảm kích đối với Hàn Thục Đông bất đồng.

Đây càng giống như một loại trực giác.

Trực giác của cậu luôn luôn không tệ. Bạch Tử Thạch nghĩ, sau đó cậu hướng về phía Cheshire nói: “Ta lựa chọn luận võ.”

“Tốt lắm, chúng ta đi tới đấu trường đi.” Cheshire đem mao liêu của mình gởi lại ở cửa hàng Owen, sau đó ôm lấy khối Phù Dung Chủng diễm lục mà mình giải ra đi ở đằng trước, hắn đã dùng bội khế báo cho Edward đến đấu trường. Cheshire nói không rõ đến tột cùng bản thân mình cảm thụ thấy gì, hắn mặc dù tiếc nuối Bạch Tử Thạch không có lựa chọn đổ thạch, lại thấy may mắn cậu ấy không có lựa chọn đổ thạch. Dù sao đối với đổ thạch mà nói, võ đấu coi như là công bằng —- nếu như Bạch Tử Thạch thật sự tìm được thú nhân nguyện ý thay mặt cậu, mà chính cậu cũng chấp nhận.

Bởi vì địa vị của Owen ở giới đổ thạch Maca, công bằng của cuộc khiêu chiến này liền do hắn đảm đương: “Bạch Tử Thạch — Lam Phỉ Thủy Chủng, thông thấu như nước, thanh âm thanh thúy, thượng phẩm Thủy Chủng, tổng cộng nặng 11.8 cân, ước chừng là 430 vạn. Cheshire — Phù Dung Chủng diễm lục, chất địa tính tế, sắc đậm, cực phẩm Phù Dung Chủng, tộng cộng nặng 9.9 cân, định giá thị trường là 370 vạn. Bạch Tử Thạch, Cheshire, các ngươi đối với những điều này có nghi ngờ gì không?”

“Không có.” “Không có.”

“Như vậy, vì để công bằng cho hai bên, Cheshire cần bỏ thêm 60 vạn, Cheshire, ngươi có dị nghị gì không?”

“Không có.”

“Tốt lắm, đổ thạch chiến có thể bắt đầu.”

Vincent yên lặng đi vào đấu trường hình tròn, đổ thạch chiến ở trong thành thị này thật sự là rất thường gặp, nhưng lần nào cũng có thể hấp dẫn đến một biển người rất lớn vây xem. Edward, mọi người đối với hắn coi như cũng quen thuộc, tên tiểu tử này vừa mới trưởng thành mười năm, cũng đã tham gia bốn lần thú triều tháng, mặc dù đối với thú nhân kinh nghiệm phong phú mà nói này cũng không là gì, nhưng trong số người trẻ tuổi đây là tương đối hiếm thấy, người trẻ tuổi tiến hóa thủy chung chậm một chút, vì bảo vệ sinh lực, trong bộ lạc cũng không mong muốn những tiểu hài tử vừa trưởng thành này xông vào thú triều nguy hiểm, điều đó tương đương với chịu chết. Đương nhiên, bọn họ cũng không thể cấm. Edward có thể ở bốn lần thú triều tháng bình an trở lại, kia đã tương đối không sai rồi. Chẳng qua là lần này so ra xui xẻo hơn, hắn ghi danh tham gia thú triều tháng, lại bị chọn trúng làm tiên phong. Vincent, cái tên này đối với người Maca thành mà nói, thật sự là xa lạ, bọn họ cho tới bây giờ đều không có nghe nói qua hắn. Hơn nữa hắn nhìn qua rất trẻ tuổi, mọi người đoán hắn phỏng chừng cũng là thú nhân thành niên chưa lâu.

Vincent cũng không thèm để ý tới nghị luận của người khác, hắn khoanh tay, lẳng lặng đứng, đấu trường cự đại tản mát ra một loại khí thế hung hãn đến cực độ, Vincent thậm chí có thể tưởng tượng ra được, nơi này có bao nhiêu thú nhân cường đại đã từng chiến đấu kịch liệt, trên mặt đất lồi lõm tang thương, trên vách tường không trọn vẹn cùng vết cắt, hắn thậm chí có thể cảm thụ được loại sức mạnh và lực va chạm, cường hãn mà trực tiếp, làm hắn nhịn không được có chút nhiệt huyết sôi trào.

Edward mới từ trong nhà chạy tới, khi hắn thấy ái nhân nhà mình đứng đối diện cái á thú nhân rõ ràng còn là vị thành niên trong nháy mắt đó, hắn hiểu được Cheshire đã làm gì, con ngươi của hắn trong giây lát co rúc nhanh một cái, sau đó không nói một lời cho mình một quyền nặng nề, máu tươi từ khóe môi hắn rơi xuống, Cheshire bối rối lau cho hắn: “Ngươi làm gì!”

Edward cắn răng: “Là ta vô dụng, thủy chung không thể làm cho ngươi an tâm.” Cheshire ôm chặt lấy hắn: “Thật xin lỗi, Edward, ta không phải là hoài nghi ngươi, ta chỉ là muốn an tâm hơn một chút.”

Edward không nói gì thêm, hắn ở trên mặt Cheshire nhẹ nhàng hôn một cái: “Bảo bối, ngươi lần này thật sự làm sai, nhưng, cuộc tỷ thí này, ta sẽ không thua.”