Đổ Thạch Sư

Chương 56: 56 tuổi thọ






“Ta đã trưởng thành, lựa chọn bạn lữ là chuyện của ta.” Câu trả lời của Vincent khiến cho Bạch Tử Thạch sửng sốt, rất nhanh sau đó cậu đã kịp phản ứng. Bác Nhã đại lục khác với Thiên triều, ở Thiên triều cha mẹ sẽ luôn quan tâm, chỉ bảo cho con cái lối sống và giáo dục chúng, kết hôn là quá trình rất trọng yếu trong cuộc sống của đứa trẻ, những đứa trẻ ở Thiên triều ắt phải trưng cầu ý kiến của cha mẹ, thậm chí ý kiến của cha mẹ có thể chi phối con cái. Nhưng Bác Nhã đại lục lại không giống vậy, sau khi thú nhân và á thú nhân trưởng thành, cha mẹ không còn gánh vách trách nhiệm trong cuộc sống của họ nữa, hai bên tôn trọng lựa chọn của nhau, đương nhiên cũng sẽ cho một số đề nghị, nhưng chuyện cưỡng chế tuân theo vẫn rất ít phát sinh.

Thế nên, Vincent mới không thèm để ý gì trực tiếp tuyên bố bạn lữ cho mọi người.

“…” Căn bản không có đường lui sao? Sắc mặt Bạch Tử Thạch trở nên chĩu nặng: “Có thể. . . giải trừ khế ước bầu bạn không?”

Bên hông đột nhiên siết chặt, Bạch Tử Thạch đau nhịn không được hô một tiếng, Vincent quá dùng sức rồi: “Buông ra!”

Cằm bị một bàn tay kẹp chặt lấy, sau đó bị buộc ngẩng lên, trên gương mặt tuấn mỹ của Vincent hiện lên đầy sương lạnh, con ngươi đen nhánh của hắn hệt như dã thú hung tàn nhìn thẳng chằm chằm vào Bạch Tử Thạch: “Ngươi thật sự chán ghét trở thành bạn lữ của ta như vậy sao?!”

Bạch Tử Thạch buông hạ tầm mắt, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Có lẽ ta sống không được bao lâu.”

Vincent nhất thời ngây người tại chỗ, hắn nhìn tiểu á thú nhân trong ngực, trong nhất thời không thể hiểu được lời của cậu: “. . . Có ý. . . gì?”

Bạch Tử Thạch kéo bàn tay của hắn ở trên cằm mình xuống, rồi rời khỏi ôm ấp của Vincent, bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ.”

“Tại sao nói như vậy?! Mặc dù thân thể của ngươi yếu đến mức có thể coi như suy nhược, nhưng. . . sống không được bao lâu? Rốt cuộc là vì cái gì lại khiến ngươi nói như vậy?!”

“Người bộ tộc chúng ta ở ẩn đã rất lâu rồi, hơn nữa không biết vì sao sinh mệnh chỉ có không đầy 100 năm. Từ xưa đến nay, đều như thế. Có lẽ khi ta 50, 60 tuổi sẽ già đi. Vincent, cho dù chúng ta ở chung một chỗ cũng sẽ không được lâu dài, thế nên, ngươi. . . ngươi có muốn buông … tay …hay không?” Nói ra những lời này Bạch Tử Thạch mới biết có bao nhiêu khó khăn mới nói ra được, nghĩ đến Vincent có thể sẽ bỏ mình, cậu lại cảm thấy khó thở, một phần trong ngực bị đè nén, trái tim cũng rối như tơ vò. Cậu thậm chí không thể không nói dối để che giấu mình, thân phận người từ hành tinh khác tới là bí mật to lớn nhất của cậu, cho dù năng lực cảm nhận được phỉ thúy bị phát hiện, thì chuyện này cũng không thể bị phát hiện được, dù thân mật như Vincent, cậu cũng tuyệt đối không để lộ tý gì. Cậu đã nghe đủ câu chuyện ‘không phải tộc ta, nhất định sẽ không cùng lòng’.

Nét mặt khổ sở của tiểu á thú nhân, mà Vincent quả thực cũng khó có thể hình dung tâm trạng lúc này của mình, không dám tin? Bi thương? Đều không đủ đểu hình dung một phần vạn trong đó. Thích cũng đã thích, biết chuyện này thì sao chứ? Vincent gắt gao nắm chặt nắm tay, rồi kéo Bạch Tử Thạch vào lòng: “Ta sẽ tìm được biện pháp! Nhất định có thể!”

“Ta. . .” Còn không có cách nào cho ngươi một hài tử! Nhìn khuôn mặt bi thương của thú nhân, những lời này quanh quẩn trong miệng nửa ngày, cuối cùng cũng bị nuốt xuống, vả lại cậu cũng không có cách nào giải thích được tại sao mình không thể có con được? Thiên tính của tộc đàn? Không thể sinh con thì đào đâu ra tộc đàn.

“Ngươi chớ suy nghĩ nhiều quá. Ta tin chúng ta rồi sẽ tìm được biện pháp! Cho dù. . . Cho dù cuối cùng thật sự không tìm được, thì sao chứ?! Cùng ngươi đi tới cuối cùng thì có là gì!” Vincent vuốt vuốt tóc Bạch Tử Thạch, khẽ cong lên khóe miệng cười nói.

“. . . Uhm!” Nơi trái tim được sưởi ấm vô cùng dễ chịu, trong cuộc đời này, ngoại trừ niềm vui vẻ thời thơ ấu vùi mình trong lòng mẫu thân làm nũng ăn vạ, cưỡi trên cổ phụ thân chơi đùa, Bạch Tử Thạch cảm thấy mình đã thật lâu chưa từng cảm thấy an tâm và thư thích như thế này.

Kìm không được kéo đầu Vincent xuống, cho hắn một cái hôn, Bạch Tử Thạch nhớ tới vấn đề đồng hóa, nhớ tới những thứ thiên linh địa bảo, cố tỏ ra nhẹ nhõm nói: “Kỳ thực có lẽ không xấu đến mức đó . . . thân thể của ta đã khá hơn trước nhiều.”

Cho là cậu đang an ủi mình thú nhân dừng một chút, hôn lên môi Bạch Tử Thạch một cái: “. . . Uh. Ăn cơm đi.”

Có lẽ do nhắc tới chủ đề quá mức nặng nề, không khí cơm tối có chút ngưng trọng, hai người đều cố gắng để đối phương dễ chịu hơn một chút, nhưng đều thất bại. Vẫn là Bạch Tử Thạch không chịu được đấm một phát lên tay Vincent: “Chỉ nói là có khả năng lớn, cũng không phải là ta thật sự sẽ chết ?”

Vincent nhìn cậu một hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu gắt gao ngăn chặn môi cậu, đầu lưỡi luồn vào miệng cậu kịch liệt khuấy động hấp duyệt, cuồng liệt giống như muốn đem cả người cậu nuốt vào, cho đến khi Bạch Tử Thạch hô hấp không thông đẩy hắn ra, thú nhân mới ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nói: “Ngươi sẽ sống thật lâu thật lâu. Nhất định sẽ sống thật lâu thật lâu!”

Thấy hắn như vậy, trong lòng Bạch Tử Thạch một mảnh chua xót, cậu dùng sức gật đầu: “Đúng, ta sẽ sống thật lâu thật lâu, cùng với ngươi.”

Vincent gật đầu: “Buổi tối, cùng ta ngủ chung đi.”

“Hả?” Tâm tình bi thống của Bạch Tử Thạch lập tức ngừng lại, trợn tròn mắt nhìn Vincent.

“Tóm lại, buổi tối cho ta ngủ cùng.” thú nhân bá đạo trực tiếp ra quyết định, hắn xem thời gian, 8h15ph. Ân, nên ngủ rồi. Vincent trực tiếp ôm lấy tiểu á thú nhân, ôm cậu thẳng một mạch vào phòng mình, để xuống, sau đó nhanh nhẹn đem tất cả gối đầu, sàng đan, vỏ chăn gì gì đó trong phòng đổi hết thành những đồ bông vải mềm mại nhất, không tổn thương đến da Bạch Tử Thạch. Thừa dịp Bạch Tử Thạch còn chưa kịp hồi thần đem người nhét vào trong chăn.

“Sau này, buổi tối ngủ cùng nhau đi.” thú nhân đưa ra tổng kết cuối cùng. Nếu như kết quả cuối cùng thật sự không như ý, vậy thì bây giờ hắn phải nắm chặt lấy từng giây từng phút.

Bạch Tử Thạch tựa hồ cũng hiểu rõ suy nghĩ của Vincent, trong lòng dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa dở khóc dở cười, có đôi khi cái thú nhân cao lớn thành thục này cũng sẽ tùy hứng y như trẻ con vậy.

“Được được, buổi tối sẽ ngủ cùng nhau.” Liếc mắt, Bạch Tử Thạch vén chăn lên, “Ngươi cũng phải để ta thay đồ ngủ đã chứ?”

“Ở chỗ này thay đi!”

“. . .” Đây là đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi đi? Đúng không? Đúng không? Ném cho Vincent một cái liếc mắt xem thường, Bạch Tử Thạch xuống giường về phòng mình thay đồ ngủ, sau đó ôm gối đầu của mình, cầm lấy sách muốn xem, sau khi quay lại thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Bạch Tử Thạch nhìn cửa phòng tắm, lộ ra vẻ mặt rối rắm, đối với nhân loại mà nói, có thể sống vài chục năm là chuyện bình thường, đáng nhẽ ra cậu nên cảm thấy đủ, nhưng bây giờ cậu muốn bồi một người cùng nhau sống lâu thêm nữa, nên cảm thấy không đủ chút nào, bất kể như thế nào đi nữa, nhân lúc còn sống nhất định phải tìm được phương pháp kéo dài sinh mệnh.

Bây giờ, việc cậu muốn làm. Học tập thật tốt là một, cố gắng kiếm tiền là hai, cố gắng trở thành đổ thạch sư cấp cao, đây là ba! Một là để phong phú tri thức cho bản thân, hai là để phòng ngừa chu đáo, tổng không thể đợi đến lúc có biện pháp, nhưng vì không có tiền mà bỏ lỡ mất đi? Ba, chính là vì dã tâm của nam nhân và để xứng đôi với danh tiếng của Vincent!

“Được rồi! Bạch Tử Thạch, cố gắng lên!”

Á Thành, quê hương của phỉ thúy. Ở chỗ này, đổ thạch hình như càng thịnh hành hơn mà. . .