Đổ Thạch Sư

Chương 87: Sousa karen garcia






“Nhã Gia dọc đường cũng vất vả rồi, hay là đi nghỉ trước đi.” Giọng nói Sousa rất ôn hòa, mang theo một chút tôn trọng đúng mực, Kỳ Á nhướn mày, không có ý kiến gì đi theo á thú nhân dẫn đường.

Sousa nhìn bóng lưng Kỳ Á biến mất trên hành lang, mới sửa sang lại y phục, sải những bước chân trầm ổn đi về phía thư phòng. Đi tới trước thư phòng, lễ phép gõ hai cái rồi trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Bên này Chrollo còn chưa kịp nói ‘vào đi’ bên kia cửa đã mở ra, nhất thời tức giận ngẩng đầu: “Vẫn y cái tính cũ!”

Sousa lơ đễnh nhún nhún vai, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: “Tính ta vẫn luôn thế mà, a tỷ cũng không phải không biết.”

Chrollo xoa xoa chân mày, giọng điệu mang chút ý cười: “Bốn năm, rốt cuộc cũng trở về.” Sousa cũng cởi bỏ vẻ bất cần đời ngày thường, cười ôn hòa: “Ta cũng rất nhớ a ba, a cha và ngươi.”

“Vincent thì sao?” Nét mặt Chrollo đạm xuống, nhàn nhạt hỏi, Vincent trầm mặc ngồi ở ghế salon bên cạnh, bị nhắc tới tên cũng chả có phản ứng gì. Nét mặt Sousa bỗng nhiên lãnh đạm, xoay đầu sang chỗ khác: “A tỷ cũng không phải không biết tình trạng gì mà.” Huống chi, ta trở về mà hắn ngay cả một câu cũng không nói, ai thèm nhớ hắn chứ!

Vincent thở dài một hơi trong lòng, Sousa lớn hơn hắn bốn tuổi, là huynh trưởng. Lúc nhỏ, còn nhớ Sousa rất yêu quý bảo vệ mình, rất ra dáng anh trai tốt, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại thay đổi, cứ chĩa mũi nhọn vào mình, thích bới móc. Bản thân mình thì tính cách lãnh đạm không có cách nào tìm được căn nguyên, tình cảm hai huynh đệ cứ thế tự dưng trở nên lạnh nhạt.

Nhưng, bốn năm không gặp, Vincent không thể không thừa nhận mình vẫn có chút nhớ Sousa, nhớ tới cảnh hai người hòa thuận lúc nhỏ, Vincent dịu lại nét mặt: “Hoan nghênh trở về, Sousa.”

Sousa hất đầu ‘vụt’ một phát, sau đó lại ‘vụt’ một phát quay lại, há mồm hình như muốn nói gì đó, rồi lại gượng gạo chuyển đề tài: “Vừa về đã nghe nói ngươi có bạn lữ?”

“Uh.” Nhắc tới Bạch Tử Thạch, ngay cả ánh mắt Vincent cũng nhu hòa, khóe miệng cũng giương lên cao hơn, Sousa nhìn mà kinh ngạc, tính cách tên băng sơn đệ đệ này của hắn không ai hiểu rõ bằng hắn! Tên nhóc này nhất định rất thích á thú nhân kia!

Nghĩ vậy, đáy lòng Sousa thầm thoái mái, khó có được hòa nhã với Vincent: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhất định phải đối xử tốt với người ta đấy!”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Chrollo cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, nhưng hiện giờ tâm tình của Sousa rất rốt, chẳng thèm để ý, quan tâm bạn lữ tương lai của đệ đệ một tý thì sao hả? Chứng minh ta là một ca ca tốt a!

“A tỷ, ta còn có việc, đi trước nhá.” Hiện giờ Sousa nhận được một tin tức tốt thế này, nhớ tới cái người mà mình vẫn luôn nhớ nhung, lập tức ngồi không yên, đứng dậy muốn chuồn đi, ngay cả lưu hắn lại ăn Chrollo cũng chẳng kịp nói, lúc đi tới cửa, Sousa bỗng xoay người lại, “A tỷ, còn 20 ngày nữa là 30 tháng 12 đấy.” Chrollo nhớ tới món đồ bị khóa lại kia, nét mặt ngưng trọng không ít, hắn gật đầu, Sousa không chút áp lực nào rời đi.

Allan gần đây tâm tình không tệ, tuần này, tròn 11 á thú nhân bày tỏ tình cảm với hắn! Mặc dù hắn không có ý tứ gì với bọn họ, nhưng nó chẳng hề ảnh hưởng gì tới kẻ nào đó tự kỷ với mị lực của bản thân. Nhàn nhã cầm lấy một thanh thịt khô, Allan bật máy hiện ảnh lên, ngô ~~ hôm nay có chương trình biểu diễn của Berisha mà hắn thích nhất.

Đắm chìm trong màn biểu diễn của á thú nhân Allan hoàn toàn không nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, có lẽ hắn nghe thấy cũng chẳng để ý, người có chìa khóa nhà hắn còn có a ba a cha mà. Cũng chính vì thế mà sau đó hắn hối hận không thôi.

Khi Sousa với mái tóc màu xám tro đứng trước mặt Allan, vẻ mặt thú nhân y như gặp quỷ, nhảy dựng lên hét lớn: “Sao ngươi lại ở đây!”

Tâm tình tốt của Sousa nhất thời bị ngữ khí ghét bỏ của Allan đập tan, hắn nhướn mày, gương mặt tuấn mỹ giống như Vincent nhưng có thêm vài phần yêu dị lộ ra chút không vui: “Sao vậy? Không thích nhìn thấy ta hả?”

“Ách. . . cũng không phải.” Allan hồi phục tâm tình, vẻ mặt lúng túng nói, kỳ thực, vẫn có chút nhớ nhung, nhưng đương nhiên Allan tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình nhớ cái tên quỷ đáng ghét này! Sousa đường hoàng ngồi xuống, tầm mắt chạm đến á thú nhân phong tình vạn chủng trên máy hiện ảnh, thì con ngươi xám bạc lập tức tối sầm, ánh mắt nguy hiểm bắn ra, trực tiếp trào phúng: “Thế nào? Vincent có bạn lữ, đau lòng đến mức loại mặt hàng này cũng để ý đến sao?”

Thần tượng trong lòng bị giễu cợt như vậy, Allan tức khắc nổi giận: “Berisha là nghệ sĩ giỏi nhất! Cũng là người ta thích nhất!” Với lại, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện Vincent và Bạch?

Thích nhất?! Sousa cắn chặt môi, đột nhiên đứng dậy tới gần Allan, động tác cực nhanh đem người đè lên ghế salon, hai tay túm lấy cổ tay đối phương ghim trên đỉnh đầu, chân ngăn chặn hai chân Allan: “Ta có điểm nào không tốt? Hử? Allan thân ái?” Hơi thở nóng ẩm phun trên mặt Allan, nhìn dung nhan yêu dị của Sousa gần trong gang tấc, Allan nuốt nước miếng, thử giãy dụa ra, không ngờ rằng vẫn chẳng nhúc nhích được tý nào, Sousa cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta bốn năm sau vẫn còn là ta của bốn năm trước hả?”

Allan cười gượng: “Nga, mạnh lên rồi, chúc mừng ngươi nha.”

Sousa nhìn Allan bị đè dưới thân không thể phản kháng, tâm tình cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, thậm chí hắn còn nhàn nhã dùng mũi cọ cọ đối phương, lơ đãng nói: “Vincent đã có bạn lữ, ngươi và hắn đã không còn khả năng rồi. Allan. . . những á thú nhân kia đều không xứng với ngươi, chỉ có ta, mới có thể đứng bên cạnh ngươi.”

Cái gì không còn khả năng? Allan nghi hoặc nhìn vẻ chấp nhất lóe lên trong mắt Sousa, bỗng nghĩ đến một khả năng, không dám tin: “Ta hỏi này, trước đây ngươi cứ gây chuyện, không phải vì cho rằng ta thích Vincent đấy chứ?” Sousa nhớ tới cảnh lần đó Allan uống rượu say rồi không ngừng gọi tên Vincent, trong lòng liền không nén nổi phiền não: “Chẳng lẽ không đúng?”

“Ngươi điên sao? Ta thích Vincent?! Thật tức cười!” Allan quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Vincent thường xuyên bị Sousa hỉ nộ thất thường tìm đến gây chuyện, cũng là bởi vì điều này sao? Allan lắc đầu lia lịa, dở khóc dở cười: “Sousa, ngươi bỏ cuộc đi. Ta thích là á thú nhân!”

Sắc mặt Sousa trầm xuống, rồi dường như nghĩ tới gì đó, chân mày hắn giãn ra, sung sướng nói: “Allan, bốn năm nay, ta nghe được một câu nói, cảm thấy phi thường có lý. Muốn biết là nói gì không?”

Bản mặt ung dung của đối phương làm Allan có chút bất an, giọng nói hắn lạnh ngắt: “Không muốn biết.”

Sousa đột nhiên gia tăng lực độ đè nặng hắn, rồi rút thắt lưng của mình ra vừa nhanh chóng vừa chắc chắn trói hai tay hắn lại, một tay đè chặt, thân mật hôn hôn sống mũi hắn, mỉm cười: “Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi, câu đó chính là —- yêu, có đôi khi là làm ra được.”

Allan lập tức kinh hãi, song lúc này giãy giụa cũng đã muộn rồi, y phục bị Sousa dễ dàng xé toạc, phần thân trên tráng kiện lõa lồ trong không khí, Allan giãy dụa kịch liệt, nhưng lại bị Sousa chiếm giữ ưu thế áp chế gắt gao, môi bị bắt giữ, tinh tế nhấm nháp, da thịt trần trụi cũng bị ra sức vuốt ve, Sousa hôn dọc theo cổ Allan xuống, sau đó dừng ở một điểm hồng sậm nho nhỏ nhô lên.

“Nha —— thật xin lỗi!” Ngay lúc Sousa muốn tiến thêm một bước, thì một tiếng hô kinh hoảng đột nhiên vọng đến từ cửa ngăn hắn lại, lập tức ngẩng đầu, Allan liền thừa cơ hội này bất ngờ hất văng Sousa xuống đất, gỡ tay bị trói ra, căm tức nhìn Sousa.

Sousa thản nhiên từ dưới đất đứng lên, ưu nhã vỗ vỗ bụi đất không tồn tại trên người, tiếc nuối nói: “Thật là đáng tiếc.”

“Thúi vãi!” Allan bật ra câu chửi. Sousa lơ đi.

Bạch Tử Thạch ôm Miêu Ô thú lúng túng đứng, nhìn Allan, lại nhìn Sousa: “À ừm. . . Ta tới đem cái này giao cho Allan.” Giơ giơ cái thứ lông lông mập mạp mềm bông bông lên, Bạch Tử Thạch nói, Miêu Ô thú vốn là được Vincent mua lại từ tay Allan ba năm trước rồi tặng cho cậu, nhưng cho tới nay những lúc Bạch Tử Thạch khá bận thì vẫn nhờ Allan chăm sóc hộ Miêu Ô thú. Gần đây cậu lại bận chuẩn bị cho một cuộc sát hạch nhỏ, căn bản không rảnh lúc nào để chăm sóc cái vật nhỏ yêu kiều này, thế nên mới định đem Miêu Ô thú sang đây, không ngờ cửa nhà Allan không đóng, vừa vặn làm cậu đụng phải cảnh này.

Bất quá, đây hình như là thú nhân. . . đi? Bạch Tử Thạch chớp chớp mắt, Sousa liếc nhìn cậu một cái, “Ngươi là?”

Nhìn Allan, Bạch do dự tự giới thiệu mình: “Ta là Bạch Tử Thạch, xin chào.”

Bạch Tử Thạch? Bạn lữ của Vincent? Thân phận này của cậu làm cho Sousa lộ ra một nụ cười hiếm có với cậu: “Sousa Karen Garcia, ca ca Vincent, chào ngươi.” Bạch Tử Thạch kinh ngạc, đây chính là ca ca Vincent cái người vẫn luôn ở bên ngoài sao!

Sousa sửa sang lại quần áo một chút: “Ta đi trước.” Lại quay đầu về phía Allan, “Ngày mai ta quay lại.”

Allan nhe răng: “Vĩnh viễn đừng tới nữa!” Sousa nhướn nhướn mày, không nói gì, rời đi.

Mặc dù Allan nói không thích Vincent làm Sousa yên tâm hơn chút, lại nhớ đến mấy năm nay chưa từng hòa nhã với Vincent, hắn cũng có chút khó xử và hối hận, thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy Allan và Vincent thân mật như vậy, đối với mình thì trừng mắt lạnh lùng, Sousa lại không kìm nổi bản thân.

Nhưng, đây cùng chuyện thi đấu hôm 30 tháng 12 là hai chuyện khác nhau, bất kể thế nào, nhất định phải giành được bản bút ký của tổ tiên! Sousa nghiêm mặt, suy tính đối sách. Bạch Tử Thạch kia, hình như còn chưa tốt nghiệp?