Đổ Thạch Sư

Chương 95: Nóng hừng hực






Ngón tay thô ráp nắm tiểu đông tây dựng thẳng đứng, hơi thô lỗ dùng sức ma sát nhẹ nhàng, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay gãi gãi đỉnh chóp mẫn cảm. Nhịp thở Bạch Tử Thạch càng bất ổn, hô hấp dồn dập tựa như lúc nào cũng có thể đứt rời, cần cổ tuyết trắng ưỡn cao lên, giống như một dây cung bị kéo căng, Vincent nhìn cái cổ xinh đẹp trắng noãn mịn màng, nhịn không được sát lại bên cổ hít sâu một hơi, trong tay càng biến hóa góc độ ma sát.

“Ngô a ~~!” Kích thích trên tiểu huynh đệ truyền tới làm cho Bạch Tử Thạch nhịn không được hé miệng rên rỉ thở dốc, thanh âm trầm thấp khàn khàn từ nơi thâm sâu trong cổ họng bật ra, mang theo chút ý vị tình sắc, nghe mà lòng Vincent càng ngứa ngáy khó nhịn, chỉ hận không thể lập tức kéo rộng chân cậu ra, bất kể hậu quả xông vào dong ruổi một phen, chớ nói chi, cái chỗ căng chặt, trơn mềm phía sau bởi kích thích mãnh liệt mà siết chặt lại, ba ngón tay bị siết chặt và ẩm ướt đó bao bọc, mỗi lần chầm chậm trừu động đối với Vincent mà nói đều là một loại hành hạ ngọt ngào.

Vincent nhịn không được cong ngón tay, tinh tế thăm dò bên trong, ngón tay thuần phục chạm đến một điểm nhô lên nào đó, nhè nhẹ ma sát —

“A a ~~!” Thanh âm Bạch Tử Thạch lập tức biến hóa, Vincent cong lên một nụ cười, cúi đầu xuống bên tai người yêu nhẹ giọng hỏi: “Bạch, ngươi thoải mái không? Thoải mái không?”

Trong mắt Bạch Tử Thạch hàm chứa nước mắt sinh lý, nghe thấy Vincent tà ác hỏi, nhất thời cắn môi, hung hăng trừng mắt hắn một cái, lắc lắc đầu.

“Thật không?” Giọng nói Vincent tràn đầy ý cười tiếc nuối, tôn lên giọng nói khàn khàn ẩn chứa dục vọng, nghe có vẻ vừa gợi cảm vừa bỡn cợt, “Thế thì không được.” Ngón tay tìm đường tóm lấy điểm nhô lên, hung hăng ấn xuống.

“A ——” Bạch Tử Thạch cuối cùng không kìm được kêu lên, khó chịu lắc đầu, ngọ nguậy vòng eo, Vincent cảm thấy tiểu huynh đệ trong tay cũng to lớn hơn vài phần, dường như sắp tước vũ khí đầu hàng. “Thế này không được. . .” Hắn lại lẩm bẩm nói, sau đó dùng lực nắm lấy phần gốc, chân mày Bạch Tử Thạch lập tức nhíu lại, đưa tay muốn kéo tay Vincent ra, nhưng sức lực yếu ớt hiện giờ của cậu sao có thể làm gì được Vincent.

Đầu lưỡi hồng hồng dính dính liếm vành tai Bạch, giọng nói của Vincent mang theo vẻ dụ dỗ nồng đậm: “Bạch, thoải mái không? Nói thật đi, nói ra. . . nói ra sẽ để ngươi thoải mái, nói đi. . .”

Dục vọng bị người ta nắm trong tay, Bạch Tử Thạch chỉ có thể cúi đầu, ngửa đầu vừa đứt quãng vừa vội vàng thỏa mãn tâm niệm của Vincent: “Haa. . . Thoải. . . Thoải mái. . .”

Khuôn mặt người yêu trắng nõn tinh xảo mang theo ửng đỏ hồng phấn nằm trong lòng, cặp mắt đen trong vắt ngày thường là một mảnh sương mù, khóe mắt đuôi mày dường như mang vô hạn phong tình, hơi hơi hé miệng, khóe miệng còn vương nước bọt không kịp nuốt, tiếng rên rỉ thở dốc vụn vặt phun ra ùn ùn không ngừng.

Ánh mắt Vincent nhất thời đỏ rực: “Đáng chết, không chịu nổi nữa rồi.” Hắn vội vàng tìm kiếm môi Bạch Tử Thạch, xuôi theo kẽ môi luồn vào trong, điên cuồng khuấy động khoang miệng của người yêu, thở dốc kịch liệt, “Bạch, ngươi sờ sờ ta, sờ sờ ta, ta sẽ làm cho ngươi càng thoải mái hơn.”

Lúc này đầu óc Bạch Tử Thạch đã là một đống hỗn độn, chỉ có thể dựa vào bản năng vươn hai tay nắm lấy cái vũ khí hạng nặng đang nhẫn nại không phát động nào đó, theo bản năng đem bản lĩnh mấy năm nay hai người rèn luyện được lôi ra dùng. Vincent hô hấp cứng lại, cánh mũi kịch liệt lay động, cúi xuống vùi đầu vào hõm vai Bạch Tử Thạch, ngón tay thăm dò ở phía sau người yêu đã tăng lên thành bốn ngón. Tay kia cũng thôi không chèn ép tiểu đông tây, ngược lại càng thêm cẩn thận trấn an tiểu huynh đệ, tiếng kêu của Bạch Tử Thạch càng ngày càng uyển chuyển cao vút, eo cũng không ngừng ưỡn về phía trước chuyển động, hô hấp dồn dập đến mức sắp vỡ vụn.

Dồn dập đỉnh động vài chục cái, Bạch Tử Thạch cũng không chịu nổi nữa phát ra một tiếng gầm trầm thấp, lưng ưỡn cong lên, tựa như thiên nga sắp chết ưỡn cao đầu, rồi phun trào ra. Dịch thể màu trắng sữa bắn ra phun lên ngực Vincent, mà Bạch Tử Thạch thì giống như mất hết sức lực vô lực ngã vào lòng Vincent, thở hổn hển, có một vẻ lười biếng mê người sau khi thỏa mãn.

Vincent thấy dáng vẻ này của người yêu, làm sao chịu được, huống chi cái chỗ phía sau Bạch đã ướt mềm thành một mảng, bốn ngón tay ở bên trong ra vào đã không còn trở ngại, hắn kiên nhẫn làm tiền hí lâu như vậy, coi như đã chuẩn bị đầy đủ. Tức thì không kiềm nén bản thân nữa, cầm lấy cổ chân tinh tế, mảnh khảnh, trắng noãn của người yêu, mở một chân cậu ra. Sáp vào, vũ khí hạng nặng cực nóng tiến vào chỗ ẩm ướt mềm mại kia, đầu tiên là thử thăm dò đâm chọc vài cái, thấy người yêu không có vẻ gì không thích, thắt lưng lập tức phát lực, đầu chóp khảm vào. Nháy mắt chỗ nào đó sít sao bao lấy phần đầu mẫn cảm, đủ loại ấm áp mịn màng ẩm ướt, hai từ ‘sảng khoái’ đã không đủ để hình dung một phần vạn tư vị tuyệt vời này.

“Nha ——” Bạch Tử Thạch không khỏi phát ra một tiếng kêu khó chịu, hai tay cũng yếu ớt đẩy đẩy ngực Vincent, cau mày, nhưng không lấy đâu ra sức lực.

Thú nhân cố nén dục vọng va chạm an ủi hôn trán, mũi, hai má cùng cánh môi người yêu, mang theo an ủi dịu dàng, Bạch Tử Thạch dường như được trấn an, chân mày cũng không nhíu chặt như trước, vươn đầu lưỡi đáp lại nụ hôn của đối phương, Bạch Tử Thạch mở mắt nhìn người yêu nhẫn nại đến nổi gân xanh nhưng sợ tổn thương đến mình mà động cũng không dám động, chủ động vươn tay ôm lấy cổ đối phương, cắn bờ vai hắn, phía sau xấu xa siết một cái.

“Nga ~~” yếu hầu bật ra một tiếng kêu rên, loại mời gọi không lời này của Bạch Tử Thạch, sao Vincent lại không hiểu, vừa bị cậu thân thiết khiêu khích kẹp một cái, dục vọng trời sinh mãnh liệt của thú nhân nào còn tự kiềm chế được. Thắt lưng mạnh mẽ dùng lực đỉnh một cái, toàn bộ vũ khí hạng nặng liền đâm vào đến tận gốc, Bạch Tử Thạch phát ra một tiếng kêu thảm dữ dội, toàn thân cậu đau đớn co quắp, run run rẩy rẩy nói không ra một câu hoàn chỉnh: “Đau. . . rất. . . đau!” Vincent muốn làm gì đó, nhưng lại bị cảm giác bao bọc hoàn toàn khiến Vincent thoải mái cực kỳ, làm hắn không khỏi ngửa đầu lên khép mắt hưởng thụ. Móng tay đâm sâu lên cánh tay Vincent, Bạch Tử Thạch hung hăng hít khí, cố gắng giảm bớt loại cảm giác đau đớn này, chỗ phía sau cũng không khỏi chuyển động theo nhịp hô hấp, ai ngờ kích thích như vậy lại càng làm cho Vincent thêm điên cuồng. Giờ đây cho dù Bạch Tử Thạch đau đến toàn thân cứng ngắc, thì Vincent cũng không còn sức nhẫn nại mãnh mẽ như trước nữa: “Bé ngoan. . . Nhẫn nại một chút, bé ngoan. . .”

Hai tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Bạch Tử Thạch, Vincent nhịn không được mà mạnh mẽ đỉnh động: “Tê —— Bạch, ngươi thật chặt, kẹp làm ta rất thoải mái.”

“Hỗn đản. . . Đừng nói nữa!” Bị cuồng phong bão táp tiến công Bạch Tử Thạch còn chưa từng nghe thấy lời nói trần trụi như vậy, phía sau bị một cây gậy vừa cứng vừa nóng lấp tràn đầy, kìm nén đau đớn đến cực hạn khiến cậu có cảm giác như sắp bị xé thành hai nửa, khóe mắt phiếm nước mắt hung hăng cắn lên bả vai Vincent. Cái loại đau nhói nhỏ xíu này mang đến cho Vincent một loại kích thích khác, hông hắn giống như môtơ của một máy vận hành tốc độ cao, hoàn toàn không có kỹ xảo gì đáng nói, ỷ hết vào lực eo xuất sắc của bản thân dã man không kiêng dè va đập, vũ khí hạng nặng thỉnh thoảng lại ma sát điểm nhô lên bên trong, dẫn đến một đợt run rẩy nóng bỏng.

“Ân a. . . a a…” Bạch Tử Thạch ức chế không nổi lớn tiếng rên rỉ, đau đớn mãnh liệt cùng khoái cảm tê dại những giác quan khác của cậu, không phân rõ đến tột cùng là thống khổ hay là khoái cảm nhiều hơn.

Vincent thô bạo nắm giữ quy luật tiết tấu hoan ái, lực đạo sung mãn va đập khiến cho Bạch Tử Thạch không thể không nỗ lực thích ứng với tiết tấu của hắn, đau đớn rút lui chỉ còn lại lửa nóng khoái cảm, thú nhân kéo hai chân cậu để chúng quấn lên thắt lưng hắn, đưa tay dễ dàng ôm lưng Bạch Tử Thạch đem cả người cậu ôm chặt vào ngực, bàn tay giữ eo Bạch Tử Thạch nâng thân thể cậu lên rồi kiên định hung hăng đè nó xuống chỗ lửa nóng bên dưới: “Bạch. . . Bạch. . . Bạch!”

Bên tai Bạch Tử Thạch truyền đến tiếng gọi da diết mà cố chấp của Vincent, giống như bắt được một mộng cảnh tuyệt đẹp mà ngân nga thỏa mãn, tiểu đông tây dựng đứng lại lần nữa rơi vào tay đối phương, mỗi lần đều chuẩn xác bắt được điểm mẫn cảm của cậu, mang đến cho Bạch Tử Thạch một loại kích thích bất đồng.

“Vincent. . . Vincent. . .” Bạch Tử Thạch thấp giọng kêu, hai tay ôm chặt lấy bờ vai hắn, cặp mắt bán mở nhìn dung mạo tuấn mỹ gần ngay trước mắt.

“Ân?” Giọng nói thuần hậu mà tuyệt đẹp của Vincent, mang theo vẻ khàn khàn gợi cảm, dò hỏi.

“Ta. . . Ta yêu ngươi.”

Thanh âm Bạch Tử Thạch dồn dập và hổn hển, nhưng nhưng thính giác mẫn cảm của thú nhân làm hắn nghe được hoàn toàn, nháy mắt Vincent tựu như bị sét đánh, thân thể nhất thời cứng đơ tại chỗ, một lúc sau, hắn bỗng nhiên cúi đầu bật cười, nâng cằm Bạch Tử Thạch lên, trong cặp mắt đen dường như có thứ gì đó không kiềm nén nổi, đội đất chui lên: “Ha ha ha. . . Làm sao bây giờ, sao ngay tại lúc này, ngươi lại nói ra lời nói đáng yêu như thế. . .” Cặp mắt đen của thú nhân nháy mắt giống như vực thẳm thâm sâu nguy hiểm, hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên môi người yêu, thở dài nói, “Bạch, đây là ngươi tự tìm.”

Bạch Tử Thạch còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ra sức lay động, kịch liệt giống như vừa thoát khỏi cái gì đó ràng buộc vậy, từng điểm mẫn cảm trên người đều được săn sóc chu đáo. Bạch Tử Thạch chỉ có thể vô lực thở hổn hển, tùy ý người yêu định đoạt, bị hắn kéo xuống vực sâu dục vọng.