Đô Thị Tà Tu

Chương 34: Thôi tình đại pháp




- Đây là lúc nào rồi mà anh còn đùa được.

Lâm Nhã Chỉ đang ngồi dưới đất hết chỗ nói, tên lưu manh này sao vô sỉ như vậy, đã là lúc nào rồi mà còn đem mình ra làm trò đùa, còn muốn mình cởi hết quần áo nữa, chẳng lẽ còn muốn làm chuyện xấu tại đây sao, nàng mắc cỡ đỏ mặt, theo bản năng giữ chặn quần áo. Mà lại quên vừa nãy ai còn muốn đem thân trao cho tên lưu manh này.

Tiêu Dực vừa thấy bộ dạng này của nàng, trong tâm liền kêu thảm một tiếng, biết là nàng hiểu sai, nhưng mà cũng tại chết ở cái mồm mình cơ, không kịp giải thích nữa, dữ tợn hét lớn một tiếng:

- Còn không mau cởi ra? Chẳng lẽ muốn chết sao? Nhanh cởi ra, rồi ôm anh, khiêu khích anh, tóm lại làm cho anh hưng phấn lên. Mau lên!!

- Tên hỗn đản!

Lâm Nhã Chỉ sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt chảy ròng ròng.

- Mau!!

Tiêu Dực nổi giận gầm lên một tiếng, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu lên tầng bảo hộ, miễn cưỡng làm cho nó đỡ ảm đạm một chút.

- Ô... Hạ lưu!

Thấy hắn không phải trêu đùa mình, nàng cắn môi nhắm mắt lại, đưa tay đặt lên áo ngủ, bẽn lẽn một lúc mới cởi ra, lộ ra nội y gợi cảm.

Tiêu Dực không còn thời gian để hét lên với nàng, lũ Yêu Bướm như bão táp va vào tầng bảo hộ. Lâm Nhã Chỉ cắn răng nhắm mắt, mặt rơi đầy lệ, cởi nội y ra, bổ nhào vào giữa hai chân hắn, run rẩy đưa bàn tay bé nhỏ luồn vào đũng quần hắn, nắm chặt cái thứ đang mềm nhũn kia, đột nhiên thân thể run rẩy, ngượng ngùng khuấy động một lúc, cảm thấy "thứ kia" đã cương cứng lên, không khỏi thở gấp một tiếng, mình đi theo tên lưu manh này, đột nhiên biến thành to gan như vậy. Nếu để cho người khác biết, khéo xấu hổ chết mất.

- Em...!

Tiêu Dực không nghĩ đến cái nữ nhân này lớn mật như thế, mình chỉ muốn nàng ôm một chút thôi, sao nàng lại xúc động như vậy.

Nhưng mà hiệu quả rất rõ ràng, Tiêu Dực cảm thấy bàn tay lạnh lẽo đang nắm chặt, trên mặt hiện lên nét cười dâm ô. Chân khí trong đan điền như thác nước ào ào, mà tùy theo động tác của Lâm Nhã Chỉ, Dục Linh Khí càng ngày càng trướng, Tiêu Dực như được uống Redbull, hét lên một tiếng, hào quang vạn trượng, tầng hồng quang đang vô cùng mờ nhạt, lập tức bắn ra vô số kim quang, lũ Yêu Bướm chỉ trong nháy mắt đã bị hóa thành bột mịn.

- Ha ha! Thấy chưa hả? Chọc phải tao hả? Đến đây! Con mẹ nó! Đến đây đi, tao thịt hết lũ chúng mày.

Tiêu Dực dị thường hưng phấn, không khỏi ưỡn phía dưới, mỗi lần Lâm Nhã Chỉ 'sóc' một cái, từng luồng hồng quang uy mãnh bắn về phía Lục Huyết Yêu Bướm, Lâm Nhã Chỉ xấu hổ đỏ mặt, trên đời có ai học công phu kiểu này không, chỉ có mỗi tên đại phôi đản này thôi.

- Mau! Bảo bối... Hư... Dùng sức... Mau... Thoải mái quá, lão tử sắp phun rồi!

Tiện nhân này thiếu chút nữa hô:"dùng mồm mà thổi đi". Nhưng mà đúng lúc đó, bầu trời liền mơ hồ truyền ra tiếng gào thét, Tiêu Dực, Yêu Bướm, Lâm Nhã Chỉ đồng thời ngừng lại, đều nhìn về phía trời cao.

"Ầm... Ầm...!"

Trong nháy mắt, chân trời đội nhiên bắn ra bạch quang vạn trượng, hàn phong sắc bén gào thét. Bạch khí cuồn cuồn đánh về phía Lục Huyết Yêu Bướm đang tụ thành như một đám mây đen, Lục Huyết Yêu Bướm đều bị ngưng kết băng, rồi lộp bộp xơi xuống hóa thành bột mịn.

Lũ Yêu Bướm thấy vậy, liền điên cuồng gào thét muốn chạy trốn, nhưng kiếm khí cuồn cuộn mang theo từng trận hàn phong, không lưu tình mà thổi tới, chém giết lũ Yêu Bướm. Mà chúng như bị kích phát hung tính, bỏ qua Tiêu Dực, nhanh chóng lao đến đoàn bạch quang kia.

- Đây là?

Tiêu Dực sửng sốt, không nghĩ tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thế này lại có đồng đạo cứu giúp, nhưng mà không đợi hắn hô một tiếng cứu mạng, không trung lại truyền đến giọng nữ lo lắng làm da đầu hắn tê rần.

- Tiểu Dực! Tỷ tỷ đến đây! Ngươi cố gắng nha! Tỷ tỷ sẽ báo thù cho ngươi!

Bạch quang chợt lóe, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện giữa không trung, chỉ là khuôn mặt tuyệt mỹ đang dữ tợn dị thường, cũng bởi vì Tiêu Dực bị thương mà phẫn nộ, nàng cắn răng, huy vũ bảo kiếm, bắn ra một đạo bạch quang trụ vào giữa lũ Yêu Bướm, làm cho chúng đóng băng gần hết, rơi lả tả như lá mùa thu. Chỉ một lát, lũ Yêu Bướm liền không chịu nổi, hốt hoảng mà né tránh.

- Má ơi, tại sao là nàng?

Thanh âm này làm cho Tiêu Dực kêu thảm một tiếng, nhìn khí thế trên không trung đang điên cuồng giết chóc, hắn thình lình kéo quần lên, ôm lấy Lâm Nhã Chỉ đang trần truồng ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bấm linh quyết Ẩn Thân, cong mông trốn ở phía sau một cây đại thụ. Trên mặt hắn vẫn còn thần sắc sợ hãi, ngừng thở nhìn vào quang mang đang liên tiếp từ không trung bổ xuống.

Một người mặc bạch sắc huyền bào bào, một mỹ nữ ngực lớn dáng người cực kỳ khêu gợi, sắc mặt lo lắng, đang hạ xuống mặt đất, khẩn trương quét mắt bốn phía.

- Tiểu Dực...! Ngươi ra đây đi, tỷ tỷ đến rồi, ngươi đừng sợ! Yêu Bướm này đã bị tỷ đuổi hết rồi! Ngươi mau ra đây!

Tiêu Dực rùng mình một cái, lẩm bẩm nói:

- Từ Tuyết Nhi, ngươi so với Yêu Bướm kia còn đáng sợ hơn nhiều.

- Tỷ biết ngươi đang ở đây!

Từ Tuyết Nhi quét mắt nhìn thi thể Yêu Bướm đầy trên mặt đất, lại nói:

- Tỷ có thể ngửi thấy mùi của ngươi.

Tiêu Dực nhanh chóng rụt người, liều mạng chui vào lòng Lâm Nhã Chỉ, đầu cọ xát vào bộ ngực cao ngất đầy hương thơm của nàng, như muốn dính một ít mùi vị nữ nhân vậy. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hắn, Lâm Nhã Chỉ chủ động ôm lấy đầu hắn, xõa mái tóc dài lên trên mặt hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve.

Tựa hồ như không cam tâm, Từ Tuyết Nhi cẩn thận quan sát, bỗng nhiên sắc mặt lo âu, ngồi xổm xuống, nhìn thấy một nhúm lông xanh, rồi lại nhìn phía trên mặt đất một chút, bùn đất có lẫn máu tươi, bốc một ít đưa lên mũi ngửi, nhất thời tâm hồn thiếu nữ run rẩy. Thanh âm cũng run run kêu lên.

- Tiểu Dực! Ngươi bị thương, mau ra đây đi, tỷ tỷ không đánh ngươi nữa! Ngươi mau ra đây, thương thế của ngươi khẳng định rất nặng, ngươi làm sao vậy, sao lại không để ý đến tỷ tỷ như vậy! Tỷ tỷ biết ngươi trốn tránh tỷ, nhưng lời của tỷ, ngươi nhất định phải nghe. Ngoan nào, đi ra đi!

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Từ Tuyết Nhi ưu thương thở dài một tiếng nói:

- Tiểu Dực, mặc kệ ngươi có đi ra hay không, tỷ tỷ đều phải cảnh báo ngươi cho ngươi biết, rời xa Lâm Nhã Chỉ kia đi, đừng nên sính cường, ngươi không phải là đối thủ của yêu quái kia đâu, buông tha đi! Nữ nhân này sớm muộn cũng sẽ chết! Dù ngươi có ở cùng với ai, tỷ cũng không hỏi, nhưng không thể ở cùng với nữ nhân này!

Lời nói Từ Tuyết Nhi vừa thốt, ngữ khí lập tức lạnh băng cùng cô đơn:

- Chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi! Những cái khác... Tỷ không cần!

Tim Tiêu Dực nhảy một cái, thiếu chút nữa lỡ mồm nói ra, nhưng cố gắng nuốt lời vào bụng, hắn biết, Từ Tuyết Nhi đối với Lâm Nhã Chỉ đã có sát ý, nữ nhân điên này mặc dù là danh môn chính phái, nhưng mà Linh Bảo phái nổi tiếng giết người thành tính, chỉ cần bọn họ thứ gì "tà ác", liền không để ý hậu quả mà chém gết, nàng đối với mình như thế nào, trong lòng mình hiểu rõ, nếu vì muốn tốt ình, nàng sẽ không lưu tình chút nào mà giết chết Lâm Nhã Chỉ, không cần lý do gì hết.(DG: Có gái theo sướng quá trời! )

- Được rồi! Tỷ biết ngươi có thể nghe thấy, Tiểu Dực, yêu ma kia rất hung hãn, tỷ cũng không phải đối thủ của hắn, nếu ngươi đã nhất định muốn bảo vệ nữ nhân này. Vậy tỷ tỷ chỉ có thể trở về thỉnh sư phụ tới hỗ trợ! Ngoan! Ngươi nhất định phải trốn cho tốt, tối thiểu là một tháng ta sẽ trở lại, khoảng thời gian này ngươi phải bảo trọng lấy. Tỷ tỷ nhất định sẽ trở về cứu ngươi.

Từ Tuyết Nhi chần chừ một chút, dường như đã hết hy vọng, hóa thành đạo bạch quang bay đi xa.

- Hô...!

Tiêu Dực khí lực cạn kiệt gục vào bộ ngực cao vút của Lâm Nhã Chỉ, nàng cả người trần truồng ngơ ngác nhìn băng phấn trên mặt đất, thì thào nói:

- Nữ nhân này là thần tiên sao? Còn có thể bay nữa, vừa rồi mình còn tưởng mình lợi hại như vậy... Chỉ cần cởi hết là có thể hô phong hoán vũ chứ...?

- Ha ha!

Tiêu Dực vừa nghe xong, ôm bụng cười ha hả, Lâm Nhã Chỉ lúc này mới tỉnh ngộ mình đang ôm tên hỗn đản kia, xấu hổ hét lên một tiếng, thình lình đẩy Tiêu Dực xuống đất.

- Ôi!

Đầu Tiêu Dực hung hăng nện vào một tảng đá, đau đến nhếch miệng, bất quá hiện tại không còn thời gian trêu trọc nữ nhân này nữa, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, nói với Lâm Nhã Chỉ đang xấu hổi:

- Đi nhanh đi! Nơi này chúng ta không thể tiếp tục ở lại... Cũng không thể ở lại nữa.