Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1203-2: Sean bị giết chết (2)




Diệp Lăng Phi vốn định giơ tay phải lên, nhưng hắn nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy, liền buông tay xuống, nhớ lại ban nãy hắn cũng hơi mạnh tay, Bạch Tình Đình là phụ nữ liễu yếu đào tơ, làm sao mà chịu được khi hắn mạnh tay như thế cho dù là phát vào mông Bạch Tình Đình, như thế cũng rất đau. Diệp Lăng Phi không nỡ lòng phát Bạch Tình Đình nữa, hắn buông tay phải xuống, thơm vào môi Bạch Tình Đình một cái, có phần xót xa nói: Bà xã, em có đau không?

- Sao lại không đau chứ, ông xã, rất đau là đằng khác.

Bạch Tình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi xót xa mình, liền bắt đầu nũng nịu, để thể hiện chỗ cô ta bị Diệp Lăng Phi đánh rất đau, cô ta còn cố tình dịch chuyển mông, kết quả là nghe thấy Bạch Tình Đình kêu lên “ui cha”. Quả không sai, Diệp Lằng Phi nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tình Đình, trên mặt lộ rõ vẻ day dứt, vì ban nãy hắn ra tay hơi mạnh mà thấy day dứt. Diệp Lăng Phi liền ôm lấy Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng để Bạch Tình Đình ngồi lên đùi hắn, tháo dây lưng của Bạch Tình Đình ra, qua ống quần của Bạch Tình Đình thò tay vào chỗ mà ban nãy hắn đánh.

- Bà xã, xin lỗi, anh biết ban nãy anh hơi mạnh tay, nhưng anh cũng là vì quá lo lắng, anh lo em xảy ra chuyện.

Diệp Lăng Phi đánh Bạch Tình Đình xong, còn dỗ đanh Bạch Tình Đình, hắn đặt tay phải lên mông Bạch Tình Đình, xoa nhẹ lên chỗ mà ban nãy hắn đánh vào, tay kia ôm lấy Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, em nên biết trong lòng anh em quan trọng như thế nào, ban nãy khi nghe em nói em bị tấn công, anh hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì, em nói xem, em có phải đáng bị đánh lắm không?

Trước đó trong lòng Bạch Tình Đình còn suy nghĩ, rút cuộc Diệp Lăng Phi có còn yêu cô ta như trước đây không. Nhưng bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng Bạch Tình Đình đã biết rồi, cô ta tin rằng Diệp Lăng Phi vẫn yêu cô ta như trước đây. Bạch Tình Đình nở nụ cười hạnh phúc, hai tay cô ta ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:

- Ông xã, em biết hôm nay là do em không đúng, em đã để anh phải lo lắng cho em.

Diệp Lăng Phi hôn vào miệng Bạch Tình Đình một cái rồi nói:

- Biết là tốt rổi. Hôm nay làm anh sợ hết hồn, anh rất lo em bị bắt, bà xã, em có biết những kẻ đó đều không có tính người, nếu em bị chúng bắt, ai mà biết...hài, không nói thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, Bạch Tình Đình liền nhớ đến Điền Tư nói:

- Ông xã, Điền Tư hoàn toàn là do em mà bị bắt, anh nghĩ cách cứu cô ấy đi.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Anh cứu cô ta như thế nào? Bây giờ anh không biết những kẻ đó làm cái gì, tại sao lại muốn bắt cóc bọn em, anh biết cứu cô ta thế nào chứ. Ồ, anh còn có điều muốn hỏi em, tại sao em và Điền Tư lại đến Việt Dương đại lầu, anh không phải đã nói với em rồi sao, hôm nay không được tự do đi dạo phố, nhưng em sao em lại không nghe lời anh, bà xã, anh hy vọng em có thể cho anh một lời giải thích hợp lý.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, hôm nay Bạch Tình Đình và Điền Tư đến Việt Dương đại lầu vốn là muốn tìm Lý Khả Hân, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi hỏi cô ta như vậy, Bạch Tình Đinh hơi có chút do dự, không biết có nên trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Phi hay không.

Trong lúc Bạch Tình Đình đang chần chừ thì nghe thất tiếng bước chân ở phía cầu thang vọng lại. Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên thấy người hộ lý đang đỡ Chu Hân Mính đi xuống. Ban nãy Diệp Lăng Phi bảo Minako gọi Chu Hân Mính đi xuống, Chu Hân Mính dù sao cũng là cảnh sát, Diệp Lăng Phi có một số chuyện muốn bàn bạc với Chu Hân Mính.

Bạch Tình Đình đang không biết nên trả lời câu hỏi ban nãy của Diệp Lăng Phi như thế nào, bây giờ thấy Chu Hân Mính đi xuống, vừa may cho cô ta một lý do, Bạch Tình Đình vội vàng từ trong lòng Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Ông xã, em qua đỡ Hân Mính.

Nói rồi không đợi Diệp Lăng Phi nói Bạch Tình Đình đã chạy về phía cầu thang. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình vội vàng chạy đi, trong lòng đã đoán ra một số việc, chỉ là những việc đó vẫn chưa rõ ràng. Trong luc Bạch Tình Đình chạy đi đỡ Chu Hân Mính đi xuống, hai người Dã Lang và Dã Thú từ bên ngoài biệt thự chạy vào, hai người bọn họ trực tiếp đi vào phòng khách, Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão đại, em vừa mới kiểm tra rồi xung quanh không có kẻ nào khả nghi, bảo vệ cửa vào tiểu khu này là bảo vệ của công ty em, em đã để bảo vệ của công ty em đảm nhiệm việc bảo vệ ở tiểu khu này, một ngảy 24 giờ đều có bảo vệ đi tuần tra.

Dã Lang nói với Diệp Lăng Phi:

- Satand, em thấy ở đây vẫn rất an toàn, ít nhất cho đến bây giờ, ở đây vẫn khá an toàn, em thấy chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này.

Diệp Lăng Phi không nói gì, ánh mắt của hắn đang hướng về phía Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, lúc này, Diệp Lăng Phi cảm thấy cho dù bản thân hắn muốn tiếp tục giấu Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng sẽ nhìn thấy một số manh mối, về cơ bản hắn không thể giấu Bạch Tình Đình quá lâu, đã như vậy, chi bằng không giấu Bạch Tình Đình nữa, ít nhất để Bạch Tình Đình biết được chân tướng sự việc, như thế bản thân Bạch Tình Đình cũng biết nên làm như thế nào. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn đứng lên nói:

- Đi thôi, chúng ta đến phòng kế bên, anh muốn cùng mọi người họp bàn ở một nơi an toàn, Tình Đình, em cũng tham gia, vốn có một số chuyện anh không muốn để em biết, nhưng anh đã nghĩ rồi, có những việc nên để em biết thì tốt hơn.

Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Bạch Tình Đình cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không nghe ra được ý tứ trong câu nói của Diệp Lăng Phi, theo lời của Diệp Lăng Phi, nghĩa là có một số chuyện Diệp Lăng Phi biết nhưng Bạch Tình Đình không biết, Diệp Lăng Phi muốn nói những điều đó với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình hít một hơi thật sâu, chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Bạch Tình Đình nhận thức được chuyện lần này không hề đơn giản, cô ta có thể nhìn ra trong lòng Diệp Lăng Phi lúc này đang rất lo lắng. Bạch Tình Đình liếc nhìn Chu Hân Mính, thấy Chu Hân Mính đang nhìn cô ta, Bạch Tình Đình bặm môi không nói gì thêm nữa.

Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú và mọi người đi đến phòng cạnh phòng khách, hắn vừa mới đi đến cửa thì chuông điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì là điện thoại của Sean gọi đến, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại hỏi:

- Sean, ông có ý gì vậy?

- Diệp tiên sinh, là tôi.

Trong điện thoại vọng ra tiếng của một người phụ nữ, tiếng đó của người nữ đặc công tóc ngắn Mộ Văn. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Mộ Văn, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, Diệp Lăng Phi không ngờ Mộ Văn lại lấy điện thoại của Sean để gọi cho hắn, có thể là Mộ Văn lo nếu cô ta lấy điện thoại của mình gọi cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sẽ không nghe điện thoại của cô ta, Mộ Văn mới lấy điện thoại Sean gọi cho Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Mộ Văn, hắn thản nhiên nói:

- Có chuyện gì vậy, nói đi. Bây giờ tôi không có thời gian đùa với cô, nếu cô có chuyện gì, phiền cô mau nói đi, ở đây tôi còn có chuyện phải giải quyết.

- Ở đây đương nhiên có chuyện xảy ra rồi. Nếu ở đây không có chuyện xảy ra, tôi cũng sẽ không gọi điện cho Diệp tiên sinh, tôi muốn nói với Diệp tiên sinh, ông Sean bị giết chết rồi.

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói vậy, lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lạnh lùng nói:

- Mộ tiểu thư, cô không cần lấy những chuyện thế này để đùa với tôi, tôi thấy nếu lão khốn này lại chết dễ dàng như thế, thì ông ta không phải là Sean, nhưng tôi tin một chuyện, đó là Sean nhất định sẽ bị giết chết, chỉ đáng tiếc là chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra với ông ta, Mộ tiểu thư không biết tôi nói có đúng không?

Khi Diệp Lăng Phi nói xong, Mộ Văn kinh ngạc nói:

- Thật sự không dám tin, Diệp tiên sinh, anh lại đoán được chân tướng của sự việc, tôi thật sự nghi ngờ anh là người hay quỷ...

- Bảo lão khốn Sean đến nghe điện thoại, tôi muốn biết ông ta rút cuộc muốn làm gì?