Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1204-2: Coi chừng cô ấy (2)




Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta dựa mặt vào vai Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:

- Ông xã, em hiểu, em không hề trách anh đâu. Ông xã, trong lòng em biết rõ. Mọi việc anh làm đều là vì em, nếu muốn trách thì người phải trách là em, em không nên không nghe lời anh, nếu hôm nay em không tùy tiện ra ngoài...

Câu nói của Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi cắt ngang. Hắn vỗ vai Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, bây giờ không phải là lúc nói những điều đó, bây giờ chúng ta cùng nhau bàn bạc một chút xem sau này sẽ xảy ra chyện gì.

Câu nói của Diệp Lăng Phi không phải nói ra một cách vô căn cứ, Diệp Lăng Phi cho rằng, người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã hành động rồi thì sẽ không chịu buông tay, ít nhất thì trước mắt bọn chúng cũng sẽ không dừng lại như thế, bước tiếp theo, người của Khoa Nhung Hỏa Diễm nhất định sẽ tiếp tục hành động. Diệp Lăng Phi gọi Dã Lang, Dã Thú, Chu Hân Mính và mọi người đến, mục đích rất đơn giản chính là để nghĩ ra một phương án đối phó tốt nhất.

Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:

- Mục đích tấn công lần này của Khoa Nhung Hỏa Diễm là Tình Đình, mặc dù bọn chúng đã thất bại nhưng cô gái tên Điền Tư đang nằm trong tay bọn chúng, có thể bọn chúng sẽ dùng cô gái tên Điền Tư đó làm mồi nhử. Nhưng anh thấy cô gái Điền Tư đó hoàn toàn không đủ để khiến anh xuất hiện, bọn người Khoa Nhung Hỏa Diễm thật sự muốn gài bẫy anh, mục đích nhất định sẽ là người gần gũi nhất với anh, chẳng hạn như Tình Đình, vì thế anh thấy chuyện này không hề đơn giản như thế, Hân Mính, em là cảnh sát, em thấy bước tiếp theo nhưng tên lính đánh thuê đó sẽ có hành động gì?

Diệp Lăng Phi nhìn sang Chu Hân Mính đang ngội cạnh hắn, muốn nghe ý kiến của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính với cái bụng to, cau mày nói:

- Ông xã, những tên lính đánh thuê này không phải người bình thường, kế hoạch của bọn chúng nhất định rất kín kẽ, trước đây em chưa từng tiếp xúc với loại người này, em sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của ông xã.

Chu Hân Mính không lập tức đưa ra ý kiến, Chu Hân Mính cho rằng nếu cô ta đưa ra ý kiến của mình sẽ ảnh hưởng đến Diệp Lăng Phi. Bây giờ không phải là lúc chơi đùa, mà liên quan đến mạng sống con người, Chu Hân Mính không muốn trong lúc mấu chốt này có bất kỳ chuyện gì xảy ra, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta không lập tức đưa ra ý kiến.

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói xong, hắn nhẹ nhàng nói:

- Hân Mính, điều này em không cần lo lắng, trong lòng anh đã có tính toán rồi, anh đã bảo em nói, thì có nghĩa anh đã biết phải làm như thế nào, anh chỉ muốn nghe ý kiến của em, Hân Mính, em không cần lo lắng điều gì cứ yên tâm nói đi.

Chu Hân Mính khẽ gật đầu nói:

- Ông xã, đã như vậy thì em sẽ nói ra ý kiến cá nhân của em, em thấy trước mắt Tình Đình rất nguy hiểm, nếu nói kẻ đứng đằng sau giở trò là Đái Vinh Cẩm thì Đái Vinh Cẩm nhất định biết được điểm yếu của ông xã cũng có nghĩa gã ta biết Tình Đình là người mà ông xã lo lắng nhất, Đái Vinh Cẩm sẽ dùng Tình Đình làm con mồi để ông xã mắc lừa.

Chu Hân Mính nói đến đây ngữ khí đột nhiên thay đổi nói:

- Nhưng lần này bọn chúng đã thất bại, bọn chúng sẽ không có hành động gì tiếp đối với Tình Đình nữa, ít nhất trước mắt sẽ không có hành động gì, em thấy bọn chúng có thể sẽ thay đổi mục tiêu, nói không chừng mục tiêu có khả năng sẽ là người khác có quan hệ với ông xã.

Diệp Lăng Phi cau mày, những điều mà Chu Hân Mính nói trong lòng Diệp Lăng Phi đã từng nghĩ đến, chỉ là, người mà hắn cần bảo vệ thật sự quá nhiều, nếu tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm muốn đối phó với hắn, Diệp Lăng Phi lại không sợ, nhưng phàm là người có quan hệ với Diệp Lăng Phi đều có khả năng trở thành bia ngắm của bọn chúng, đó mới là điều rất đáng sợ, Diệp Lăng Phi không biết nên đi bảo vệ ai. Diệp Lăng Phi trầm ngâm không nói, Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi trầm ngâm không nói, cô ta vội vàng nói:

- Ông xã, ban nãy em chỉ là nói ra ý kiến cá nhân của mình thôi, suy nghĩ của em không phải là suy nghĩ của những tên lính đánh thuê kia, có thể những tên lính đánh thuê kia sẽ không suy nghĩ như em.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Hân Mính em nhầm rồi, anh thấy, nhưng tên lính đánh thuê kia cũng suy nghĩ như thế, đó mới là điều anh lo lắng, anh không muốn có một số người vô tội vì anh mà bị hại, khi đối diện với một đám lính đánh thuê không có tính người anh không có cách nào để mỗi người vô tội đều có thể bình an vô sự, hài, sự việc lần này thật khó giải quyết.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, khẽ thở dài, hắn đứng lên đi lại trong phòng rồi nói:

- Xem ra chúng ta nên chủ động hành động, Dã Thú, Dã Lang, hai người căn cứ vào tin tức tình báo có dượcđi điều tra nơi trú ngụ của Khoa Nhung Hỏa Diễm, mặc dù bọn chúng rất giảo hoạt nhưng dù sao đây là Vọng Hải, là địa bàn của chúng ta, chỉ cần bọn chúng ở Vọng Hải, chúng ta phải tìm ra bọn chúng.

- Vâng ạ!

Hai người Dã Lang, Dã Thú rời khỏi biệt thự, Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi ra sân, dưới ánh nắng lúc giữa trưa roi xuống người, Diệp Lăng Phi đột nhiên thở dài, tiếng thở dài khiến Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngây người, Bạch Tình Đình hỏi:

- Ông xã, sao anh lại thở dài?

Diệp Lăng Phi nói rất thẳn thắn, trước mặt Bạch Tình Đình, hắn không hề có ý né tránh, hắn nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Anh thở dài vì lúc đó đã không xử lý Đái Vinh Cẩm. Tình Đình, lúc đó anh đã nhìn thấy Đái Vinh Cẩm có ý với em, thân thế của tên này về sau anh mới điều tra ra, lúc đó anh nên xử lý gã, không nên để gã có cơ hội trốn đi, bây giờ, anh hơi hối hận, nếu lúc đó nhất quyết ra tay sự việc sẽ không phiền phức như bây giờ.

Những điều Diệp Lăng Phi nói đều là những chuyện đã qua, Bạch Tình Đình đã có phần không còn nhớ rõ nữa. Lúc đó khi Đái Vinh Cẩm ở Vọng Hải, quả thực muốn theo đuổi Bạch Tình Đình, đáng tiếc là Bạch Tình Đình không có cảm giác gì đối với Đái Vinh Cẩm, cũng không hề để ý đến Đái Vinh Cẩm, trong cuộc đời của Bạch Tình Đình, nếu nói đã từng khiến Bạch Tình Đình động lòng, chỉ có một người đàn ông đó chính là Diệp Phong người đã chết rồi. Diệp Phong là người đàn ông mà Bạch Tình Đình thầm yêu hồi còn đi học, chỉ đáng tiếc là không có cơ hội nói rõ tình cảm đó với Điệp Phong. Theo thời gian, khi Diệp Phong quay trở lại, Bạch Tình Đình đã không còn dũng khí nói với Diệp Phong về tình cảm trước đây cô ta dành cho Diệp Phong. Đó không chỉ là vì cô ta đã qua tuổi ấy rồi mà còn vì bên cạnh cô ta đã có người đàn ông mà cô ta yêu, đó chính là Diệp Lăng Phi, chính sự tồn tại của Diệp Lăng Phi mới khiến Bạch Tình Đình không suy nghĩ đến tình cảm mà cô ta dành cho Diệp Phong nữa, cũng không cần thiết nói với Diệp Phong rằng cô ta đã từng có tình cảm mà không nói ra.

Cùng với cái chết của Diệp Phong, tình yêu của Bạch Tình Đình chỉ có một mình Diệp Lăng Phi. Cô ta chưa bao giờ có tình cảm gì với gã có tên Đái Vinh Cẩm, nhưng chính gã có tên Đái Vinh Cẩm này lại mang đến nguy hiểm mà trước nay chưa từng có cho Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và mọi người. Trong lòng Diệp Lăng Phi bắt đầu thấy hối hận, nếu lúc đó hắn quyết đoán xử lý Đái Vinh Cẩm, thì sẽ không có chuyện phiền phức hôm nay xảy ra. Trong lời của Diệp Lăng Phi có chút ý tứ, liên quan đến Bạch Tình Đình, đó là khi ấy hắn nể mặt Bạch Tình Đình nên mới không ra tay với Đái Vinh Cẩm.

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, ý anh nói là những chuyện này đều do em gây ra, Đái Vinh Cẩm cũng là do em mang đến.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, Anh không biết rút cuộc em suy nghĩ những gì, anh chưa từng nói những chuyện này là do em gây ra, cho dù Đái Vinh Cẩm không quen biết em, gã ta cũng sẽ gây phiền phức cho anh, những chuyện này chẳng có liên quan gì đến em cả, nhưng nếu hồi đó...

Khi Diệp Lăng Phi nói đến đây, thấy Bạch Tình Đình không dựa vào lòng Diệp Lăng Phi nữa, cô ta cắt ngang lời của Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, em hiểu ý của anh rồi, anh không cần nói nhiều với em nữa, tóm lại những chuyện xảy ra trước mắt đều do em gây ra.

Bạch Tình Đình nói xong quay người, chạy vào trong biệt thự.

Diệp Lăng Phi vốn định gọi Bạch Tình Đình lại, nhưng miệng hắn mở ra rồi mà không nói được lên lời, cứ thế nhìn Bạch Tình Đình chạy vào trong biệt thự xong, Diệp Lăng Phi mới thở dài quay sang Chu Hân Mính, nhẹ nhàng nói:

- Hân Mính, em thấy anh làm vậy đúng hay sai?

Em không biết. Nhưng em thấy, Tình Đình cũng không phải là đứa trẻ con, ông xã làm vậy, cậu ấy sẽ hiểu.

- Hy vọng cô ấy có thể hiểu. Anh không muốn để cô ấy tham gia vào chuyện này, ít nhất không muốn để cô ấy chịu quá nhiều áp lực, Hân Mính, lát nữa em đi khuyên cô ấy, buổi chiều em ở nhà để ý Tình Đình không được để cô ấy ra ngoài.