Đô Thị Tàng Kiều

Chương 42: Nàng là lão bà của ta




Vừa nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Lăng Phi đã nhíu mày, hắn không thích loại đàn ông ẻo lả, nhất là chuyện vừa rồi ở bãi đỗ xe, càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy chán ghét.

Bạch Tình Đình cũng tỏ vẻ chán ghét, nàng không nhịn được, nói:

- Lý Thiên Bằng, xin đừng có gọi tên của tôi, tôi với anh không hề quen biết.

- Tình Đình, tại sao lại nói như vậy, cô nói vậy khiến tôi đau lòng lắm.

Bạch Tình Đình hừ một tiếng nói:

- Anh đau lòng đó là chuyện của anh, không quan hệ gì tới tôi. Nàng liếc mắt sang bên cạnh, cách chỗ nàng ngồi khoảng bảy tám chỗ là một thiếu nữ rất xinh đẹp, thiếu nữ cũng đang hướng ánh mắt lại đây. Bạch Tình Đình nhận ra thiếu nữ này gần đây bị tung chuyện xấu với Lý Thiên Bằng ra, nàng là ngôi sao mới nổi của làng điện ảnh và truyền hình Phạm Xanh.

- Lý Thiên Bằng, tôi thấy bạn gái của anh đang nhìn anh kìa, tôi nghĩ anh quay lại thì tốt hơn.

Bạch Tình Đình tỏ vẻ coi thường nói:

- Tôi không có hứng thú cùng công tử nhà giàu như anh nói chuyện phiếm.

- Tình Đình, cô hiểu lầm rồi, tôi với nàng chỉ là bạn bè bình thường thôi, cũng không như bên ngoài đồn đại đâu. Bây giờ thông tin có ở khắp mọi nơi, nhất là những phóng viên của những tờ báo nhỏ, chỉ mong sao cho người ta làm chuyện xấu.

Lý Thiên Bằng định ngồi vào chỗ trống bên cạnh Bạch Tình Đình, nhưng khi hắn còn chưa ngồi xuống thì Diệp Lăng Phi đã đi trước một bước đến ngồi cạnh Bạch Tình Đình. Lý Thiên Bằng vẻ mặt bất mãn, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Vị tiên sinh này, chúng ta hình như chưa có gặp qua?

- Ở bãi đỗ xe.

Diệp Lăng Phi đưa chân lên bắt chéo, cười nói:

- Thiếu chút nữa thì tôi đã bị chiếc Ferrari thể thao của anh đụng vào.

- A, tôi nhớ rồi.

Lý Thiên Bằng hừ một tiếng, không cam lòng, không muốn để Diệp Lăng Phi ngồi chỗ đó.

Điền Phong biết Lý Thiên Bằng, gã đối với tên ăn chơi trác táng này cũng không thích, nhìn thấy Lý Thiên Bằng ngồi đối diện với mình, hắn xê cái ghế dựa vào cửa sổ. Điền Phong chuyển sang vị trí này, Bạch Tình Đình cũng theo sát mà di chuyển, Diệp Lăng Phi cũng theo sau hai người, kết quả là chỗ ngồi của Lý Thiên Bằng cách họ khoảng nửa thước.

Lý Thiên Bằng làm bộ không thấy gì, cười ha hả nói:

- Tình Đình, chiều nay cô có rảnh rỗi không, hay là chúng ta đi đánh golf đi?

- Golf? Tôi không chơi, lại càng không có hứng thú.

Bạch Tình Đình lắc đầu cự tuyệt nói:

- Tôi không được rảnh rỗi như anh, tôi bận nhiều việc lắm.

- Tình Đình, nếu như hôm nay cô bận, chúng ta có thể hẹn ngày khác đi chơi.

Lý Thiên Bằng cười nói:

- Tôi sẽ cung kính chờ đợi.

Diệp Lăng Phi nhìn vẻ mặt chán ghét của Bạch Tình Đình, thầm nghĩ:

- Người kia thật là đáng ghét.

Hắn cố ý hỏi:

- Tình Đình, các người nói chuyện lâu như vậy, vẫn còn chưa giới thiệu cho tôi biết người đàn ông “đẹp” này là ai?

Diệp Lăng Phi cố ý dùng từ đẹp này để biểu thị đối với tên Lý Thiên Bằng này không hề có hảo cảm.

Bạch Tình Đình đang suy nghĩ làm sao cự tuyệt được khiến cho Lý Thiên Bằng không làm phiền tới mình, thì Diệp Lăng Phi đột nhiên lại hỏi một câu như vậy, vô tình đã nhắc nhở Bạch Tình Đình. Chính nàng còn bị Diệp Lăng Phi làm cho vô cùng tức giận, thì đương nhiên Diệp Lăng Phi phải là người rất lợi hại.

- Đây là công tử nhà tổng giám đốc tập đoàn đầu tư Vọng Hải Lý Thiên Bằng, tương lai tài sản nhiều vô kể.

Bạch Tình Đình dùng giọng châm chọc để giới thiệu Lý Thiên Bằng, nói tài sản nhiều vô kể thì cũng hơi quá, nhưng tài sản của Lý gia nhiều hay ít thì không có mấy người biết được, nhưng tập đoàn đầu tư Vọng Hải có liên quan đến lĩnh vực đầu tư, ngay cả cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cũng đã từng bị tập đoàn đầu tư Vọng Hải nắm giữ, nếu như không phải Bạch Cảnh Sùng ngay lập tức thu mua lại, thì không biết tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế bây giờ sẽ ra sao nữa.

- Oh, nhiều tiền vậy à, tôi rất sợ.

Diệp Lăng Phi cố gắng há hốc mồm, vẻ mặt nịnh bợ đến buồn nôn, hắn thoáng ôm lấy Lý Thiên Bằng một cái, xúc động nói:

- Lý đại công tử, anh nhiều tiền như thế, cho tôi mấy vạn đồng đi.

Nói rồi, khóe miệng nước dãi chảy thành dòng, lấy bộ quần áo màu trắng của Lý Thiên Bằng lau miệng. Hình như, Diệp Lăng Phi cảm thấy biểu hiện kích động của nội tâm hắn còn chưa đủ, còn muốn thêm một ít nước mũi, nhưng đáng tiếc là không thành công, hắn làm kiểu gì mà nửa ngày không ra được một tí nước mũi.

Lý Thiên Bằng chán ghét, thầm nghĩ:

“ Ta đang mặc âu phục, là hàng tốt nhất từ I-ta-li-a, như vậy coi như xong rồi.”

Nhưng đang đứng trước mặt Bạch Tình Đình, hắn không thể tỏ ra quá phẫn nộ, chỉ cố sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, vội vàng cởi bỏ bộ âu phục, ném sang bên cạnh.

Lý Thiên Bằng khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi, hắn không hiểu tại sao Bạch Tình Đình lại có thể ngồi cùng một chỗ với loại người như thế này. Nhưng trong tình huống này, hắn không thể tùy tiện kích động, kìm chế lửa giận, cười nói:

- Tôi làm gì có nhiều tiền, tất cả đều là của cha mẹ tôi.

“ Người này bị ta làm cho như vậy mà còn cười được, ta thật là bội phục. “

Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ, hắn ngả người về phía sau, rất tự nhiên ôm lấy vai Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, hơi sửng sốt, định đẩy tay ra, nhưng lại nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi bảo với Lý đại công tử này, anh có nhiều tiền như vậy, tại sao lại không đi tìm mỹ nữ mà hết lần này tới lần khác dụ dỗ vợ của người ta?

- Tôi dụ dỗ vợ người ta?

Lý Thiên Bằng cảm thấy kỳ quái. Hỏi ngược lại:

- Tôi dụ dỗ vợ của ai?

- Vợ của tôi.

Diệp Lăng Phi đặt tay trái lên bàn, không ngừng gõ xuống bàn, tạo nên những âm thanh “tạch, tạch”, hắn đứng lên nói:

- Nếu như còn chưa hiểu, tôi sẽ nói thẳng, tôi với Bạch Tình Đình là vợ chồng. Nàng đã là vị hôn thê của tôi, anh muốn hẹn hò với nàng, không phải là muốn dụ dỗ vợ của tôi sao?

Bạch Tình Đình nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, hận không thể đá bay Diệp Lăng Phi ra ngoài cửa sổ cho hắn ngã chết. Chính bản thân nàng còn không có đáp ứng hắn, thế mà hắn lại dám tuyên bố công khai. Nhưng nàng thấy Lý Thiên Bằng đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, thầm nghĩ:

- Trước hết là phải đuổi tên đáng ghét này đi, để sau này hắn không còn quấy rầy mình nữa.

Nàng cảm thấy rất khó chịu với Lý Thiên Bằng, nên tình nguyện nhường cho Diệp Lăng Phi chiếm một chút tiện nghi khiến cho Lý Thiên Bằng từ bỏ hi vọng.

Quyết định như vậy, Bạch Tình Đình dựa đầu vào vai Diệp Lăng Phi, nhìn Lý Thiên Bằng, khẳng định:

- Không sai, cha tôi đã đồng ý chuyện hôn sự này, vài ngày nữa, tôi sẽ dọn đến ở cùng anh ấy.

Lý Thiên Bằng cảm thấy đầu mình bị người ta đánh cho một đấm, hắn không thể tin được đây là sự thật. Hắn thấy Diệp Lăng Phi cũng đâu có cái gì, tiền thì không có, tướng mạo càng không cần phải nói, một người bình thường như vậy tại sao Bạch gia lại đồng ý chuyện hôn sự?

Lý Thiên Bằng cảm giác ngực mình đang bị một tảng đá đè lên, muốn nói tại sao Bạch Tình Đình lại có thể đi lấy một người như thế này. Lấy Diệp Lăng Phi thì khác gì, đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng hắn lại không thể nói ra được.

Bạch Tình Đình đúng là rất xinh đẹp, nhưng còn chưa tới cái mức khiến cho Lý Thiên Bằng trở lên như vậy, nhưng hiện tại thì khác, xuất phát từ lòng đố kị, trong lòng Lý Thiên Bằng cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, lớn tiếng nói:

- Nếu như anh là người thức thời, thì hãy mau chóng mà rời khỏi Tình Đình, tôi nói rồi, Tình Đình là của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho người nào dám tranh giành với tôi.

- Tôi sợ, sợ quá.

Diệp Lăng Phi ung dung cười nói:

- Ẻo lả, làm gì mà tức giận vậy, tôi cùng với Tình Đình chuyện gì cũng đã làm qua, anh bảo tôi rời khỏi Tình Đình, không phải anh bảo tôi tự tát vào mồm mình sao.

Nói rồi, Diệp Lăng Phi buông tay khỏi người Bạch Tình Đình, tiến về phía trước, gần như chạm vào mặt Lý Thiên Bằng, cười nói:

- Lần sau thì hãy nhớ, tôi là chồng của Bạch Tình Đình, chuyện của nàng cũng là chuyện của tôi, tôi cấm anh từ nay về sau không được làm phiền nàng nữa.

- Được, mày sẽ hối hận vì những lời này.

Lý Thiên Bằng bị chọc tức đến đỏ mặt lên, thở phì phò, quay người bước đi. Đồng thời lúc đó, Diệp Lăng Phi ói ra một ngụm nước bọt vào bộ âu phục màu trắng của Lý Thiên Bằng:

- Thật vô ý, tôi vốn định nhổ trên mặt đất, thật không ngờ lại nhổ đúng vào chỗ này, dù sao cũng không phiền lòng chứ?

Nói rồi, ném bộ âu phục về phía Lý Thiên Bằng. Lý Thiên Bằng không thèm để ý, cầm bộ âu phục rời khỏi nhà hàng.