Đô Thị Thiếu Soái

Chương 11: Quán rượu Vong Ưu!




Sở Thiên sắc mặt kinh ngạc, nhìn Hồ Bưu nói:
- Đi theo tôi? Anh có ý gì?
Hồ Bưu nghiêm túc nói:
- Từ nay về sau tôi muốn đi theo anh Tên khốn Lí Kiếm kia tuy rằng có tiền có thế nhưng lại không rộng lượng, không nghĩa khí như Sở huynh đệ. Đi theo anh, ít nhất vào thời khắc mấu chốt thì anh cũng không vứt bỏ tôi!
Sở Thiên lắc đầu nói:
- Tôi thích độc lai độc vãng, không thích thu tiểu đệ!
Không ngờ Hồ Bưu quỳ xuống, kiên quyết nói:
- Tôi biết trước kia tôi đã từng bắt nạt anh, tôi rất xin lỗi. Nếu như trong lòng anh còn ghi hận thì tôi sẽ thay anh xả giận!
Nói xong, Hồ Bưu nhặt đao dưới đất lên, chém vào người mình.
Sở Thiên thở dài một tiếng, xông tới khống chế cổ tay của gã, nói:
- Việc gì anh phải làm như vậy? Cứ chăm chỉ học hành chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao cứ phải đi theo tôi làm gì?
Hồ Bưu lắc đầu:
- Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không có nơi nương tựa. Sau khi gặp Lí Kiếm thì đi theo gã khi nam phách nữ, học hành cũng chỉ là hình thức mà thôi. Nếu như anh không chịu nhận tôi, tôi chỉ có thể trở về bên Lí Kiếm, cùng hắn làm việc xấu hoặc là chính mình mở một con đường máu.
Sở Thiên sờ sờ mũi, suy nghĩ một hồi, nâng Hồ Bưu dậy:
- Nhận anh là việc không thể nào. Bởi vì chúng là là bạn của nhau, trong tình bạn không có việc ai đi theo ai. Mọi người có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, trợ giúp lẫn nhau là được rồi!
Trong lòng Hồ Bưu mừng rỡ, cũng không khỏi xúc động. Sở Thiên không ngại hiềm khích lúc trước, coi gã như bạn bè. Gã bán mạng cho Lí Kiếm bao nhiêu năm cuối cùng Lí Kiếm cũng chỉ coi như một con chó. Sự chuyển biến thân phận khiến Hồ Bưu cảm thấy mình như được làm lại cuộc đời. Gã nắm tay Sở Thiên, nói:
- Sở huynh đệ, từ nay về sau nếu có chuyện gì cần thì cứ nói với tôi, chỉ cần Hồ Bưu này làm được thì nhất định sẽ cố gắng!
Sở Thiên cười cười nói:
- Có hai chuyện tôi muốn anh làm. Thứ nhất là chăm chỉ học hành. Thứ hai là tránh xa đám người giang hồ kia, nếu như có thể làm được thì hiện giờ cùng tôi đi uống rượu!
Nói xong, Sở Thiên từ từ rời khỏi rừng cây.
Hồ Bưu suy nghĩ một chút, biết rõ là Sở Thiên đang muốn tốt cho mình. Hơn nữa chỉ cần có thể đi theo Sở Thiên, cho dù buồn chán hơn nữa gã cũng cảm thấy thú vị. Vì vậy gã vội vàng đuổi theo, miệng hô lớn:
- Sở huynh đệ, tôi dẫn anh đi quán rượu Vô Ưu. Nơi đó rượu rất ngon, bà chủ cũng vô cùng xinh đẹp!
Diện tích quán rượu Vong Ưu rất nhỏ, chỉ chứa được khoảng mười người nhưng buôn bán lại khá ổn. Bà chủ tuổi còn rất trẻ, rất đẹp, cặp mắt phượng tỏa ra vẻ quyến rũ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ ưu nhã, tự nhiên. Thấy Hồ Bưu và Sở Thiên đi vào, bà chủ mỉm cười, đưa hai chén rượu tới, nói:
- Thật xin lỗi hai vị, tạm thời đã không còn chỗ trống. Hai vị có thể chờ thêm nửa giờ, hoặc là hôm khác tới uống, nhưng bất kể thế nào thì quán rượu cũng xin dùng hai chén rượu nhạt này tạ tội!
Sở Thiên nhận lấy chén rượu đã ướp lạnh, khẽ lay động, sau đó nhắm mắt uống rượu, cuối cùng thản nhiên nói:
- Nữ Nhi Hồng, chưng cách thủy, ủ ba năm!
Bà chủ khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Vị khách này quả nhiên là ánh mắt tinh tường, ngay cả cách làm lẫn số năm đều đoán được, xem ra hôm nay tôi đã gặp được tri âm rồi. Tất cả rượu tại đây đều do một mình tôi điều chế, cho nên hai vị cứ yên tâm thưởng thức!
Sở Thiên đột nhiên nói một câu:
- Bà chủ, cô rất đẹp!
Hồ Bưu thiếu chút nữa té sấp xuống đất. Sở Thiên quá thẳng tưng. Mặc dù bà chủ có vài phần tư sắc, nhưng cũng không cần nịnh hót như vậy, làm thế rất dễ bị bà chủ coi là sắc lang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bà chủ nghe vậy, sắc mặt không vui không buồn, chỉ nhìn Sở Thiên nói:
- Thật sao?
Sở Thiên gật gật đầu:
- Bởi vì cô rất đẹp, biết cách cất rượu, rượu cất ra rất tinh khiết và thơm. Chén Nữ Nhi Hồng này có vị ngọt, vị chua, vị đắng, vị cay nồng, vị mới, vị chát. Vì vậy tôi quyết định chờ, cho dù chờ thêm hai giờ nữa, để uống thứ rượu ngon nhất nơi này, thứ rượu mang theo sự buồn đau.
Bà chủ nở nụ cười tươi rói khiến quán rượu trở nên say lòng người. Chỉ có bà chủ mới biết Sở Thiên đã động tới tình cảm yếu mềm nhất trong đáy lòng mình.
Bà chủ vỗ vỗ tay, gọi phục vụ với, cúi đầu nói một câu, phục vụ nghe lời rời đi, sau đó nói với Sở Thiên:
- Hai vị không phải chờ thêm, chị Mị sẽ dẫn hai người đi nơi sang trọng nhất của quán. Hôm nay chị Mị sẽ tự hâm rượu cho hai người!
Sở Thiên trong lòng khẽ động, một chữ Mị rất hay, người cũng như tên!
Rượu nơi đây quả thật không tệ, mùi thơm nồng mê hoặc lòng người. Đã lâu Sở Thiên chưa uống rượu, đêm nay được uống rượu ngon do chính tay Mị Nương hâm, uống liền một lúc vài chén. Hồ Bưu thấy Sở Thiên càng uống càng hăng, không khỏi ngạc nhiên, Sở Thiên không chỉ giỏi võ mà tửu lượng cũng rất cao!
Chị Mị từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ gắp thức ăn, rót rượu, tựa hồ chỉ cần như vậy cô đã rất thỏa mãn rồi.
Cuối cùng Sở Thiên cũng ngừng rót rượu, nói:
- Rượu ngon, thức ăn cũng ngon, đáng tiếc lại không thể say túy lúy.
Hồ Bưu sững sờ, tưởng Sở Thiên không đủ tiền, vì vậy cười cười nói:
- Cứ ăn uống thả phanh đi Sở huynh đệ, tôi vẫn có chút tiền đây.
Chị Mị dường như đụng phải tâm sự, nét mặt u buồn, mở miệng ngọt ngào nói:
- Chẳng lẽ Sở huynh đệ cũng không say được?
Sở Thiên cười cười, không nói gì thêm. Mị tỷ đã nói trúng lòng hắn. Ai cũng có những người khiến mình lo lắng, cho dù là cách nhau mấy triều đại. Càng khi say càng hoài niệm, càng hoài niệm càng thanh tỉnh.
Sở Thiên biết người hắn nhớ tới chính là nữ tử hắn yêu thương nhất, tinh thông cầm kỳ thi họa, mỹ mạo tuyệt luân Tô Dung Dung. Mà có lẽ người đáng quên nhất cũng chính là nàng. Xa cách hai đời, hà tất phải cố nhớ nhung. Thế giới mới chói lọi rực rỡ động lòng người. Nhưng thế gian này có bao nhiêu người có thể chính thức buông bỏ?
Sở Thiên tự mình đổ đầy rượu, uống từng chén từng chén, dưới ánh đèn sắc mặt lộ ra vài phần sầu muộn.
Chị Mị than nhẹ một tiếng, đi ra ngoài. Cô muốn đi chuẩn bị một ấm trà. Không say được, vậy thì tỉnh vậy. Hôm nay cô cảm thấy tan nát cõi lòng, không hiểu tại sao từ khi Sở Thiên nói ra nỗi lòng của cô thì cô có cảm giác không nói được với người trẻ tuổi này, giống như từ trên người hắn thấy được bóng dáng của chính mình. Chẳng lẽ hắn cũng vậy, cũng có chuyện cũ đau thương? Ánh mắt u uất của Sở Thiên khiến cô thêm vài phần cảm thông.
Hồ Bưu cũng là người thông minh, biết Sở Thiên có tâm sự, vì vậy vội vàng đổi đề tài:
- Sở Thiên, tuy rằng lần này thất bại nhưng Lí Kiếm nhất định không buông tha cho anh. Hắn sẽ ngày càng điên cuồng, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm hơn. Nhớ kỹ, nhất định phải đề cao cảnh giác, đề phòng Lí Kiếm có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Sở Thiên trầm tư, nói:
- Anh đã đi theo hắn nhiều năm, anh cảm thấy tiếp theo hắn sẽ dùng thủ đoạn gì?
Hồ Bưu cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cảnh sát!