Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 17




Màn đêm từ từ buông xuống thành phố,bầu trời bao la tối đen lấp lánh 1 vài ánh sao nhỏ.Đường phố tấp nập xe cộ trông xa như những dòng suối ánh sáng rực rỡ sắc màu.

Minh Vi sau khi đưa nó về thì cũng chuyển toàn bộ hành lí đến căn biệt thự.Nó đã biết hết sự thật nên cũng dần có thiện cảm hơn với cô nàng.Thậm chí thấy vui khi Minh Vi chuyển đến đây sống chung.

Nó giúp Minh Vi sắp xếp hành lí rồi cả 2 cùng ăn tối,trò chuyện đến khuya.Nó phát hiện ra Minh Vi rất vui tính.

-Cũng muộn rồi,chúng ta đi ngủ thôi-Minh Vi đề nghị khi thấy kim ngắn của chiếc đồng hồ treo tường đã nhích qua số 11

Nó bị cơn buồn ngủ bao trùm,đành gật đầu rồi chuẩn bị lên phòng.Bỗng từ bên ngoài vọng vào tiếng xe hơi.Là xe của hắn.Nhưng tiếp sau đó là tiếng của quản gia Vũ làm cả 2 tỉnh ngủ hẳn

-Thiếu gia đã về...cậu Thành Nam bị thương rồi.2 người đã gặp phải chuyện gì?

Nó và Minh Vi tròn mắt đứng nhìn hắn và quản gia Vũ đỡ Thành Nam vào trong sofa.Nhìn bộ dạng nhếch nhác của 2 người,Minh Vi không nhịn được lên tiếng hỏi:

-Anh!Đã xảy ra chuyện gì?

-Không sao!-Hắn thờ ơ đáp

Minh Vi thở dài rồi uể oải đi lấy hộp cứu thương như đã quá quen với việc này.Còn lại nó vẫn đứng như trời trồng nhìn hắn và Thành Nam chằm chằm.

-Lên phòng đi-Hắc liếc nó rồi lạnh lùng ra lệnh

Cảm thấy trong người có chút khác lạ khi nhìn thấy vết thương của Thành Nam chảy nhiều máu,nó không cố chấp ở lại mà đi ngủ trước.

''Không...đừng lại đây...cứu tôi''

''Đồ xấu xa...tôi căm hận anh đến xương tuỷ...hận suốt đời''

''Xảy ra tai nạn rồi.Ghê quá!''

Nửa đêm,nó bật dậy như 1 chiếc lò xo rồi thở dốc,cả người ướt nhẹp mồ hôi.Nó mở to mắt nhìn dáo dác xung quanh nhưng chỉ thấy 1 màu đen của bóng tối.Những hình ảnh đáng sợ cứ nối tiếp nhau hiện lên trong đầu nó,kèm theo đó là những câu nói,những tiếng la hét quỷ dị.Nó cuống quýt trượt xuống giường lần tìm công tắc bật đèn.Nó sợ bóng tối.

Đèn đã được bật sáng nhưng nó vẫn quanh quẩn trong phòng,nó lo sợ.Những thứ đáng sợ kia cứ ám ảnh trong tâm trí không thôi khiến nó không thể chợp mắt.Tay nó run run cầm ly nước lọc

CHOANG...

1 tiếng động lớn vang lên trong đêm tối tĩnh mịch

Vài giây sau,cánh cửa phòng nó bật mở.Hắn và Minh Vi nhanh chóng bước vào

-Chuyện gì vừa xảy ra vậy,Linh Nhi?

Minh Vi cất tiếng hỏi rồi đưa mắt nhìn xung quang phòng.Phát hiện nó đang chui vào 1 góc,cô nhẹ nhàng đi đến

-Linh Nhi!Mới 2h sáng,cậu làm gì trong đó vậy?

-Khoan đã!-Hắn bất ngờ lên tiếng khiến Minh Vi khựng lại

-Không...Đừng có lại gần tôi...

Nó vừa nói vừa khua tay loạn xạ rồi trượt dần vào sâu trong góc phòng.Đầu tóc bị rối tung,chân tay nó bị trầy xước đến rỉ máu bởi những mảnh thuỷ tinh nhỏ.

Minh Vi trông thấy thì không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn hắn

-Tối nay cô ấy vẫn còn rất bình thường

-Em về phòng đi

Minh Vi vừa đi ra khỏi phòng khép cửa lại,hắn liền tránh những mảnh thuỷ tinh vương vãi khắp sàn nhà,bước từng bước lại gần nó.

-Đi ra...không được đến đây...

Nhận ra có người đang đi đến,nó mặc sức kêu gào rồi ném tất cả các thứ đồ xung quanh về phía hắn.Hắn vẫn không dừng lại mà nhanh nhẹn né tránh.

-Linh Nhi!Bình tĩnh lại

Giọng nói trầm ổn của hắn không đủ để trấn an nó.Ngược lại còn khiến nó hỗn loạn hơn.Đầu nó đau như búa bổ,mắt hoa lên và tai ong ong.Nó chẳng thể nhận thức được gì nữa.

Hắn ngồi xuống trước mặt nó,cánh tay rắn như thép kẹp chặt lấy 2 cánh tay đang khua loạn xạ của nó

-Linh Nhi!Có nghe thấy gì không?

Nó chợt im lặng,giương đôi mắt vô hồn lên nhìn hắn rồi bất ngờ dùng hết sức lực đẩy mạnh hắn ra,gào lên:

-Đồ đê tiện!Cút xa tôi ra.Dơ bẩn!

Đôi mắt nó ầng ậc nước đỏ hoe,giọng nói cũng khản đặc khô khốc.Do cú đẩy quá bất ngờ nên hắn không kịp phản ứng.Trước ngực hắn,1 thứ chất lỏng màu đỏ tươi thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc.

-Máu...máu...mẹ ơi cứu con...

Màu đỏ tươi chói mắt cùng thứ mùi tanh đặc trưng như càng kích thích sự điên loạn của nó.Nó càng hoảng sợ gào to hơn rồi cuộn tròn trong góc nhà.Hắn khẽ nhíu mày,trên trán rịn đầy mồ hôi nhưng vẫn cố gắng ghì chặt lấy nó vào người

Máu càng ngày càng chảy ra nhiều hơn,không chỉ chiếc áo sơ mi trắng của hắn mà người nó cũng dính nhớp nháp thứ chất lỏng đáng sợ kia.Nó ra sức kêu gào,vùng vẫy thậm chí cào cấu đánh đập nhưng hắn vẫn dùng hết sức lực ôm chặt nó.Mặt hắn trắng bệch không còn hột máu nào.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Minh Quân,hắn cùng Thành Nam đi giải quyết 1 số rắc rối ở tổ chức.Kết quả là 1 trận ẩu đả diễn ra.Hắn do không cẩn thận nên đã bị chém 1 nhát dao trước ngực.Trên đường về đã cầm máu và xử lí vết thương nên hắn cắn răng coi như không có chuyện gì.

Thần kinh nó không phải tự dưng bất bình thường.Chắc chắn là do di chứng của vụ tai nạn đó.Máu chính là nguyên nhân khiến những kí ức kinh hoàng của nó dội về trong cơn ác mộng,kéo theo đó là những cơn đau đầu không ngớt làm nó hoảng sợ và điên loạn.

Không biết bao lâu sau,căn nhà mới trở lại yên tĩnh.