Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 3: Đẳng cấp tiểu thư




Hôm nay là thứ 2, mấy con chim cứ ca mãi bản tình ca buổi sáng, ánh nắng tinh nghịch tràn đầy khắp nơi. Trái ngược với cảnh yên bình bên ngoài, trong phòng nó không khí lại khá nhộn nhịp, khẩn trương. Lí do là nó đang cuống cuồng càn quét đống đồ, loay hoay như 1 " bà điên " khi chỉ còn mấy phút nữa là vào học. Tình trạng của nó lúc này là đang đứng trước nguy cơ trèo tường rất cao. Qủa không nằm ngoài dự đoán, nó phải trèo tường. Sau khi chinh phục được bức tường cao gần gấp đôi người, nó cắm đầu chạy 1 mạch đi để tránh bị mấy ông bà giám thị tóm được thì:

-Rầm... Bịch...bịch...

Nhìn nó lúc này thật thảm thương, mắt nhắm tịt chỉ dán ké 1 tí. Đến khi chắc chắn người mình vừa đụng phải là ông bà giám thị nào mới dám mở to. Nó thở phào nhẹ nhõm rồi vớ ngay lấy cái cặp, phủi bụi trên quần áo rồi chuồn lẹ, chẳng thèm để ý đến người mình bị đụng trúng. Lên đến lớp, nó chỉnh sửa lại đầu tóc, trang phục. Biết không thể trốn được, nó đàng hoàng bước vào trước con mắt tròn xoe của cả lớp và bà giáo viên:

-Thưa cô cho em vào lớp.

-Em làm gì mà giờ này mới đến, lại đi học muộn rồi trèo tường nữa đúng không?

- Không phải đâu mà cô! Thực ra thì... em phải giúp đỡ 1 bà cụ bị lạc đường nên mới đến trễ ạ, em đã cố gắng rất nhiều để đến trường đó cô. Tại vì khi em đến thì cổng trường đã đúng rồi, em năn nỉ mãi mà các bác bảo vệ không chịu mở cổng cho em nên em mới phải trèo tường vào. Mong cô thông cảm cho em.

-Nó vừa nói vừa trưng ra bộ mặt đáng thương hết mức làm bà giáo viên trông thấy cũng đành phải mủi lòng cho vào. Thế là nó hí hửng vào chỗ ngồi, tiện thể đá lông nheo với Ngọc tỏ vể thành công. Nhỏ thấy thế cũng đáp trả rất nồng nhiệt 1 buổi học nhàm chán cũng nhanh chóng trôi qua. Cả trường ùa về đông như kiến vỡ tổ. Nó và ngọc đang rất khẩn trương ra về, vừa đi vừa bô lô thì bỗng có một bàn tay kéo nó lại. Bất giác nó quay lại xem đó là ai. Ô! Không phải là hot boy khối 12 đây sao? Nó và người này có qua lại quen biết với nhau đâu. Sao tự nhiên hôm nay lại muốn gặp nó nhỉ? Nó nhìn Mình với bộ mắt khó hiểu.

Nguyễn Quốc Minh: sở hữu khuôn mặt đẹp với nụ cười tỏa nắng, là hot boy khối 12, 1 cậu ấm của gia đình giàu có sở hữu 1 công ty bất động sản lớn ( công ty Quốc Đông)

-Anh có chuyện muốn gặp em.

Nhận thấy mấy ánh mắt soi mói của mấy cô nữ sinh đứng gần, nó đẩy tay Minh ra:

-Xin lỗi! Anh nhận nhầm ngưới rồi

-Đúng mà!

-Tôi đâu có quen anh

-Không lẽ em đã quên rồi sao?- Minh ngạc nhiên

-Quên gì chứ?

-Sáng nay đụng trúng anh,em vẫn chưa xin lỗi

-Vậy sao?

-Em mau quên vậy

Đúng là nó đã quên thật. Sáng nay, đi vội nên nó cũng chẳng để ý đến người mình đụng trúng là ai, chỉ cố gắng chạy thật nhanh lên lớp.

-Xin lỗi

Nó ném câu xin lỗi vào mặt Minh, đang định chuồn thì bị cậu giữ lại.

-Chuyện gì nữa? -Nó tỏ vẻ khó chịu

-Em đúng là rất thú vị

Nó chẳng nơi gì, cứ thế đi ra lấy xe. Gì chứ hotboy thì nó chẳng hứng thú chút nào. Đụng vào chỉ tổ đem thân ra mà làm mồi cho mấy con nhỏ cuồng hotboy mắt xanh mỏ đỏ. Vậy nên tránh càng xa càng tốt. Nó đang dắt xe ra ngoài, đang định ngồi lên thì... Ôi thôi, cái lốp xe của nó chính thức lâm vào tình trạng xẹp lép. Sao cuộc đời nó lại trớ trêu đến mức này? Ngọc đã có việc phải làm nên giờ đây nó phải ngậm ngùi dắt bộ về nhà. Đang uể oải như cọng hành héo thì Minh xuất hiện. Đáng lẽ nó phải vui vì tìm được vị cứu tinh mới phải, nhưng nhìn mặt nó bây giờ đủ biết là nó đang bất cần đời như thế nào. Minh nhìn nó, nở 1 nụ cười rất thân thiện:

- Xe hết hơi à? Nhà em ở đâu? Lên anh chở về cho

- Không cần.

Nó vẫn ung dung bước đi, chẳng thèm nhìn Minh lấy 1 lần. Minh thấy thế thì hơi hụt hẫng, 1 hotboy như anh, từ trước tới không 1 cô gái nào là không để ý đến, vậy mà nó lại có thể cự tuyệt anh như vậy. Đúng là không tầm thường. Tuy vậy, Minh vẫn cố gắng, kiên trì:

- Không sao đâu. Trời nắng thế này mà dắt bộ thì mệt lắm, đến bao giờ mới về được nhà.

- Ok! Nếu anh đã có lòng thì tôi cũng có dạ

Nói rồi nó nhảy lên sau cho Minh chở về, tiện thể ròng luôn xe nó về. Đằng xa, mấy cô gái mặt trát hàng tá phấn đang nhìn nó với ánh mắt " nảy lửa", tim rơi lộp bộp. Họ đã theo Minh từ lâu mà anh chưa liếc lấy 1 cái. Nay con nhỏ nhà quê kia quen anh chưa được bao lâu ( chính xác là mấy giờ đồng hồ) mà đã được anh chở về nhà, họ không tức sao được. Nó ngồi đằng sau xe Minh, miệng nở 1 nụ cười thoả mãn. Thực ra nó không hề có ý đi cùng Minh, nhưng bỗng nhiên nó lại nghĩ ra 1 kế trả thù mấy bà chị hôm trước dám kiếm chuyện dằn mặt nó. Vậy là nó chấp nhận. Khi Minh chuẩn bị rẽ vào lối dẫn tới nhà nó, nó liền bảo anh dừng lại rồi nhảy xuống tự đi về. Bởi vì nếu như để bà nó nhìn thấy được nó về nhà với 1 người con trai, chắc chắn sẽ phàn nàn. Nhà nó tuy không giàu có như mấy cô tiểu thư nhưng từ nhỏ, nó đã được dạy dỗ khá chu đáo. Tuy nó đã sớm phá vỡ cái quy củ đó chỉ vì chúng quá gò bó nhưng cho dù vậy, nó vẫn mang 1 chút phong thái của 1 người con gái được đago tạo từ những quy tắc khắt khe. Trước khi đi, nó còn để lại 1 câu cảm ơn không mấy thiện chí cho Minh.

Hôm nay, mọi thứ vẫn vậy, ánh nắng, bầu trời, tiếng chim vẫn hoà quyện với nhau rải đều xuống khắp mọi nơi ở cái thành phố nhộn nhịp và đông đúc này. Giờ ra về, nó vẫn phải bon chen trong cái ngôi trường đông đúc này đến mềm nhũn cả người. Hôm nay, nó không về với Ngọc bởi lẽ nó có việc phải vòng qua hiệu sách 1 chút. Đang định trèo lên xe thì nó bị lôi xềnh xệch vào 1 con đường nhỏ đến sa sẩm mặt mày. Đến lúc bị ném ngã xuống đường, nhìn lên, nó mới chợt nhận ra gương mặt thân quen của mấy bà chị tóc lò xo, ánh mắt nhìn nó hừng hực như mấy con bò tót sắp ra trận, theo sau là mấy thằng đệ tử, nói đúng hơn là mấy tên sai vặt trông rất khí thế. Chỉ cần như vậy nó đã hiểu ra được vấn đề nhưng nét mặt vẫn rất bình thản, 1 người con gái trông rất đanh đá lên giọng:

-Con nhỏ nhà quê, mặt mũi rõ xấu xí mà dám trèo cao, quyến rũ anh Minh của tao, tao phải dạy cho mày 1 bài học cho màu chừa cái tật đi quyến rũ bạn trai người khác đi mà biết thân biết phận nhé.

Phạm Khánh Ly (17t), là 1 tiểu thư của 1 nhà giàu có, sở hữu công ty điện, lúc nào cũng tự cho là mình xinh đẹp nhất, theo đuổi Minh đã lâu nhưng vẫn chưa thu được kết quả.

-Tôi không quyến rũ, là anh ta tự tìm đến tôi -Haha, anh Minh đẹp trai của tao sao có thể tự tìm đến mày được chứ? Đúng là buồn cười quá đi mất hahaha... -

Tuỳ chị thôi, người ta lúc nào chả ảo tưởng rằng người yêu của mình là tốt đẹp. À mà quên... Minh đâu phải bạn trai của chị, là chị tự ảo tưởng thôi mà.

-Mày nói sao? Con chó

Chát...

Bàn tay chị ta hạ cánh ngay giữa má nó, in hằn 5 ngón tay rõ nét trên khuôn mặt bầu bĩnh. Nhưng nó vẫn bình tĩnh, chẳng nói tiếng nào, chỉ khẽ nhếch môi tỏ ý khinh bỏ. Ly thấy vậy thì lại càng nổi điên, nâng cằm nó lên, chị ta ghé sát mặt nó:

-Cũng ghê đó, để xem mày chịu được đến khi nào. Tụi bay,... giải quyết nó thật gọn cho tao

Thế là đám con trai đằng sau chị ta nhào lên, người đám đá, người túm áo, giật tóc,... Nó hoàn toàn không có khả năng chống cự, chỉ biết nằm im cho bọn nó hành hạ. Khi cảm thây đã đánh đủ, Ly mới cho họ dừng lại. Nó bây giờ đã hoàn toàn mất đi ý thức, trước mắt hoàn toàn là mảng không tối đen, đầu tóc rối bù, máu từ miệng và các vết thương cứ thi nhau chảy ra. Chị ta thấy vậy thì nở nụ cười mãn nguyện, quay gót ra lệnh cho đám đàn em rời đi. Nó vẫn nằm đó, từ khoé mắt bắt đầu ứa ra thứ nước mặn chát- cái mà nó ghét nhất trên đời, bởi vì nước mắt chính là thứ làm cho nó trở nên yếu đuối nhất. Từ nhỏ, nó đã rèn luyện cho mình 1 tính cách mạnh mẽ, vui tươi để làm cái vỏ bọc chắc chắn nhất. Nó không muốn bất kì ai thương hại, nên mỗi khi ấm ức, nó sẽ chui vào góc phòng ngồi bó gối khóc 1 mình. Vì vậy khi nãy, dù bị đánh thế nào, nó cũng nhất quyết cắn răng chịu đựng, không rơi 1 giọt nước mắt nào. Từ trên trời, từng giọt nước mát lành bắt đầu nối tiếp ngau rơi xuống. Lại là mưa. Nó bỗng dưng nhớ đến cái ngày đó, cái ngày mà nó bị đám bạn nhà giàu chê cười, bắt nạt chỉ vì không phải tiểu thư nhà giàu. Nó đã khóc,khóc rất nhiều, rất nhiều. 1 chuyện tưởng chừng không mấy quan trọng lại làm cho nó rơi nhiều nước mắt đến vậy. Bởi vì nó thương cho chính mình, lại hận số phận, sao lại cho nó sinh ra trong 1 gia đình như vậy hận cả ba mẹ nữa. cho dù nó yêu ba mẹ rất nhiều. Cho dù nó biết ba mẹ không có lỗi, ba mẹ đã cố gắng cho nó 1 cuộc sống đầy đủ, đáp ứng mọi yêu cầu của nó. Và hôm đó, trời cũng mưa rất to. Những giọt nước mưa lạnh ngắt cứ thế rơi xuống m, hoà với nước mắt của nó. Trong cơn mê man, nó cảm nhận được hơi ấm, rất qen thuộc, đôi mắt nặng trĩu từ từ khép lại.