Đoạ Tiên

Quyển 1 - Chương 10




Hoàng đế chuẩn theo lời thỉnh cầu của Cấm chú tiến sĩ Lục Danh Diên, cho người suốt đêm đem những thi thể miêu cẩu đào lên cùng thi thể cung nữ Ký nô đều đem đi hoả táng, lại triệu một đám cao tăng đến tụng kinh siêu độ.

Kính hồ cũng nhanh chóng được ngăn lại, tính toán điền thổ, loại đi một loạt cây cối từ dây leo cỏ dại cho đến cả những gốc đào trăm năm.

Sau khi tháo cạn nước, mấy Tử Y vệ thấy rõ ràng trong bùn dưới đáy hồ có chút dị vật. Cẩn thận xem xét, chính là xương cốt người rải rác, đếm được không dưới mười bộ.

Hoàng cung tạo dựng hơn trăm năm, hàng năm cũng có một số người vô ảnh vô tung mà biến mất, có cung nữ, có thái giám, có thị vệ, thậm chí có khi lại là phi tần. Chuyện này trong lòng người người đều biết rõ ràng, lại không thể nói ra bí sự.

Mà ngay cả đáy lòng Ấn Huyên cũng biết được vài phần manh mối. Đây là sự sinh tồn trong trong hoàng cung, cho dù thân hắn là Thiên tử cao quý, cũng khó mà thay đổi. Bởi thế nghe xong bẩm báo, hắn cũng chỉ là im lặng vẫy lui thị vệ, để cho bọn họ tiếp tục đào bới.

Nơi đây, hoàng cung này, mỗi một góc điện, mỗi một hành lang, dưới tàng cây, trong giếng cổ… Thậm chí ngay cả tấc đất hắn đang đứng, không chừng cũng giống như đáy kính hồ, xếp vô số hài cốt cùng oan hồn vô danh? Ấn Huyên nhìn chăm chú nền gạch sáng bóng dưới chân, không khỏi có chút thất thần.

Trong điện không một bóng người, lời nói thanh lãnh quỷ bí của thiếu niên nọ giống như từ hơn mười năm trước trong gió đêm truyền đến, thổi vào tai hắn sâu kín phiêu đãng:

“Trong cung này, lại rất nhiều quái vật. Ngoài lang, còn có hổ, có sài, có xà, còn có… quỷ.”

“Ngươi có sợ quỷ không?”

“Người lớn lên trong cung, không ai không sợ quỷ. Ngươi hiện tại không sợ, về sau sẽ sợ.”

Ấn Huyên lần đầu tiên cảm thấy, ẩn sâu trong cặp mắt đen thăm thẳm đầy vẻ hoang đường phóng túng, cùng tính tình ưa nói chuyện không đâu vào đâu của Lục hoàng thúc, kỳ thật là một loại mẫn tuệ cơ trí cùng ánh nhìn thấu thế sự đen trắng, cho dù khi đó Ấn Vân Mặc chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi – Có lẽ hắn đã sớm ý thức được, chính là thủy chung không muốn thừa nhận mà thôi.

Một khi tà thuật phá giải, hung phạm sa lưới, nên xử trí người nọ như thế nào? Là tiếp tục giam cầm y tại Thanh Diệu điện, hay là tống y quay về địa lao, hay giết quách cho xong hết mọi chuyện… Ấn Huyên nghĩ nghĩ, vô thức mà xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ bằng mặc ngọc tinh xảo trên ngón cái. Chiếc nhẫn ban chỉ này chính là tiên đế ban tặng, hắn chưa bao giờ rời khỏi người.

Dần dà, hắn cảm thấy phiền muộn khó hiểu dâng lên trong lòng, đầu cũng ẩn ẩn đau.

Thôi, đến lúc đó sẽ định đoạt đi! Thiên tử trẻ tuổi quyết định trước hãy đem việc này gác lại không đề cập tới, bất giác thở phào một cái, đi ra khỏi ngự thư phòng.

Vào đêm, Hi Thần cung đèn đuốc sáng trưng, đám cung nhân tay cầm chén thuốc, nước trà, tẩy cụ… bận rộn đi tới đi lui, nín thở khẽ bước, không dám phát ra tiếng động, e sợ quấy nhiễu đến bệnh tình vừa mới có chút khởi sắc của Tuệ phi nương nương.

Tuệ phi mặt trắng môi xanh, dung nhan tiều tụy mà dựa vào đầu giường, để Uyển nhi hầu hạ uống non nửa chén cháo, suy yếu mà đẩy chén ra “Được rồi, đều xuống đi, ta mệt, vừa cảm giác muốn ngủ.”

Uyển nhi bưng khay quỳ an: “Nương nương ngủ ngon!”

“Từ từ,” Tuệ phi bỗng nhiên gọi nàng lại, “Bảo bọn họ chớ đi xa, liền đứng ở ngoài cửa điện… Không, ở ngoài màn che, không cho phát ra tí xíu thanh âm… Ta muốn bọn họ tùy gọi tùy đến.”

“Nô tỳ tuân chỉ.” Uyển nhi cước bộ nhẹ nhàng mà thối lui.

Một lát sau, Tuệ phi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt rất nhỏ, cách màn che mơ hồ nhìn thấy hai hàng cung nhân đứng chầu, lúc này mới hơi chút an tâm mà khép lại hai mắt.

Cảm giác cũng không biết ngủ được mấy canh giờ, Tuệ phi từ trong mộng cảnh hỗn loạn bừng tỉnh, chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, tim đập nhanh không thôi mà kêu một tiếng: “Người đâu- ”

Rèm che lặng yên vén qua, một thanh âm nữ tử mềm mại ở mép giường vang lên: “Nương nương có gì phân phó?”

Tuệ phi dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hữu khí vô lực mà nói: “Dâng trà.”

“Nhưng nô tỳ không có tay, làm thế nào dâng trà…” Thanh âm kia dừng lại một chút, rồi tiện đà nói: “Nương nương lại muốn trách phạt nô tỳ sao?”

Tuệ phi quá sợ hãi, mãnh liệt chống người nhìn về phía bên giường – chỉ thấy một đầu người tóc dài phiêu bồng chập chờn giữa không trung, hướng nàng lộ ra nụ cười âm trầm thảm thiết, phía dưới thướt tha một chuỗi lòng thòng. Nhìn chăm chú lại ra một cỗ tâm can tỳ phế tràng máu chảy đầm đìa!

“A – ”

Đêm khuya vắng người, Hi Thần cung truyền ra một tiếng thét hoảng sợ chói tai đến tê tâm liệt phế.

Cung nữ thái giám gần đó vọt vào cửa điện, xốc màn lên, rõ ràng đập vào mắt chính là vũng máu lớn, cùng một thi thể không đầu.

Tiếng kêu sợ hãi giống như lợi kiếm, xuyên qua Hi Thần cung thẳng lên trời đêm.

—————

Thanh Diệu điện.

Một tốp Tử Y vệ đang co ro trong gió lạnh đêm thu, một bên cố chịu đựng, một bên chờ mong đồng đội mau tới giao ban, đặng nhanh nhanh chóng chóng được trở lại ổ chăn ấm mà ngủ.

Trong đình viện một trận gió thổi qua hành lang, bỗng nhiên hiện ra một bóng trắng tóc tai bù xù, tà áo tung bay mà hướng bọn họ chạy tới. Vài tên Tử Y vệ lắp bắp kinh hãi, cuống quýt rút đao ra khỏi vỏ, quát chói tai: “Người nào?!”

Người nọ ngón tay khép lại áo choàng trắng thuần, lạnh run mà đáp: “Đừng động đao, là ta. Trong phòng rất lạnh, có thể phiền giúp ta thêm bồn than lửa hay không?”

Nhóm thủ vệ thấy rõ người tới, nhất thời tiếng lòng buông lỏng, thu đao, đồng cảm mà nói: “Cũng còn chưa bắt đầu mùa đông, mà đã lạnh đến ngón chân tê rần, đúng là thời tiết quỷ quái!”

“Ngươi đi về trước, ta kêu cung nhân chuẩn bị chậu than.” Tả Cảnh Niên quy củ nói.

Không đến một nén nhang sau, hắn tay bưng một chậu than hừng hực tiến vào phòng ngủ trong nội điện, đem đặt lên bồn, bước nhanh đi đến bên giường, “Công tử, ngươi là có chuyện muốn nói với ta sao?”

Ấn Vân Mặc bọc chăn bông thành một đống thu lu ngồi ở trên giường, cười nói: “Tả đại nhân cùng ta càng ngày càng tâm hữu linh tê (*).”

[(*): tâm linh tương thông, đại ý hiểu lòng nhau á]

Tả Cảnh Niên hai má hơi nóng lên, “Công tử lại nói giỡn.”

Ấn Vân Mặc thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói: “Ta mới vừa rồi từ trong mộng bừng tỉnh, có một loại dự cảm không tốt. Trong hoàng cung khả năng phát sinh đại sự.”

Tả Cảnh Niên nhăn mày: “Đại sự? Đại sự gì?”

“Còn không rõ lắm.” Ấn Vân Mặc lắc đầu, “Bất quá, chỉ sợ là hung không phải là cát, ta gặp chính là một cái ác mộng.”

Lời vừa nói đến từ “mộng”, Tả Cảnh Niên bỗng nhiên trong lòng sở động, theo bản năng mà tỉ mỉ quan sát người nọ. Nhưng thấy y màu da tái nhợt, gầy yếu như trúc, tóc dài không trâm rối tung không chải, có vẻ có chút suy sụp tinh thần biếng nhác. Làm thế nào cũng không thể cùng với thiếu niên chu y kim quan, thần thái phi dương trong trí nhớ kia có nét nào giống nhau. Nhưng trên ấn đường nơi trán y mơ hồ cũng có một hồng ngân cực nhẹ, chẳng lẽ là vết thương cùng một chỗ? Thực sự trùng hợp như thế sao?

“Tả đại nhân?”

“A” Tả Cảnh Niên từ trong thất thần nhanh chóng thanh tỉnh, “Công tử thường xuyên nằm mộng như vậy sao? Việc trong mộng, cuối cùng đều ứng nghiệm?”

“Không, đều không phải thường xuyên, chỉ ngẫu nhiên mà thôi.” Ấn Vân Mặc thản nhiên nói, “Nếu là giấc mộng báo trước, ta sẽ có cảm ứng, thí dụ như lần này. Tả đại nhân, ta nghĩ phiền ngươi giúp ta làm một chuyện.”

“Mời nói. Công tử đối với tại hạ có ân cứu mạng. Chớ nói một việc, mà tám việc mười việc, tại hạ cũng sẽ hết sức hoàn thành.”

“Tối nay nhất định có việc phát sinh. Ta nghĩ thỉnh Tả đại nhân ngày mai ở trong cung hỏi thăm một chút, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.”

“Chuyện này có đáng gì, cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Ta ngày mai liền sớm đi hỏi thăm.” Tả Cảnh Niên lấy cớ đưa chậu than tiến vào, ở lâu không tiện, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên lại quay người sờ sờ chăn bông, “Có phải chăn mỏng quá hay không, ta xem công tử vẫn rất lạnh.”

Ấn Vân Mặc đem cổ vùi vào trong chăn, buồn bực nói: “Kỳ thật là chăn rất dầy. Là ta chính mình trời sinh khí huyết không đủ, cả người không xuất nhiệt. Không có việc gì, che lâu chút thì tốt rồi.”

Tả Cảnh Niên nhịn không được thay hắn dịch dịch góc chăn, lại cẩn thận mà đem chậu than đưa tới gần một ít, lúc này mới ra khỏi phòng.

Cùng thời khắc đó, Hoàng đế đang ngủ bị cấp báo tỉnh lại. Khiếp sợ cùng đau lòng vẫn không khiến hắn loạn. Một đạo thánh dụ lập tức truyền đến Hi Thần cung: phong bế Hi Thần cung, tất cả cung nhân không được tự tiện xuất nhập, nghiêm cấm đề cập đến việc xảy ra trong đêm, kẻ nào vi phạm tru di toàn tộc.

Ngay sau đó, Tử Y vệ đàn đàn xuất động. Lấy cớ bùng nổ dịch bệnh để phong tỏa Hi Thần cung, cũng đem di thể không đầu của Tuệ phi bí mật dời đi, nhập vào quan tài băng. Đạo thánh chỉ thứ hai truyền đến Thái y viện: triệu cấm chú tiến sĩ Lục Danh Diên tức khắc tiến cung diện thánh.

Không đến nửa canh giờ, một người được thị vệ áp giải quỳ xuống trước mặt hoàng đế, cũng không phải Lục Danh Diên, mà là một cấm chú sư khác tên Chu Dã.

“Lục đại nhân đã… quy thiên!” Chu Dã dập đầu, rung giọng nói.

“Chết sao? Chuyện khi nào?” Ấn Huyên nhíu mày hỏi.

“Ngay tại nửa canh giờ trước… Lục đại nhân hai ngày này đều ở Thái y viện mở đàn tràng, suốt đêm tụng niệm cấm văn. Nửa canh giờ trước, pháp đăng trên hương án đột nhiên tắt hết, đồng thời Lục đại nhân quát to một tiếng, miệng phun máu tươi. Khi bọn thần nâng hắn dậy, mặt đã vàng như giấy, hấp hối rồi. Lục đại nhân lưu lại di ngôn nói: Thẹn đạo hạnh nông cạn, không thể hàng yêu trừ ma, cô phụ thánh ân, xin tạ tội dưới cửu tuyền. Đấu pháp là lấy mệnh cùng đánh cược, đối phương là một cao thủ, Hoàng Thượng nhất thiết đề phòng, đề phòng… liền đột ngột mất.” Chu Dã nói tới đây, lại khó kìm nén chính mình, phủ phục dưới đất mà khóc nức nở.

Ấn Huyên trầm ngâm một khắc, thở dài: “Khó có được một mảnh trung tâm như hắn. Chu Dã, ngươi liền thay trẫm hậu táng, hảo hảo trợ cấp người nhà của hắn.”

“Vi thần tuân chỉ.” Chu Dã nức nở nói.

Ấn Huyên vẫy lui hắn, đáy lòng sinh ra vài phần phiền muộn bất an.

Nếu Huyền Ngư quan Vi Nhất đạo trưởng ở đây, hẳn là có thể đối phó. Đáng tiếc lúc này hắn thân tại bắc cương… Cũng không biết đám đạo quan trong hoàng gia chùa miếu kia, còn cao nhân nào có thể giải quyết việc này. Ấn Huyên nghĩ một phen, sai người truyền xuống đạo thánh chỉ thứ ba: triệu bốn vị trưởng lão của Thiên Giác tự vào cung kiến giá.

———————

“Thế mà sự việc đã xảy ra đến mức này…” Ấn Vân Mặc lẩm bẩm nói.

Tả Cảnh Niên thấy y lâm vào trầm tư, trong tay còn bất giác vuốt ve một con cờ đen nhánh. Hắn không muốn quấy rầy đối phương suy nghĩ, liền đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi, trong lòng có chút kỳ quái: gần đây công tử như thế nào suốt ngày ôm cái hộp cờ này, giống như muốn dùng lòng bàn tay đem những con cờ đen bên trong ninh cho thuần thục.

Thật lâu sau, Ấn Vân Mặc thở dài, đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Hôm nay là ngày thứ mấy?”

“Ngày thứ mấy gì?”

“Kỳ hẹn đại nạn của ta a. Không phải nói có người ở trong cung thi triển tà thuật, Hoàng Thượng cho ta kỳ hạn ba ngày, bảo ta không được ra khỏi cửa mà giải quyết, nếu không liền -” hắn duỗi thẳng bàn tay, cười như không cười mà làm cái động tác cắt cổ.

Tả Cảnh Niên lo lắng nói: “Quân vô hí ngôn, công tử chẳng lẽ tuyệt không vì tánh mạng mình mà lo lắng sao… Tính xem, hôm nay đã là ngày thứ hai, chỉ còn một ngày mai thôi. Công tử, ta xem ngươi vẫn là nên hướng Hoàng thượng khẩn từ tạ tội, cầu ngài phá lệ khai ân, có lẽ -”

“Có lẽ ngày mai ta liền có biện pháp.” Ấn Vân Mặc cắt ngang lời hắn, không cho là đúng mà cười, “Được rồi, ngươi không cần quan tâm cái cổ của ta, nó nhìn tuy xấu, trên thực tế vẫn là đương vững chắc.”

Tả Cảnh Niên bất đắc dĩ liếc y một cái, không lên tiếng.

“Xem nào, sáng mai nghĩ biện pháp lại đây một chuyến, có được không?”

“Có thể.” Tả Cảnh Niên gật gật đầu, trước khi đi đem một cái túi kín miệng màu nâu nhét vào trong tay Ấn Vân Mặc.

“Đây là cái gì?” Ấn Vân Mặc dùng tay niết cái túi, cảm giác mềm dẻo mà co dãn.

“Dùng da trâu may, có thể đổ nước ấm, đặt trong ổ chăn làm ấm chân.” Tả Cảnh Niên thản nhiên nói.

Ấn Vân Mặc nhìn hắn, chậm rãi lộ ra một ý cười nhu hòa mà minh mị, đem túi nước ấm nhét vào trong ngực, “Nguyên lai mỗi một câu ta nói Tả đại nhân đều nhớ rõ như vậy, cái này thực là ý trọng tình thâm a.”

Tả Cảnh Niên trong lòng phút chốc bỗng loạn, vội vàng dời tầm mắt, “Công tử lại nói giỡn tại hạ.” Hắn thấp giọng nói, quay người lại, cước bộ cứng ngắc mà đi ra.

———————

Vào đêm, một đội cung nữ cầm trong tay ngọn đèn lồng, từ sau thông đạo an tĩnh mà nối đuôi nhau đi qua bức tường màu son.

Một người cung nữ dùng mu bàn tay che miệng ngáp một cái, không ngờ một trận âm phong từ phía sau thổi tới, suýt nữa đem đèn lồng thổi bay khỏi tay. Nàng vội vàng dừng bước, ổn định thanh gỗ dài nhỏ treo đèn, cẩn thận nhìn xem ngọn nến bên trong có bị nghiêng hay không.

Phía sau bỗng vang lên một thanh âm nữ tử: “Nói, Hoàng Thượng tối nay lâm hạnh cung nào?”

Cung nữ nghe nàng ngôn ngữ vô lễ, cũng không thạo tin tức mà trách móc một câu: “Thánh giá muốn lâm hạnh cung nào liền lâm hạnh cung đó, ta làm sao biết được!”

Nói xong chỉ nghe sau lưng “Hừ” một tiếng, giống như âm thanh phát ra từ cổ họng khi người tức giận, nàng lúc này mới nhớ tới, chính mình đi ở cuối hàng, làm sao còn có người phía sau được?

Nàng kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu người tóc dài phiêu bồng đang quắc mắt nhìn nàng trừng trừng. Lủng lẳng phía dưới đầu lâu là nội tạng máu chảy đầm đìa, lộn xộn kéo dài xuống tận đất.

“Tiện tỳ, dám can đảm dùng loại ngữ khí này trả lời Bổn cung!” Đầu người lớn tiếng quát lên, há mồm lộ ra hai hàng răng nhọn hoắt, hướng nàng đánh tới.

“A -” tiếng thét thê lương giống như bị một cây kéo mãnh liệt cắt ngang, im bặt mà ngừng lại.

Đầu người nuốt huyết bọt, phát ra tiếng như khóc như than: “Hoàng Thượng ngủ lại cung nào… Hoàng Thượng…” Rồi sau đó cao cao hướng về phía trước bay đi, biến mất vào trong bóng đêm.

Chờ đến lúc đội cung nữ phía trước nghe tiếng quay lại, trên tảng đá chỉ còn lại một khối thi thể nằm trong vũng máu.

“Bốn vị cao tăng đại đức dốc hết toàn lực tụng niệm, chỉ trong một đêm hậu cung vẫn phát sinh ba vụ giết người ly kỳ. Lời đồn đãi phát ra nói là yêu quái giết người. Các ngươi nói xem, rốt cuộc là hoàng cung này trẫm còn có thể trụ được không?!” Ấn Huyên vỗ án, chỉ vào đám hòa thượng, đạo sĩ phía dưới trách cứ, “Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ. Các ngươi bình thường thụ hưởng hoàng gia hương khói cấp dưỡng, thời điểm mấu chốt lại không dùng được một cái!”

Dưới bậc những người liên can đều cúi đầu tạ tội: “Thỉnh bệ hạ bớt giận.”

Ấn Huyên thở sâu, kiềm chế xuống đầy ngập lửa giận. Hắn vốn là hoài nghi trong đám hoàng gia đạo quan này liệu có cao tăng chân nhân nào có vài phần bản lãnh thật sự hay không; hiện giờ càng nhận định bọn họ bất quá đều là hạng người lừa đời lấy tiếng giống nhau; ngày thường khoe khoang chút kĩ xảo giả thần giả quỷ, lừa gạt dân chúng, chỉ vừa lên sân khấu tất cả liền lộ ra.

Một lão hòa thượng mi dài bạc trắng, hình thể béo tốt, hành lễ nói: “Bệ hạ, việc này xác thực có người sau màn thi triển tà thuật, thao túng đầu lâu nữ thi giết người. Sau khi mấy người lão nạp kiểm tra thực hư di thể nương nương, nhất trí suy đoán đối phương có thể là cao thủ hàng thuật.”

“Hàng thuật?” Ấn Huyên nhíu mày “Lúc trước Lục Danh Diên nói là quản hồ thuật, còn nói hung thủ hợp kính hồ bày ra tiễn chỉ cấm cung sát trận. Giờ sao lại chạy ra thành hàng thuật?”

“Chuyện này… Lục đại nhân căn cứ việc đào ra miêu cẩu tàn thi, phán đoán là quản hồ thuật, lão nạp mặc dù cảm thấy có chút đạo lý, nhưng chưa dám định luận. Hiện giờ lại nhìn hành tung thủ đoạn giết người, chỉ sợ những cái miêu cẩu thi thể đó chẳng qua là để ngụy trang. Hung thủ cố ý bày bố nghi trận, mượn danh nghĩa quản hồ, hòng nhiễu loạn sự việc, khiến người điều tra đi sai phương hướng, hắn tự thân thừa dịp rối loạn mà đắc thủ.”

Một đạo nhân áo xám khác cầm phất trần trong tay tiếp lời: “Lời nói của Linh Trừng thiền sư không giả. Bệ hạ, hàng thuật này chính là một loại quỷ dị tà thuật thịnh hành ở Nam Cương; bắt nguồn từ đâu không rõ. Có người nói từ Thiên Trúc mật tông, cũng có người nói từ một chi phản giáo của Vu Thuật. Bởi vì hàng thuật thường dùng để tổn hại người, sát hại tính mệnh, có thể nói là vu độc thuật, người người phẫn nộ; vả lại thuật này thương thiên bại lý, hàng sư nếu lực không đủ, thường thường bị giảm thọ giảm phúc, thậm chí gặp thuật pháp phản phệ mà chết. Bởi thế phàm người tu luyện hàng thuật, đều giấu tung tích, bí ẩn làm việc, không dám bại lộ thân phận.”

Chúng tăng đạo đều gật đầu tán thành; cũng có vài người nghi ngờ, theo Mỗ điển ghi lại hàng thuật hẳn là nguyên từ Tiểu thừa phật giáo mà ra.

Ấn Huyên kiên nhẫn nghe bọn hắn nói có sách, mách có chứng loạn đại một hồi, cuối cùng hỏi: “Nếu chư vị đại sư tinh thâm bác học như thế, ai có thể nói cho trẫm, hung phạm phía sau màn thi triển hàng thuật là ai? Mục đích là cái gì? Như thế nào cầm sát? Lại như thế nào phá giải tà thuật?”

Âm thanh lao xao trong phòng nhất thời im bặt, mọi người hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu yên lặng, đạo nhân áo xám mới vừa lên tiếng, ngập ngừng nói: “Khải tấu bệ hạ, hàng thuật đã tuyệt tích nhiều năm, bần đạo cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng từ cổ thư, phỏng đoán hung phạm có thể dùng là hàng thuật ác độc nhất phi đầu hàng, về phần phương pháp phá giải… Nghe nói Sở ký lục sách từ lúc tiền triều đã bị mất đi…”

Ấn Huyên cười lạnh: “Ý là, các ngươi một đám đều không hề có biện pháp, chỉ biết lý luận suông?”

“Thỉnh bệ hạ thứ tội.” Chúng tăng đạo nhao nhau tạ tội lần thứ hai.

Ấn Huyên khóe môi nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn xuống bọn họ.

Đang tại lúc này, tùy thị đại thái giám Ngụy Cát Tường khom thắt lưng từ ngoài thư phòng tiến vào, mặt mang một tia do dự, cuối cùng vẫn ghé bên tai Hoàng đế bẩm báo vài câu.

Ấn Huyên có chút ngoài ý muốn nhướng nhướng mày, lộ ra một thần sắc kỳ dị vừa vui vừa giận, thản nhiên nói: “Cho bọn hắn lui xuống trước đi, tuyên hắn tiến vào.”

Tăng đạo giữa sân như nhặt được đại xá mà rời khỏi ngự thư phòng, sau đó một người trong trang phục giáo úy Tử Y vệ tiến vào, quỳ xuống đất cất cao giọng nói: “Vi thần Tử Y vệ giáo úy Tả Cảnh Niên, khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế.”

Ấn Huyên đứng dậy đi đến trước mặt hắn, khoanh tay hỏi: “Ngươi là Tử Y vệ phụ trách trông coi Thanh Diệu điện?”

“Dạ.”

“Ngươi nói người kia trong điện có chuyện muốn bẩm báo trẫm?”

“Dạ.”

“Ngoài điện nhiều thủ vệ như vậy, vì sao y lại gọi ngươi đến bẩm?”

“Thần không biết. Hoặc có thể bởi vì đúng lúc gặp thần đang làm nhiệm vụ, vị trí lại đứng ở tận cùng bên trong.” Tả Cảnh Niên có nề nếp mà trả lời.

Ấn Huyên nhìn kỹ hắn một khắc, mới nói: “Bình thân. Bẩm tấu đi, y có gì muốn nói?”

Tả Cảnh Niên trong thanh sắc hoàn toàn không có cảm xúc, bình bình đạm đạm trả lời: ” Phiền vị tướng quân này đi bẩm báo Hoàng Thượng một tiếng, nói rằng ta trong kỳ hạn ba ngày đã hoàn thành hoàng mệnh. Muốn biết phương pháp phá giải tà thuật, cần phải hôm nay giờ Dậu, trước khi trời tối đến Thanh Diệu điện một chuyến. Đây là nguyên lời người nọ nói.”

Ấn Huyên hừ nhẹ một tiếng, “Cần phảiđến một chuyến, cũng chỉ có y mới dám đối trẫm nói chuyện như vậy… Ngươi làm được không tồi, sau này nếu còn có bất luận cái gì dị động, phải kịp thời báo lên.”

“Thần tuân chỉ.”

Tả Cảnh Niên khom người rời đi. Ấn Huyên đứng ở thư phòng không động đậy. Ngụy Cát Tường ngự tiền hầu hạ nhiều năm, biết Hoàng đế đây là đang trầm tư chuyện gì, cho nên cũng thu liễm một bên không tiếng động.

Sau một lúc lâu, Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”