Đoản Của Gián

Chương 5: Mi Biết Không? Ta Thật Sự Rất Yếu Đuối (HE)




Một đêm đầu mùa đông lạnh lẽo. Khi tôi đang khóc thút thít vì bạn trai cũ cứ tìm đến mình làm phiền. Chẳng hiểu sao, tôi và anh ấy chia tay cũng đã được một năm nhưng cứ vài ba hôm, anh lại cứ tìm tôi mà ôn lại chuyện cũ. Khiến tôi phải day dứt, phải đau thương rất nhiều...

Khi đấy, đột nhiên tôi lại nhớ đến cậu. Cậu bạn duy nhất luôn ở bên tôi lúc tôi cô đơn nhất, lúc tôi tàn tạ nhất, suy sụp nhất, và thảm thương nhất.

Tôi rút điện thoại, may quá! Cậu ấy đang online. Tôi bây giờ chẳng là cô đơn quá mức rồi. Cần lắm... Cần lắm một người bên cạnh ngay lúc này. Không là bạn tốt cũng được. Miễn sao đừng để tôi thấy bản thân mình thật lẻ loi, thật trống trãi là tôi mãn nguyện lắm rồi.

Tôi vội nhắn một dòng tin nhắn, trong lòng cảm xúc thật khó chịu chỉ mong sớm được giải tỏa.

"Này! Sao khôm nay trời không mưa nhỉ?"

Tin nhắn đã gửi, cậu xem xong thì im lặng một lúc. Rất lâu sau đó, tôi mới nhận được tin hồi đáp.

"Mưa gì mà mưa. Nói chuyện với mi thật chán."

Thế là... Vài phút sau đó... Tôi phải trợn tròn mắt khi chưa kịp trả lời mình đã bị cậu ấy chặn. Buồn bã, thất vọng. Tôi ném điện thoại nằm dài trên giường. Chẳng hiểu sao, nước mắt ở đâu cứ thi nhau chảy ra. Vì ngay lúc này đây, cậu cũng chán ghét tôi. Hỏi thử xem, tôi còn chút động lực nào mà nở nụ cười bình yên được chứ?

Màng đêm mỗi lúc một dày đặt. Tiếng tin nhắn trong màng đêm tĩnh mịch vang lên.

'Ting'

Tôi uể oải vớ lấy điện thoại. Ơ... Là tin nhắn cậu ấy.

"Này. Mi đã ổn chưa?"

"Ta ổn rồi!"

"Ta xin lỗi vì đã chặn mi. Nhưng ta làm thế cũng là vì có lí do. Mi biết không? Ta thật sự rất yếu đuối. Ta không thể nào nhìn người mình yêu đau khổ được đâu."

Tôi lướt nhìn dòng tin nhắn, đôi mắt đang suy sụp phút chốt mở to. Cơn gió ngoài trời khẽ luôn qua cửa sổ, đan vào trong mái tóc.