Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 35




Mộ Dung Phục tựa hồ không quan tâm đến mấy trò đùa của Đoàn Dự, nhưng Đoàn Dự lại đoán chắc Mộ Dung Phục sẽ không tha cho hắn, nghĩ thầm, lúc trước ta luôn bị ngươi trêu đùa, hôm nay để ta trêu đùa lại, cái này cũng không tính là quá phận.

Tuy rằng Đoàn Dự đã nghĩ đến mấy trò đùa quái ác, nhưng dù sao cũng không phải là thâm cừu đại hận với Mộ Dung Phục, còn chưa đến mức đang ngủ lại chém chết y. Cùng lắm chỉ làm ít chuyện mờ ám, xả hết uất ức mấy năm của hắn ra là xong việc.

Trong khi Đoàn Dự mỗi ngày đều đổi một trò khác chỉnh y thì Mộ Dung Phục chỉ cảm thấy hắn luôn làm những việc mờ ám khiến người ta dở khóc dở cười, có thể xem như là một loại tâm lý tìm kiếm cách trả thù. Không thể không nói, kiểu trả thù nhỏ mọn của Đoàn Dự tuy có nhiều lần làm cho y kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không cảm thấy buồn bực hay khó xử gì.

So với người Trung Nguyên có thù tất báo, Đoàn Dự rộng rãi lại dễ dàng thỏa mãn càng làm cho y cảm thấy thư thái. Ở một chỗ với hắn, cái gì cũng không muốn làm, chỉ cần nhìn hắn diễn trò thì lập tức vất mấy đám người bàn chuyện võ thuật đẹp mắt sang một bên. Cũng giống như xem ca kịch mà con hát tự biên tự diễn, người xem ở dưới chỉ cần ngẫu nhiên vỗ tay hai tiếng đáp lại, con hát sẽ tiếu trục nhan khai (tươi cười hớn hở).

Lần đầu tiên Mộ Dung Phục cảm thấy, Yến Tử Oa không còn lạnh lẽo như trong trí nhớ nữa.

Đoàn Dự đương nhiên không biết suy nghĩ của Mộ Dung Phục, vẫn như trước tiếp tục làm trò không biết mệt.

Buổi sáng, Mộ Dung Phục rời giường thường có thói quen mang nước tới súc miệng, lại phát hiện trong nước bị người khác bỏ bột cay vào, miệng không được rửa sạch, ngược lại còn khiến y chảy hai hàng nước mắt.

Giữa trưa, Mộ Dung Phục cầm lấy bát ăn vài miếng cơm, trong bụng đột nhiên đau nhức khó nhịn, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên Đoàn Dự đang ngồi phía đối diện cười đến sáng loá, còn thiện ý nhắc nhở,

“Nhanh đi nhà xí nha! Dược này hiệu quả rất tốt, đi chậm, ta không đảm bảo là ngươi sẽ không tả ngay trong quần”.

Mộ Dung Phục dùng lực tay phải xiết chặt chiếc đũa, lửa giận trong mắt từng ngụm thiêu đốt. Ngay lúc Đoàn Dự nghĩ y đại khái không cần đi WC, chiếc đũa trong tay người nọ ‘ba’ một tiếng bị bẽ gãy, y lập tức đứng dậy ra khỏi cửa.

Nhìn bóng dáng đi xa của y, Đoàn Dự ‘xì’ một tiếng cười nói,

“Đi WC còn tao nhã như vậy, thật sự là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng hắn đã xuống dốc, nhưng vẫn còn khí chất quý tộc bên trong”.

Chạng vạng, Mộ Dung Phục đi đến nơi tắm rửa, mới vừa tới gần dục dũng định nhấc chân bước vào, dục dũng ‘phanh’ một tiếng tứ phân ngũ liệt (=chia năm xẻ bảy), nước ấm chảy khắp phòng.

Mộ Dung Phục vuốt thái dương ẩn ẩn đau, gọi tì nữ dọn sạch gian phòng, còn mình ngồi một bên chờ. Tì nữ kia thấy Mộ Dung Phục bị Đoàn Dự trêu đùa mà không chút tức giận, không khỏi cảm thấy buồn bực, bất bình thay công tử gia,

“Công tử gia, Đoàn công tử đối với ngươi như vậy, ngươi sao còn dung túng hắn”.

Mộ Dung Phục sửa sang lại văn chương trên bàn, cũng không ngẩng đầu mà chỉ cười nói,

“Hắn bất mãn với ta, không cho hắn phát tiết xong, Yến Tử Oa cũng đừng muốn có ngày lành”.

“Nhưng cái này là do hắn tự dính vào”. Tì nữ dùng khăn lau sạch nước trên mặt đất, vểnh môi nói,

“Ngươi là chủ nhân của Yến Tử Oa, ở trên giang hồ lại có danh dự địa vị, chẳng lẽ cứ để cho hắn đùa cợt?”.

Mộ Dung Phục dừng tay lại, con ngươi lóe lên một tia sáng, lạnh nhạt nói,

“Lui xuống”.

Tì nữ thấy thần sắc Mộ Dung Phục có chút thay đổi, cũng không dám nói gì thêm mà vội mang theo thùng nước lui ra ngoài.

Vì sao lại dung túng như vậy? Mộ Dung Phục cũng tự hỏi mình. Là bởi vì hắn đơn thuần không nhiễm chút bụi bẩn, hay là vì lúm đồng tiền sáng lạn như ngày nào kia… Ý niệm trong đầu vừa mới toát ra liền bị chính mình hung hăng đè ép xuống.

Mộ Dung Phục lắc lắc đầu, cơ hồ lập tức gạt bỏ ý tưởng vớ vẩn kia.

Không thể cứ cùng hắn đối đầu mãi, cũng nên nghĩ chút biện pháp hóa giải địch ý của hắn đối với mình. Mộ Dung Phục nghĩ nghĩ, nếu không phải là quan hệ cực tốt, hắn làm sao có thể nói ra Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ cho mình?

Mộ Dung Phục nhẹ giọng cười nhạo rồi đi đến bên giường.

Chăn gối đã sớm được tì nữ sắp xếp gọn gàng, Mộ Dung Phục cởi bỏ ngoại bào xong liền nằm xuống, dưới gáy cảm giác một trận ướt sũng làm y đột nhiên kinh hãi, xoay người cúi đầu nhìn, nguyên bản chiếc gối gốm sứ không biết khi nào đã bị Đoàn Dự đổi đi, thay vào đó là một gối đầu được vải bông bao bọc, khi áp xuống, có thể thấy nước từ bên trong nhè nhẹ chảy ra.

Mộ Dung Phục chán ghét sờ sờ nước đọng sau đầu, ngón tay đặt lên chóp mũi ngửi, xác định chỉ là nước trong, lúc này mới yên lòng.

Đem gối đầu kia ném ra bên ngoài, Mộ Dung Phục lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, đứng dậy mặc quần áo ra khỏi phòng, thấy Đoàn Dự dưới ánh trăng bước qua cầu đi về phía trước, trong lòng không khỏi tràn đầy hiếu kì bám theo.

Chỉ thấy Đoàn Dự rón ra rón rén tiến vào phòng bếp, cho một loại bột màu trắng từ trong túi vào lọ muối, Mộ Dung Phục nhịn không được mà lắc đầu cười khẽ.

“Ai?”. Đoàn Dự vội quay đầu lại hỏi, vài bước chạy ra ngoài cửa nhìn nhìn, thấy người đến là Mộ Dung Phục, không khỏi bĩu môi,

“Cười sau lưng người khác là không đúng, người nhà ngươi không dạy qua cho ngươi sao?”.

Mộ Dung Phục nhướng một bên mày, hỏi lại,

“Vậy ngươi ở sau lưng kê đơn người khác là đúng sao? Trấn Nam Vương dạy dỗ ngươi như vậy à?”.

Đoàn Dự nghẹn họng, sau một lúc lâu mới cứng rắn mở miệng,

“Cũng không phải lần đầu tiên kê đơn cho ngươi, bây giờ mới đến khởi binh vấn tội, không biết là quá muộn rồi sao?”.

Mộ Dung Phục thấp giọng cười, thanh âm từ tính lưu luyến uốn lượn trong không khí, trêu chọc tâm tình phiền muộn của Đoàn Dự.

“Ta vẫn chưa khởi binh vấn tội với ngươi”. Khóe miệng Mộ Dung Phục hiện lên ý cười vui vẻ, con ngươi đen phảng phất ôn nhuận như bảo thạch,

“Ngươi nếu thích thì cứ náo loạn vậy đi”. Nói xong, cũng không chờ Đoàn Dự đáp lời liền xoay người trở về phòng mình.

Đoàn Dự há hốc mồm, lời nói đến bên miệng nhưng vẫn phải nuốt trở vào. Nhìn Mộ Dung Phục rời đi không thèm quay đầu lại, buồn bực nghĩ, y làm sao vậy? Đầu bị đập vào cửa sao? Ta làm như vậy với y, y cư nhiên không thèm để ý chút nào, tuyệt không giống tính cách của y.

Đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Mộ Dung Phục đã đi xa, Đoàn Dự gãi gãi cái trán trở lại phòng ngủ, lần đầu tiên cảm thấy được người này cũng có một mặt ý vị sâu xa.

Một đêm nháy mắt đã trôi qua. Mấy ngày kế tiếp, Đoàn Dự vắt hết óc suy nghĩ mấy trò không lớn không nhỏ đi chỉnh Mộ Dung Phục, trừ bỏ ngẫu nhiên vài lần làm y trúng chiêu ra, cái khác đều bị y bình tĩnh né được. Nguyên tưởng rằng số lần nhiều hơn, Mộ Dung Phục sẽ phiền lòng sau đó có thể bộc phát chút tính tình, ai ngờ người nọ chỉ làm như hắn không tồn tại, mặc kệ làm cái gì, y cũng cười trừ, không thêm ngôn ngữ trách cứ gì.

Đoàn Dự diễn một vai bình thường kiên trì sau vài ngày, rốt cuộc cũng vứt binh cởi giáp không thèm tiếp tục làm trò vô ích nữa.

Trời xanh điện ngọc, dưới bầu trời xanh ngắt giống như vô tận thoảng qua vài cụm mây trắng, ánh mặt trời theo liễu rủ rọi xuống, dưới tàng cây tỏa ra một luồng sáng vàng thanh khiết.

“Này!”. Đoàn Dự chán đến chết ghé vào bàn đá, nhìn Mộ Dung Phục phía đối diện,

“Ngươi không định nói cái gì sao? Đưa ta đến hoang đảo này, ngươi định không quản đến sống chết của ta sao?”.

Mộ Dung Phục lật một trang sách, ánh mắt dừng trên mặt chữ thản nhiên hỏi,

“Không phải ngươi nói, nếu ta trêu đùa ngươi, ngươi sẽ lấy Lục Mạch Thần Kiếm đối phó ta sao?”.

Đoàn Dự không nói gì chỉ đảo cặp mắt trắng dã, từng bước tiến lên đoạt lấy quyển sách trên tay Mộ Dung Phục, ‘ba’ một tiếng vỗ lên bàn, quát,

“Ta là kêu ngươi đừng trêu đùa ta, chứ không kêu ngươi không để ý tới ta. Bình thường ngươi đem ta xách như xách khỉ mà đùa giỡn, ta đều phản ứng lại với ngươi, hiện giờ đến phiên ta, ngươi ngay cả một chữ cũng không nói”.

Mộ Dung Phục ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự, lọn tóc đen trên vai theo động tác của y thản nhiên phiêu động, nét mặt nghiêng dưới ánh mặt trời tạo thành một đường cong duyên dáng,

“Đã nhiều ngày ngươi không phải rất tận hứng sao? Sao bỗng dưng lại chán nản?”.

Đoàn Dự đương nhiên không chịu thừa nhận là bởi vì Mộ Dung Phục làm lơ khiến hắn cảm thấy có chút vắng vẻ.

“Có thể tiến hành…”. Đoàn Dự ngẩng đầu trả lời, trong lời nói ẩn một tia bướng bỉnh,

“Chỉ là chỉnh ngươi đến chán rồi”.

Nghiêng đầu thấy con ngươi Mộ Dung Phục tràn đầy ý cười, tia ôn nhu ấm áp giống như một loại mị lực câu hồn người, Đoàn Dự mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía khác, máu toàn thân tự nhiên chảy theo một cách không thể hiểu nổi.

“Đó là cây gì?”. Ho khan hai tiếng hắng giọng, Đoàn Dự chỉ vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa để lảng sang chuyện khác.

“Cây cao su”. Mộ Dung Phục theo hướng hắn chỉ nhìn qua, mỉm cười nói,

“Nghe nói là gia phụ mang đến từ Tây Vực”.

“Cây cao su”. Đoàn Dự suy nghĩ nhìn nhìn mấy quả trên cây, ngón tay xoa cằm, hai tròng mắt cười thành hai đạo trăng rằm,

“Quả cao su cũng có thể làm ra đồ chơi”.

Túm Mộ Dung Phục chạy tới tàng cây cao su bên bờ hồ, Đoàn Dự dùng Lục Mạch Thần Kiếm bắn hai quả cao su xuống, sau đó gọi một tì nữ lại rồi dán môi bên tai nàng thấp giọng nói nhỏ vài câu, tì nữ kia liên tục gật đầu, đón quả cao su rời đi.

Đoàn Dự vỗ vỗ hai tay, trở lại thấy Mộ Dung Phục đang nhíu mi đứng ở phía sau, con ngươi đen như mực ẩn một tia không vui, không khỏi tiến lên hỏi,

“Chẳng lẽ ta hái hai quả đó xuống làm cho ngươi cảm thấy buồn bực?”.

Vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Dung Phục trầm xuống, con ngươi lóe ra tia sáng bất định nhìn chăm chú Đoàn Dự một hồi mới lên tiếng,

“Đúng vậy”.

Khóe miệng Đoàn Dự co lại, sau nửa ngày không phản bác được mới hắc hắc cười, thân thủ vỗ vỗ vai Mộ Dung Phục,

“Huynh đệ, ngươi nói thật hay giỡn chơi vậy. Hay là vầy, ta dạy cho ngươi chơi trò này, tuyệt đối so với vũ đao lộng thương tốt hơn nhiều”.

Nói xong, Đoàn Dự một tay bắt lấy vai Mộ Dung Phục, cưỡng chế lôi y tới bàn đá dưới tàng cây liễu.