Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 51




Đến khi màn đêm buông xuống, Mộ Dung Phục mới từ cuối đường đi tới, tia sáng buổi chiều rọi lên người y tạo nên một bóng ảnh thật dài, chập tối mùa hạ, có vẻ hiu quạnh mà tịch liêu.

Đoàn Dự đứng lên chờ Mộ Dung Phục đến gần rồi cười hỏi,

“Đói bụng chưa, có muốn ta làm thức ăn ngon cho ngươi nếm thử không?”.

Mộ Dung Phục nguyên bản tưởng rằng lần này trở về, Đoàn Dự sẽ hỏi y về chuyện liên quan đến phục quốc, không ngờ hắn ngậm miệng không đề cập tới, chỉ hỏi y có đói bụng hay không, không khỏi có chút kinh ngạc. Định lắc đầu từ chối, tiếng kêu dữ dội trong bụng vang lên, Mộ Dung Phục đỏ mặt xấu hổ, đôi môi nhếch lên im lặng.

Đoàn Dự trong lòng cười trộm, một phen túm lấy Mộ Dung Phục chạy về nông trang. Hai người trực tiếp tiến vào phòng bếp, Đoàn Dự đứng một góc lục lọi chiếc túi to, lấy nguyên liệu nấu ăn đã mua hồi chiều đặt lên thớt, một tay cầm đao hướng Mộ Dung Phục bên cạnh vuốt cằm nói,

“Nhìn xem, đầu bếp năm sao Đoàn đại sư phụ tự tay nấu mỹ thực cho ngươi a”.

Giơ tay chém xuống, rau dưa được cắt vụn ra, Đoàn Dự hạ đao nhanh mà chuẩn, chẳng mấy chốc, nguyên liệu nấu ăn đã được phân riêng biệt vào trong chén.

Mộ Dung Phục xưa nay thờ phụng ‘Quân tử xa nhà bếp’, hiện giờ thấy Đoàn Dự thái rau thuần thục như vậy, im lặng xem một lúc lâu, tự tiếu phi tiếu,

“Đoàn thế tử thân là con của Đại Lý Trấn Nam Vương, cư nhiên lại tự mình xuống bếp nấu cơm, thật có thể nói là chuyện lạ không ngờ”.

Đoàn Dự thuận tay bỏ một mâm rau dưa vào nồi đảo đảo khuấy khuấy, cười nói,

“Ngươi dùng bốn chữ kia cũng quá khoa trương, ở chỗ chúng ta, nam nhân làm đầu bếp còn nhiều hơn nữ nhân a”. Dừng một chút, thấy người phía sau không nói tiếp, Đoàn Dự dừng tay lại, quay đầu nhìn thân ảnh đang nhếch miệng cười,

“Ta nghĩ, ngươi hiện ở trong lòng khẳng định đang nói ‘Quân tử xa nhà bếp’, có đúng hay không?”. Thấy vẻ mặt hơi hơi kinh ngạc của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự biết mình đã đoán đúng, tâm tình nhất thời tốt lên, quay người tiếp tục xào rau cười hì hì,

“Cho dù là đại hiệp cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, nhưng nếu không ai nấu cơm cho các ngươi ăn, các ngươi bụng đói có thể đi cứu vạn dân cùng với nước lửa bên trong sao?”.

Đoàn Dự lanh lẹ múc đồ ăn từ trong nồi vào chén, cho một ít nước sạch vào nồi rồi tiếp tục làm món thứ hai,

“Kỳ thật làm cơm không có gì khó, tục ngữ đã nói: tự mình động thủ cơm no áo ấm. Lát nữa ta chuẩn bị xong sẽ cho ngươi nếm thử, bản thế tử mà đã ra tay thì tuyệt đối không thể kém những thứ ngươi từng nếm qua”.

Đoàn Dự trong lúc nói chuyện đảo nồi lung tung qua lại, thức ăn trên xẻng bay tới người Mộ Dung Phục làm y dở khóc dở cười lui về phía sau vài bước, cách xa cái vị khói dầu nồng nặc đó một chút.

Đoàn Dự đặt mấy đĩa thức ăn lên bàn, gọi Mộ Dung Phục tới thử, người nọ đứng bên cạnh bàn chậm chạp không chịu hạ đũa, vẻ mặt hoài nghi xem xét mấy thứ xanh xanh đẹp mắt trong đĩa.

Thấy Mộ Dung Phục chần chờ, Đoàn Dự ấn vai y làm cho y ngồi xuống, tự tay gắp đồ ăn bỏ vào cái chén trước mặt y, cả giận nói,

“Ta tự tay làm đồ ăn cho ngươi, ngươi cư nhiên còn dám ngại đông ngại tây, ăn nhanh cho ta, bằng không cẩn thận ta cho ngươi biết tay!”.

Dưới sự áp bách của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục đành phải cố mà thử, nhưng không ngờ đồ ăn vào miệng có hương vị vô cùng ngon, lúc này y mới yên lòng hỏi,

“Ngươi đường đường là một thế tử, từ khi nào lại học bản lĩnh này?”.

Đoàn Dự đắc ý dạt dào đáp,

“Lâu rồi, nhưng là chưa có cơ hội ra tay mà thôi. Hôm nay ngươi gặp may, được nếm thử thủ nghệ của ta”. Nói xong, thân thủ chỉ chỉ đồ ăn trên bàn,

“Toàn bộ ăn hết, đừng lãng phí”.

Mộ Dung Phục cười cười, cũng không trì hoãn, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.

Đoàn Dự ngồi một bên nhìn Mộ Dung Phục ăn cơm, trong lòng vẫn thổn thức, người này tuy là hậu duệ hoàng tộc bị xuống dốc, nhưng khí chất bản thân lại rất tự nhiên, so với hoàng tử ‘chính quy’ như mình có vẻ tao nhã tôn quý hơn.

Thời gian im lặng trôi qua, chờ Mộ Dung Phục ăn xong, sắc trời đã tối, Đoàn Dự không biết từ chỗ nào lấy đến một cây thang, cường ngạnh lôi Mộ Dung Phục lên nóc nhà nông gia nằm xuống, lười biếng nói,

“Ngươi nhìn sao đêm nay thật đẹp. Theo truyền thuyết, mỗi ngôi sao đều là linh hồn của một người thăng thiên biến thành, mỗi khi đêm xuống, người đã ngủ, bọn họ sẽ từ trên không trung ngắm nhìn và phù hộ cho người thân của họ”. Quay đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ bên cạnh, Đoàn Dự cười nhu hòa,

“Tổ tiên của Mộ Dung gia, nói không chừng chính là những ngôi sao trên đó, hiện tại đang nhìn ngươi cũng nên”.

Mộ Dung Phục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lóng lánh đầy sao, hàng vạn suy nghĩ dâng lên trong lòng.

“Ta nghĩ…”. Hai tay Đoàn Dự gối sau đầu, nói tiếp,

“Bọn họ nếu ở trên trời trông thấy thái bình thịnh thế, nhất định sẽ không muốn để ngươi gây chiến. Ngẫm lại, người đã chết, thật sự cái gì cũng đều không quan trọng nữa, nếu không phục quốc nữa thì bọn họ cũng không có vấn đề gì”. Biết người nọ đang lắng nghe, Đoàn Dự ra vẻ thở dài,

“Bọn họ đã chết, việc còn lại đều giao cho ngươi hoàn thành, hai chữ ‘phục quốc’ nói thì dễ mà làm thì khó, nhìn qua mấy triều đại, có lúc nào bị hủy rồi mà lại phục hưng thành công không?”

Mộ Dung Phục bị câu hỏi của Đoàn Dự làm cho á khẩu, muốn phản bác nhưng thanh âm lại bị chặn nơi cổ họng, không thể thuận lợi bật ra.

Đứng dậy vỗ vỗ đầu vai Mộ Dung Phục, Đoàn Dự nói,

“Ngươi hãy hảo hảo ngẫm lại đi!”. Nói xong, hắn đi xuống khỏi nóc nhà, để lại một mình Mộ Dung Phục lâm vào trầm tư.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Phục dậy rất sớm, mở cửa đi đến đình viện hít không khí trong lành. Trước bờ sông có một vị lão hán đột nhiên hướng y ngoắc ngoắc,

“Công tử, có thể giúp ta đem thùng nước này trở về không?”.

Mộ Dung Phục sửng sốt, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm thùng nước bên chân lão hán, sau đó rốt cục cất bước đi qua xách thùng nước lên. Lão hán hướng y tạ ơn, còn hỏi,

“Công tử, vị tiểu ca thường đi cùng ngươi, hẳn là huynh đệ của ngươi phải không?”.

Mộ Dung Phục cười cười,

“Lão bá vì sao lại hỏi vậy?”.

Lão hán vội cười đáp,

“Công tử chớ hiểu lầm, lão chỉ là thấy vị tiểu ca kia đối công tử rất tốt, cũng không phải tình cảm tầm thường, nên lão nghĩ nhất định hai người là huynh đệ không thể nghi ngờ”.

Kế tiếp lão hán nói những gì, Mộ Dung Phục đều không nghe vào, chỉ có câu ‘Vị tiểu ca kia đối với công tử rất tốt, cũng không phải tình cảm tầm thường’ kia cứ lượn lờ qua lại trong đầu, nhiễu loạn mặt hồ nguyên bản tĩnh lặng của y.

Ngay cả một người ngoài không có quan hệ gì cũng có thể nhìn ra tấm lòng của y, lại liên tưởng tới những việc hắn làm với mình trong mấy ngày gần đây, nội tâm Mộ Dung Phục vừa vui lại vừa buồn. Vui vì suy nghĩ trong lòng y rốt cuộc cũng có thể thực hiện được, buồn vì y đã lợi dụng tình cảm của hắn, lừa gạt hắn… Nếu có một ngày hắn biết được chân tướng, không biết sẽ xảy ra loại tình cảnh gì…

Lúc đáy lòng cảm thấy mất mát tột độ, một bàn tay chụp mạnh lên bờ vai y, khuôn mặt tuyển tú tươi cười của Đoàn Dự lọt vào mắt,

“Nghĩ gì mà thất thần như vậy?”.

Trên mặt Mộ Dung Phục hiện lên một thần sắc khó có thể nắm bắt, lập tức tươi cười nói,

“Sớm a, từ chỗ nào trở về?”.

Đoàn Dự thần bí hướng Mộ Dung Phục vẫy vẫy tay, sau khi thấy y thờ ơ, liền vểnh môi nhíu mày,

“Gọi ngươi lại đây đi theo ta! Sao lại vặn vẹo nhăn nhó thế a”.

Hành động tức giận như trẻ con của Đoàn Dự làm cho tâm tư Mộ Dung Phục nháy mắt mềm mại, cảm giác ấm áp từ đáy lòng tản ra, truyền đến mỗi ngóc ngách trên cơ thể.

Y đi theo Đoàn Dự đến bờ ruộng, thấy một cái giá gỗ có gắn một mảnh vải trắng thuần liền hỏi,

“Đây là vật gì?”.

“Giá vẽ và vải vẽ tranh sơn dầu”. Đoàn Dự đi đến trước giá gỗ, từ trong cái bọc to bên cạnh lấy ra một chi thán điều quơ quơ trước mắt Mộ Dung Phục,

“Biết đây là cái gì không? Thán điều làm bút họa. Còn cái này”. Lại lấy ra một mẩu bánh bao,

“Đây là bột mì làm tẩy”.

“Tẩy?”. Mộ Dung Phục lập lại một lần, khóe miệng cười lạnh nhạt nhưng lại tuyệt đẹp,

“Cái này lại là vật gì?”.

“Ngươi xem rồi sẽ biết”. Đoàn Dự dương môi cười, đi đến cầm lấy một mảnh vải có vẽ một thác nước đổ xuống. Sau đó để cho Mộ Dung Phục đi tới nhìn, cười tự tin nói,

“Cái này gọi là ký hoạ, dùng những nét vẽ đơn giản vẽ lại phong cảnh hay con người”.

Mộ Dung Phục gật gật đầu,

“Còn gì nữa không?”.

Đoàn Dự trì thán điều lên mảnh vải trên giá gỗ vẽ vài nét, một ‘Đoàn Dự’ nho nhỏ lập tức hiện ra,

“Nhìn xem, đây là ta. Thế tử Đoàn Dự đáng yêu của Đại Lý Trấn Nam Vương”.

Mộ Dung Phục nhìn qua nhìn lại, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, không vui nói,

“Chỉ vậy thôi sao?”.

Đoàn Dự cảm thấy không hiểu liếc y một cái, hỏi lại,

“Không vậy thì còn muốn cái gì?”.

Con ngươi thâm thúy của Mộ Dung Phục hình như có một xao động mỏng mảnh,

“Không biết còn thiếu cái gì sao?”.

Đoàn Dự nghi hoặc nhìn chằm chằm bức tranh một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ nở nụ cười,

“Ngươi cái tên này, thật đúng là quái dị”. Quay đầu nhìn vẻ mặt mất hứng của Mộ Dung Phục chế nhạo một câu, sau đó đưa tay xoát xoát vẽ lên mảnh vải thêm một người nữa,

“Nhìn xem, đây là Cô Tô Mộ Dung Phục đỉnh đỉnh nổi danh, ‘Nam Mộ Dung’ cũng chính là Mộ Dung công tử.”

Sắc mặt Mộ Dung Phục lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, nhìn trên mảnh vải có hai con người nhỏ bé, lơ đãng nói,

“Cái này có thể tháo xuống không?”.

Đoàn Dự gật đầu,

“Có thể”. Hắn đem cái đinh gỗ nhất nhất rút ra, gỡ hai đầu mảnh vải xuống, sau đó đưa cho Mộ Dung Phục ý bảo hắn xem, trở lại cất giá vẽ.

Đợi đến khi Đoàn Dự thu hồi giá gỗ lấy lại mảnh vải, bức tranh đã được Mộ Dung Phục hảo hảo bỏ vào trong ngực.

“Uy!”. Đoàn Dự kinh hãi, bước lên phía trước muốn giật lại bức tranh,

“Trả lại cho ta, ngươi muốn thì tự mình vẽ là được, tại sao có thể lấy của ta. Không hỏi mà tự lấy cũng là trộm cắp, ngươi làm như vậy, ta có thể báo quan bắt ngươi, ngươi có tin không!”.

Chiếc phiến trong tay Mộ Dung Phục lập tức được xuất ra, cản Đoàn Dự cách mình khoảng một thước,

“Tranh này là chính ngươi cho ta, có thể nào xem như không hỏi mà tự lấy? Huống hồ, tranh này có ta, ta cầm làm kỷ niệm, có gì không đúng?”.

Đoàn Dự bị y hỏi khóe miệng co rụt lại, thầm nghĩ, người này không phải người cổ đại sao? Cư nhiên cũng biết còn có cái quyền này. Quên đi, cho y cũng được, cùng lắm thì ngày mai mình vẽ lại chục bức, treo cả phòng cũng được.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng việc Đoàn Dự vẽ chục bức tranh, khả năng vẫn là không lớn: mặc dù là hắn có thời gian, nhưng không có tâm.

Rầu rĩ thu hồi giá vẽ kẹp dưới nách, Đoàn Dự lòng tràn đầy buồn bực xoay người bước đi, chỉ lo giận dữ với Mộ Dung Phục mà không chú ý tới dưới chân có một cái hố nhỏ, một cước giẫm phải, giá vẽ dưới nách bay ra ngoài, người cũng ngã nhào về phía trước, nhưng Mộ Dung Phục đã ôm lấy hắn dùng sức kéo trở về, xung lượng cường đại làm cho Mộ Dung Phục phải lui về phía sau, thân thể hai người dính sát vào cùng một chỗ.

“Không có chuyện gì chứ?”. Mộ Dung Phục một tay ôm Đoàn Dự, một tay nâng cằm hắn ép hắn ngẩng đầu cùng tầm mắt mình giao triền, xem xét hắn có phải bị dọa chấn kinh không.

“Không, không có việc gì”. Sắc mặt Đoàn Dự lúng túng cười gượng, tư thế của hắn và Mộ Dung Phục lúc này rất ám muội làm hắn cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

Một cỗ nhiệt lưu khác thường uốn lượn giữa hai người, Đoàn Dự bị luồng khí này càn quấy đến tim đột nhiên đập gia tốc, vệt đỏ ửng từ gương mặt hắn lan tràn đến bên tai.

Thấy con ngươi người trong lòng giống như ngôi sao, môi tựa đồ đan, hai gò má nhiễm một tầng đỏ ửng, tâm tình Mộ Dung Phục chập chờn, ngón tay nắm lấy cầm hắn càng ra sức, cả người giống như đang gặp ma, không khống chế được mà cúi người hôn xuống.

Đôi môi Mộ Dung Phục áp mạnh lên đôi môi thủy nhuận của Đoàn Dự, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua bờ môi khiến cho người nọ run rẩy một trận. Đầu lưỡi ấm áp tiến quân thần tốc khai mở miệng hắn, bá đạo mà mãnh liệt hớp lấy thứ mật ngọt trong miệng hắn, tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại kia cùng dây dưa đùa giỡn.

Đoàn Dự trừng lớn hai mắt, lời muốn nói lại bị y ngăn lại, hai tay đặt lên ngực muốn đẩy y ra, đầu lưỡi y lại hung hăng cuốn lấy hắn, bị một trận hư huyễn đánh úp, dưới chân Đoàn Dự mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững mà xụi lơ trên mặt đất, chỉ có thể vô lực bám lấy cánh tay Mộ Dung Phục tìm kiếm điểm tựa.

Lý trí bị bay mất, cảm giác hít thở không thông tràn đầy trong phế quản Đoàn Dự, bị sự mạnh mẽ của Mộ Dung Phục khiến thân thể hắn lờ mờ mơ hồ. Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay lúc Đoàn Dự cảm thấy thật sự khó thở, có thể té xỉu đến nơi, Mộ Dung Phục mới chịu dời khỏi môi hắn.

Đoàn Dự thở hổn hển tựa vào ***g ngực Mộ Dung Phục, bên tai truyền đến tiếng tim đập của người nọ, cắn chặt môi dưới ép buộc mình đứng thẳng thân mình đánh một quyền vào bụng Mộ Dung Phục, còn chưa chờ y hoàn hồn lại lập tức dùng sức đá một cước vào người y, nổi giận mắng,

“Cầm thú, ngươi đi tìm chỗ chết đi!”. Nói xong, cũng không quay đầu lại mà xoay người chạy đi.

Liều mạng chạy như điên, Đoàn Dự lúc này mới cảm thấy khuôn mặt khô nóng, trái tim đập bang bang như muốn nhảy khỏi ***g ngực.

Nâng tay áo lên lau lau miệng vài cái, nội tâm Đoàn Dự tràn đầy xúc động và phẫn nộ, lại đột nhiên buồn bực, trước giờ chưa hề nghe nói Mộ Dung Phục là kẻ yêu thích nam nhân nha, tuy rằng y chưa bao giờ đáp lại tình yêu của Vương Ngữ Yên, nhưng cũng không có nghĩa là phải nhất định thích nam nhân… Chẳng lẽ đây là ‘tiềm thức mặc hóa’ trong truyền thuyết?

Dùng tay lau nhẹ, thân thủ Đoàn Dự nhẹ nhàng sờ lên đôi môi sưng đỏ, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện sự bình yên tràn qua lòng mình.

Mộ Dung Phục và Đoàn Dự… Việc này thật quỷ dị …

Đoàn Dự lắc lắc đầu, đá ý tưởng khủng bố kia ra khỏi não.

Mặc dù hắn dường như cũng không chán ghét… Bất quá, nếu là hai người trong Thiên Long Bát Bộ có thể coi là tình địch của nhau cuối cùng cư nhiên lại đến với nhau, đây quả thực còn khủng hoảng hơn so với thế chiến thứ ba bùng nổ.