Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 30: Bố em




Máy bay trực thăng từ không trung đáp xuống mặt đất, còn chưa đỗ lại hẳn, Chu Diễn đã nhảy xuống, anh quay người lại vươn tay về phía Tri Kiều, đỡ cô leo xuống. Hai người chạy ra khỏi sân bay trong tiếng động cơ ầm ầm của cánh quạt trực thăng, men theo sườn núi hẹp chạy thẳng về phía trước. Xa xa, họ nhìn thấy nhân viên chương trình mặc đồng phục màu vàng đứng trên đỉnh sườn núi, đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của hai người, sau khi hoàn thành, trận đấu sẽ kết thúc.

“Nhiệm vụ lần này yêu cầu cả hai người chơi cùng tham gia, người chơi thứ nhất sẽ ngồi xuồng đơn sang đến hòn đảo bên kia mang chiếc hộp nhiệm vụ trở về, người chơi còn lại sẽ phải trả lời câu hỏi trong hộp nhiệm vụ, nếu trả lời sai, thì phải tiếp tục đi lấy hộp nhiệm vụ khác, cho đến khi trả lời đúng hết, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.”

“Em sẽ đi lấy hộp nhiệm vụ, anh sẽ trả lời câu hỏi.” Tri Kiều lập tức nói với Chu Diễn.

Chu Diễn nhìn hòn đảo nhỏ đối diện trên mặt biển, cuối cùng thì gật đầu: “Tôi nghĩ sẽ không để em đi chuyến thứ hai đâu.”

Tri Kiều xoay người, mặc áo phao cứu sinh vào, cầm lấy mái chèo chèo về phía trước của chiếc xuồng. Trải qua trận đấu nhiều ngày như vậy, cô đã bắt đầu bị kiệt sức, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, chuyện cô đang làm và sắp sửa sẽ làm, là chuyện cô đáng phải làm nhất.

Cô không có trí tuệ siêu phàm, lòng dạ không mênh mông bao la giống như biển cả, nhưng nếu nói thứ cô đã kế thừa được từ bố mình, cô nghĩ, có lẽ chính là ý thức trách nhiệm đối với cuộc đời.

Khi còn bé, cô đã biết phải chịu trách nhiệm với bản thân mình, chịu trách nhiệm với tất cả những gì cô yêu trong cuộc sống. Cho nên từ đầu tới cuối, dù làm bất kì một chuyện gì cô đều kiên trì đến cùng. Gió trên biển không lớn lắm, nhưng để tự mình chèo chiếc xuồng trên những con sóng biển, vẫn phải cần đến một nghị lực kiên cường.

Cô nhớ đến tín ngưỡng của biển mà bố đã từng nói với cô, nhớ đến mỗi lần mẹ ăn bữa sáng cô nấu đều vui mừng dù sắc mặt lại lạnh tanh, nhớ đến lão Hạ ba năm nay vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh cô, A Khố và Cá mập, nhớ cả mùa hè năm nọ Phùng Giai Thụy như người anh cả anh ủi cô cả một buổi chiều……Cô đã nghĩ tới rất nhiều rất nhiều, thế nhưng đến tận cuối cùng, xuất hiện trước mắt cô luôn là Chu Diễn. Anh thường im lặng, không nói bất kì lời nào nhìn vào cô, trong ánh mắt hàm chứa rất nhiều, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra anh và cô lại có mối liên hệ như thế.

Bỗng nhiên trong lúc đó, Tri Kiều lại nhận ra mình thật may mắn, may mắn trong đêm bệnh tình cô trở nặng kia bố cô không vội vã trở về, mà ở lại chăm sóc cho anh. Cô và anh đều đã từng nằm giữa ranh giới sống và chết, cuối cùng đều được cứu trở về. Đây là một cảm giác thật kì diệu, hai người được gắn lại với nhau không phải từ lần đầu tiên anh cầm cây dù đỏ xuất hiện trước cô, mà là…… đã rất lâu rất lâu trước đây, trên mỗi bước ngoặt của cuộc đời mỗi người, hai người xa lạ chưa gặp mặt nhau, đã tương thông với nhau.

Đảo nhỏ không xa lắm, nhưng cũng không phải là gần. Nhưng dù sao chăng nữa, Tri Kiều biết, trái tim của mình, đã muốn cập bờ .

Nắng chiều trên bầu trời ở quần đảo Whitsunday là một màu tím hồng, một màu rất đặc biệt, ít nhất, rất hiếm nơi nào có thể nhìn thấy màu sắc này. Tri Kiều và Chu Diễn chạy về điểm cuối, ven đường có rất nhiều du khách mỉm cười với họ, reo hò cổ vũ và ủng hộ hai người, nhưng trong mắt của Tri Kiều, toàn bộ thế giới, chỉ có anh và cô mà thôi.

Người dẫn chương trình hôm nay mặc một bộ đồ màu trắng, góc độ khóe miệng chính xác đến nỗi như đã trải qua luyện tập hàng trăm nghìn lần để đạt tới con số hoàn hảo nhất, mỗi lần quay mặt lại với ống kính, vừa đúng lộ ra hàm răng trắng như bóc.

“Chúc mừng hai bạn!” Anh ta cực kì phấn khích, giống như hai người là anh hùng ca khúc khải hoàn trở về, “Trải qua trận đấu diễn ra trong nhiều ngày như vậy, hai người cuối cùng cũng về tới điểm cuối!”

Tri Kiều rất muốn đi lên xé cái áo sơ mi trắng trên người anh ta: “Bớt dài dòng đi, đi thẳng vào vấn đề!”

Nhưng cuối cùng cô cũng không làm vậy, mà vẫn đứng nguyên một chỗ sóng vai cùng Chu Diễn, sau khi chịu đựng hồi lâu mấy lời lảm nhảm của người dẫn chương trình, cuối cùng mấy từ quan trọng cũng được thốt ra từ hàm răng trắng tinh của anh ta: “Chúc mừng các bạn, cuối cùng về đích với —— vị trí thứ hai!”

Tri Kiều đầu tiên thở dài trong lòng, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Diễn. Ánh mắt thản nhiên của người phía sau nhìn cô, cô cũng thản nhiên trao đổi lại. Sau đó, hai người đứng tại chỗ ôm chặt lấy nhau —— không có một cảm xúc dư thừa, chỉ là tay trong tay dắt nhau đi qua trận đấu, cùng nhau ăn mừng thắng lợi.

Ai nói vị trí thứ hai là thua cuộc? Trong mười ngày ở đây, hai người đã chiến thắng, có lẽ còn quan trọng hơn cái gọi là thứ tự.

Cô có thể cảm nhận được cánh tay của anh đang ôm cô dùng sức, chưa bao giờ cô muốn chôn sâu vào lòng anh như bây giờ. Có rất nhiều khi, ý nghĩa của sinh mệnh chính là không ngừng tiến tới, trải qua mười mấy ngày ở đây, bọn họ cũng chính như vậy, không ngừng đi lên, đi, đi, rồi lại tiếp tục đi.

Bọn họ đã tới điểm cuối cùng của trận đấu, nhưng đây chỉ là một mốc nhỏ bé nào đó trong cuộc đời, thậm chí, điểm cuối cùng này sẽ trở thành một điểm khởi đầu khác.

Tri Kiều bỗng nhận ra, dù không chiến thắng trận đấu, dù không giành được tiền thưởng, nhưng cô đã giành được món quà quý giá nhất của cuộc đời —— tình yêu, sự thấu hiểu, và cả lòng tin trong cuộc sống.

“Em sẽ tiếp tục thực hiện chương trình.” Tri Kiều gối đầu lên bả vai Chu Diễn, trên chiếc áo sơ bằng sợi gai của anh đã có vài nếp nhăn, trên mặt vải mồ hôi trộn lẫn với nước biển, tạo nên một hương vị mằn mặn.

Bỗng nhiên cô rất muốn cười, một Chu Diễn luôn chỉnh chu tao nhã với áo sơ mi và quần tây mỗi lần xuất hiện trước ống kính, cũng có lúc lôi thôi lếch thếch thế này.

“Em sẽ tiếp tục thực hiện chương trình,”

Cô lặp lại một lần nữa, “Có lẽ sẽ rất khó khăn, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức, có lẽ vì thế nên em không thể làm được những chuyện khác nữa…… Nhưng không sao. Quan trọng nhất là, đây là chuyện em muốn làm, là chuyện em cho rằng rất đúng đắn.”

Chu Diễn cười khẽ, nhìn không ra biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng anh dịu dàng nói: “Ừ, tôi nghĩ cuối cùng em cũng làm được một việc, dù nhìn dưới bất kì góc độ nào, cũng là chuyện đúng đắn.”

Hai người buông nhau ra, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.

Sau này khi nhớ lại giờ phút này, Tri Kiều nhận ra chính mình còn không nhớ rõ cuối cùng đã xảy ra những chuyện gì, cô chỉ nhớ trước mắt mình xuất hiện rất nhiều khuôn mặt, nhân viên chương trình, các đội chơi trước đó đã bị loại, du khách trên đảo,…… Cô không phân biệt được ai là ai, chỉ nhớ rất nhiều người vây xung quanh mình, rất nhanh sau đó, những khuôn mặt này dần dần biến mất.

Lão Hạ khiêng máy quay trên sườn núi xuống quay cho bọn họ thước phim cuối cùng.

“Có vừa lòng với thành tích này không?”

Chu Diễn mỉm cười: “Không thể nói là vừa lòng hay không vừa lòng, mỗi việc từng trải qua đều là giá trị của cuộc đời.”

“Vậy thu hoạch lớn nhất đối với cậu là gì?”

“Là sự thấu hiểu,” Chu Diễn nói, “Thấu hiểu người khác, thấu hiểu bản thân, và thấu hiểu cuộc sống.”

“Tri Kiều thì sao?”

Tri Kiều gật đầu: “Tôi cũng nghĩ giống Chu Diễn.”

“Không chiến thắng có nuối tiếc không?”

“Có,” Không chờ Chu Diễn mở miệng, Tri Kiều đã cướp lời, “Nhưng không sao. Đây không phải là chuyện to tát gì, ngược lại sẽ giúp chúng tôi nhìn nhận và đối đãi với cuộc sống tích cực và cố gắng hơn.”

Lão Hạ ngạc nhiên nhìn Tri Kiều, dường như cô đã trưởng thành chỉ trong một đêm. Cuối cùng, ông ta vui mừng nói: “Dù thế nào thì tôi thấy rằng hai người không phải tay trắng trở về. Tôi muốn nói là, chúc cô cậu sau này thuận buồm xuôi gió.”

“Cám ơn.”

Lần này, Tri Kiều và Chu Diễn cùng đồng thanh nói.

Tri Kiều đeo ba lô đi xuống sườn núi, so với cô và Chu Diễn, có hai người chơi bị vây quanh bởi người, tiếng vỗ tay chúc mừng và hoa nhiều hơn —— đó chính là Tạ Dịch Quả và anh bạn đồng hành.

Xa xa, Tri Kiều dừng lại nhìn bọn họ. Thần thái anh ta sáng láng, khuôn mặt hoàn toàn là biểu cảm của một kẻ thắng cuộc. Không biết vì sao, tận dưới đáy lòng, Tri Kiều không ghét bỏ gì anh ta, nhưng đương nhiên cũng không thể tha thứ cho hành vi của anh ta được.

Cô bỗng hiểu ra, trong lòng mỗi người đều có sự kiên trì, dù có những kiên trì hoàn toàn trái với đạo đức, có những kiên trì sẽ làm tổn thương người khác —— nhưng nếu nói cho họ biết rằng, loại kiên trì này không đúng, thì hoàn toàn sai rồi, không ai sẽ nghe theo cả.

Điều cô có thể làm, chỉ là để bản thân mình không bị tổn thương bởi những kiên trì sai lầm, hoặc là, sau khi đã bị tổn thương, linh hồn sẽ không bị vặn vẹo.

Sau khi ăn bữa tối, Tri Kiều gọi điện thoại cho mẹ, cô nói kết quả cuối cùng, còn về quá trình…… một chữ cô cũng không nói. Trước khi cúp điện thoại, Tri Kiều do dự vài giây, bỗng nhiên nói:

“Mẹ……”

“?”

“Con nghĩ…… bố yêu chúng ta nhiều lắm.”

Đầu dây bên kia mẹ cô im lặng hồi lâu, thậm chí Tri Kiều còn nghi ngờ, bà có còn ở đó không, hay đã rời loa điện thoại tiến vào thế giới của những con số đã từng quấn chân bà. Nhưng vài giây sau, mẹ cô bỗng mở miệng nói:

“Mẹ biết, sao có thể không biết chứ……”

“……”

“Từ cái ngày mẹ và bố con kết hôn, mẹ chưa từng nghi ngờ, ông ấy sẽ yêu mẹ cả đời.”

“Vậy tại sao……” Tri Kiều ngạc nhiên không nói ra lời.

“Có một ngày, con sẽ biết. Hôn nhân không phải chỉ có tình yêu, còn cần rất nhiều thứ khác nữa, ví dụ như trách nhiệm, sự quan tâm, cần rất nhiều thời gian và công sức để bên nhau……” Mẹ cô ngừng lại một lúc, bình tĩnh nói, “Đúng là ông ấy rất yêu chúng ta, nhưng ông ấy cũng yêu công việc của mình, yêu tín ngưỡng của mình, cá và bàn chân gấu không thể có được cả hai, ông ấy không thể cân bằng được, cho nên bố mẹ buông tay.”

Tri Kiều chưa từng nghĩ bố và mẹ cô lại chia tay như vậy, cô vẫn cho rằng lí do trong đấy là căm hận và chán chường, cô vẫn cho rằng tình cảm hai người cuối cùng cũng tan vỡ, ai cũng không chịu hiểu ai. Nhưng sự thật không phải như vậy, đi đến bước cuối này, có lẽ là do không còn cách nào nữa.

Cúp điện thoại, Tri Kiều vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Hình dáng bố cô đối với cô đã trở nên mơ hồ, thời gian ông ấy có mặt trong sinh mệnh cô không đáng là bao, nhưng hôm nay, cô lại cảm nhận được bố vẫn đang ở bên cạnh cô.

Cô đi đến bờ biển, tìm một cái ghế dài ngồi xuống. Có phải là vì Chu Diễn hay không? Vì anh đã từng nói, anh muốn trở thành người giống như bố cô.

Nhìn mặt biển trong bóng đêm, Tri Kiều không nhịn được bật cười.

Cô vẫn cho rằng mình và mẹ là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, không có chút gì giống nhau cả, nhưng hóa ra, cả hai lại cùng yêu một loại đàn ông.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có người ở phía sau cô ho nhẹ vài tiếng.

Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhận ra, là Tạ Dịch Quả.

“Tôi ngồi đây được không?” Anh ta vừa hỏi, vừa ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế dài.

Tri Kiều nhìn sườn mặt của anh ta, cảm thấy anh ta bây giờ và trước đây có gì đó không giống, nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào, cô không nói ra được. Có lẽ, trước đây anh ra muốn cô nhìn thấy bộ mặt giả dối của mình, mà hiện tại, không cần phải giấu diếm bộ mặt thật nữa.

“Tôi nghĩ hiện tại cô rất căm hận tôi.” Anh ta đút hai tay vào túi, nhìn cô một cái.

Tri Kiều thản nhiên lắc đầu: “Kệ anh có tin hay không, nhưng không hề.”

“Vậy cô thật sự là người rất khoan dung độ lượng.” Anh ta nhếch khóe miệng mỉm cười. Vẻ mặt này trước đây rất khó tìm thấy trên khuôn mặt anh ta, anh ta luôn trưng ra bộ mặt thành khẩn cố chấp, thậm chí là gàn dở lập dị, làm người khác phải buông lỏng cảnh giác. Nhưng hiện tại, nhìn kỹ vào ánh mắt anh ta, mới phát hiện thật ra trong đôi đồng tử màu đen đơn giản kia, có thoáng qua một chút giảo hoạt.

Tri Kiều cảm thấy từ “Giảo hoạt” này, thật ra không liên quan gì đến khen hay chê, trong nhiều hoàn cảnh, đó chỉ là…… chỉ là một hình dung từ mà thôi..

“Cho nên,” anh ta nói tiếp, “Vậy tôi hẳn phải xin lỗi cô sao?”

“……”

“Nếu tôi xin lỗi cô sẽ chúc mừng tôi giành quán quân chứ?”

“Tạ Dịch Quả,”

Cô bỗng nhiên nói to: “Muốn tôi chúc mừng anh giành quán quân là chuyện không thể, tôi không bao giờ chấp nhận được hành vi của anh.”

Anh ta nhìn cô, khuôn mặt mang theo nét cười.

“Nhưng, tôi cũng không hối hận.”

Cô kiên định nói.

“……” Nét mặt tươi cười của anh ta trở nên cứng ngắc, trong ánh mắt mang theo một vài nghi hoặc.

“Nếu có một ngày có cỗ máy thời gian đưa tôi về quá khứ, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ làm như vậy.”

Cô nhìn anh ta, không chớp mắt, “Tôi chỉ làm những việc tôi cho rằng nên làm, không đi ngược lại với lương tâm chính mình —— đối với tôi thế là đủ rồi.”

Tạ Dịch Quả mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng Tri Kiều không cho anh ta cơ hội.

Cô dứt khoát đứng lên, bước chân nhẹ nhàng, bỏ lại anh ta, cùng với biển cả phía sau.

Cô biết không phải bản thân mình đang chạy trốn, nói ở một phương diện khác, thậm chí cô còn cảm thấy mình là người chiến thắng.

Cô không chiến thắng người khác, mà là chiến thắng chính mình.

Sáng sớm hôm sau, dưới âm thanh ù ù của cánh quạt trực thăng, mọi người mang theo kỷ niệm hơn mười mấy ngày xuất phát từ hòn đảo Hamilton, quay lại Melbourne. Tri Kiều và Chu Diễn đến khách sạn lấy hành lí đã gửi ở đấy, sau đó lên chuyến bay ngay đêm đó quay trở về Thượng Hải.

Nhìn bên ngoài khoang máy bay đen như mực, Tri Kiều nhớ đi nhớ lại tất cả những gì Chu Diễn nói với cô.

“Đang nghĩ gì đó?” Hầu hết hành khách đều đang ngủ, nhưng Chu Diễn lại không hề mệt mỏi.

Tri Kiều lắc đầu, không biết nên nói từ đâu.

Cô phát hiện trên cái bàn nhỏ trước mặt anh có một tấm bưu thiếp, vì thế tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Chẳng lẽ em không nhìn ra đây là bưu thiếp sao?” Anh hài hước hỏi lại.

“Em đương nhiên biết……”

Cô liếc mắt xem thường, “Em nói là, anh cũng viết bưu thiếp sao?”

“Vì sao không.”

“Trong ấn tượng anh rất ít khi gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn, thậm chí ngay cả e-mail anh cũng rất ít khi gửi, sao lại viết bưu thiếp chứ?”

Chu Diễn cười khẽ một tiếng, mái tóc lòa xòa che khuất một nửa con mắt: “Là viết cho Tưởng Bách Liệt.”

“…… À,” Tri Kiều kinh ngạc nhìn anh, “Là anh ta.”

Chu Diễn gật đầu: “Đêm qua tôi đã nghĩ, sau khi việc đó xảy ra, cậu ta đã trải qua những việc gì, có chìm trong đau khổ, đắm mình trong trụy lạc giống tôi không. Dù nói thế nào, tôi bỗng dưng rất muốn biết những chuyện này, rất muốn hiểu cậu ta, cho nên, tôi tìm tấm danh thiếp mà cậu ta đưa cho tôi……”

Tri Kiều nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nói: “Cái này là đối mặt với ký ức quá khứ hay là tạm biệt?”

“Có lẽ là cả hai, con người phải nhìn lại quá khứ, thì mới có thể trưởng thành.”

“Em cho rằng anh ta nhất định đã vượt qua bóng ma nhanh hơn anh.”

Chu Diễn nhếch khóe miệng: “Bởi vì cậu ta vốn học tâm lý học mà.”

Tri Kiều tỉ mỉ nhìn vào hai mắt anh, hoài nghi hỏi: “Em vẫn luôn cảm thấy…… anh hình như không thích anh ta lắm.”

Chu Diễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười ha ha, khiến người phụ nữ Ấn Độ đang nằm ngủ bên cạnh phải liếc xéo.

“Không,” Anh hạ giọng, “Em nhầm rồi, sự thật là, hoàn toàn ngược lại.”

“?”

“Đúng ra là vì tôi tán thưởng cậu ta, cho nên mới ghen tị tài năng của cậu ta.”

“Cái này……cũng miễn cưỡng xem là một lời giải thích.”

Chu Diễn cười cười lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục viết bưu thiếp của anh.

Tri Kiều lại nhìn một màu đen xì phía ngoài cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.

Cô đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ về leo núi. Ở trong mơ, cô chỉ mười hai tuổi, mặc bộ đồ trượt tuyết rất nặng và dày, lặng yên đứng trước dưới chân ngọn núi cao phủ tuyết trắng xóa.

Một người đàn ông đi về phía cô, đội mũ bảo hiểm, trong tay cầm một cái xẻng leo núi.

Người đàn ông đó đến cạnh cô, không nói lời nào chỉ vào đỉnh núi, sau đó dẫn đầu trèo lên trên.

Cô đi phía sau người đó, mỗi bước của người đó đều in một dấu chân xuống, từng bước từng bước leo lên. Gió tuyết xung quanh rất lớn, đã vài lần suýt nữa cô đánh mất bóng hình người đó, nhưng cô không nản lòng, cúi đầu nhìn dấu chân trên nền tuyết, bởi vì cô biết, chỉ cần đi theo dấu chân này, nhất định sẽ tìm được người đó.

Cuối cùng, sau khi trải qua tất cả gian khổ, cô cuối cùng cùng tới được đỉnh núi. Người đàn ông đứng ở đó, vẫn đội mũ bảo hiểm, vẫn cầm xẻng leo núi.

Cô khó khăn bước tới, gọi to: “Chu Diễn!”

Nhưng người đàn ông không để ý đến cô.

Cô lại gọi tên người đó một lần nữa, người đó xoay người không nhìn cô.

Cuối cùng, cô bỗng nhiên nhận ra điều gì, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng: “Bố ơi!”

Người đàn ông cuối cùng cũng quay người lại, buông xẻng leo núi, tháo mũ bảo hiểm xuống, sau đó…… mỉm cười với cô.

A, đúng vậy, chính là bố của cô, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bố nở nụ cười với cô.

……

“Tri Kiều, Tri Kiều?”

Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ hai má cô. Trong lúc mơ màng, cô mở hai mắt, phát hiện Chu Diễn đang lo lắng nhìn cô. Ánh mắt của anh vẫn thản nhiên như trước đây, vẻ mặt nghiêm túc, cằm và quai hàm lún phún râu vì đã vài ngày chưa cạo khiến anh có phần lôi thôi, nhưng những cái này đều không làm giảm đi sự quyến rũ của anh. Anh luôn là một người đàn ông đặc biệt như vậy.

“Thế nào lại khóc ……” Anh cau mày, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt hai bên má.

Tri Kiều lắc đầu, sau đó không cố gắng mỉm cười nữa: “Có thể cho em mượn bờ vai để dựa một lát không —— chỉ một lát thôi.”

Chu Diễn nhìn sâu vào mắt cô, cuối cùng gật đầu.

Tri Kiều hít sâu một hơi, gối đầu vào bờ vai anh.

Hai người không ai nói gì, chỉ im lặng, chia sẻ sự yên tĩnh tạm thời trong khoang máy bay.

Nếu có thể, Tri Kiều nghĩ rằng, cô bằng lòng để mình chưa từng yêu Chu Diễn.