Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 7: Ý nghĩa của lữ hành




Action 1

“Chúng tôi là hai bố con, đồng thời cũng là bạn bè,” trước màn ảnh xuất hiện hai người đàn ông vóc dáng mập mạp, người trẻ tuổi hơn đang nói chuyện, “Từ bé tôi đã chơi bóng và câu cá với bố tôi, chúng tôi có rất nhiều chuyện thú vị khi ở cạnh nhau…”

Nói tới đây, chàng trai trẻ liếc nhìn người bố, ông ta vì đáp lại anh chàng mà gật gù cái cổ cứng ngắc, rồi nói: “Đúng, đúng.”

“Cho nên tôi cảm thấy chúng tôi có thể cùng nhau thi đấu,” chàng trai trẻ nhận được sự cổ vũ liền nói, “Bố tôi có kinh nghiệm, còn tôi có…tư duy và sức lực, tôi tin tưởng với thực lực của chúng tôi, nhất định có thể đạt được thành tích tốt.”

Nói xong anh ta lại liếc nhìn bố mình một cái, người bố đeo một cặp kính cận thị thật dày, cười rộ lên trông rất hiền từ, ông ta vẫn gật gù như trước, “Đúng, ách…đúng.”

Action 2

“Chúng tôi là bạn thân, bắt đầu từ khi còn bé,” hai cô nàng mặc trang phục cổ động viên màu cam gợi cảm hưng phấn nắm tay nhau, “Lúc lên lớp chúng tôi cùng nhau trốn học, cùng nhau gian lận khi kiểm tra —— tuy rằng kết quả là cả hai đều không vượt qua kỳ thi, chúng tôi thậm chí đã từng yêu cùng một người đàn ông.”

Nói tới đây hai cô gái quả thực rất hưng phấn mà hét ầm lên…

“Tôi cảm thấy chúng tôi thật sự…quá giống nhau, tôi chính là cô ấy, cô ấy chính là tôi, chúng tôi cảm ứng được đối phương còn hơn cả song sinh, chúng tôi là vô địch! Ha ha!

Action 3

“Chúng tôi là bạn trai bạn gái, chúng tôi yêu nhau rất sâu sắc,” nói xong, một đôi tuấn nam mỹ nữ không kiềm lòng được mà bắt đầu hôn nhau nồng cháy, cho đến khi khán giả không chịu nổi muốn cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, “Có một ngày cô ấy nói với tôi, chúng ta đi tham gia thi đấu đi, tôi nói đương nhiên được! Chúng tôi ăn ý như thế, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì chúng tôi cũng có thể vượt qua, bởi vì chúng tôi yêu nhau đến thế…”

Tình đến nồng cháy, hai người lại ôm chặt nhau…

Action 4

“Chúng tôi là anh em tốt,” hai người đàn ông trung niên với hai đường mép tóc đã sớm chuyển lên chính giữa đầu ngồi song song với nhau, “Chúng tôi từng cùng nhau đi lính, sau khi xuất ngũ còn hùn vốn mở một công ty thiết kế, phạm vi kinh doanh của công ty chúng tôi rất rộng lớn, bao gồm ——”

Màn ảnh bắt đầu chạy nhanh, hiển nhiên đã được xử lý, đợi cho đến lúc trở lại bình thường, hai người đàn ông kia bắt tay nhau, tràn đầy tin tưởng nói: “Chúng tôi tin chắc, chỉ cần chúng tôi cùng với nhân viên của mình đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể cùng nhau huy hoàng!”

Action 5

“Tôi cho rằng chúng tôi rất thích hợp với cuộc thi này,” lần này đến phiên hai anh chàng trẻ tuổi để tóc dài mặc áo sơ mi cũ, một người tóc dài hơn đang nói, “Bởi vì chúng tôi là hai người hoàn toàn hiểu biết về lữ hành, lúc ấy tôi đang định từ một đầu sa mạc hướng về một đầu khác, mà cậu ta lại từ đầu kia đi qua, ha ha, sau đó tôi thay đổi chủ ý, quyết định cùng cậu ta đến chỗ khác.”

Có lẽ người bạn có mái tóc ngắn hơn cho rằng lúc này phải nói chút gì đó, vì thế anh ta mỉm cười hơi khẩn trương mở miệng: “Ờ, đúng vậy đúng vậy, chỗ kia thực ra rất…chúng tôi đã trải qua…một đoạn hành trình rất…sau đó…”

Anh chàng tóc dài hơn có lẽ đã sớm quen với cách nói chuyện của bạn mình, anh ta lơ đểnh nói tiếp: “Chúng tôi phát hiện cả hai đều làm công việc IT, sở thích cũng hợp nhau, vì thế chúng tôi thường cùng nhau đi du lịch, nhưng lúc không đi du lịch, chúng tôi gần như không liên lạc với đối phương, có lẽ nghe ra hơi kỳ lạ, thế nhưng chúng tôi cho là rất tốt, hai người đàn ông không nhất thiết cả ngày ở cùng nhau.”

“Chúng tôi đều làm…công việc giống nhau, các vị cũng biết, chúng tôi đều rất…cho nên…”

“Về cuộc thi, chúng tôi đã từng thảo luận,” anh chàng tóc dài gật đầu, “Quyết định xem như là một chuyến du lịch, nhưng tôi tin chúng tôi sẽ có ưu thế hơn người khác.”

Action 6, 7, 8, 9…

Action 10

Trên màn hình tivi xuất hiện một đôi nam nữ…kỳ lạ, bọn họ đứng song song, khoảng cách ở giữa đủ để chứa ba cái tủ lạnh. Người đàn ông bên trái rất đẹp trai, người phụ nữ bên phải nhìn qua…hình như rất khẩn trương.

“Tôi là Chu Diễn,” người đàn ông đẹp trai cất lời, “Có lẽ các vị đã từng thấy tôi, tôi nghĩ điều này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng các vị nhất định rất khó hiểu vì sao tôi đứng ở đây?”

Anh khẽ cười, lộ ra hàm răng đều đặn, tiếp theo, khi mọi người cho rằng anh muốn công bố đáp án, thì anh lại như chưa từng hỏi qua vấn đề kia, vươn tay: “Cho phép tôi giới thiệu đồng nghiệp của mình, cô Thái Tri Kiều. Chúng tôi làm việc chung với nhau rất nhiều năm, cô ấy là một nhà chế tác chương trình rất xuất sắc —— mặc dù cô ấy không biết cười thế nào trước màn ảnh.”

Người phụ nữ bên phải có lẽ vì phản bác những lời của anh mà lộ ra một nụ cười…cứng ngắc lại rất khó coi.

“Được rồi,” người đàn ông vừa lòng nói, “Hy vọng lúc nhận được giải nhất, cô Thái có thể khôi phục bình thường, chúng tôi rất mong chờ.”

“…”

“Như vậy, các vị khán giả, ở trên là tất cả thí sinh tham gia trong cuộc thi lần này, hôm nay bọn họ đã chuẩn bị hành lý chờ đợi xuất phát,” giọng nói của người dẫn chương trình hơi kỳ lạ, thật giống như là một người Tây Ban Nha đang nói tiếng Ý, “Tổ chương trình đã thu lại tất cả hộ chiếu của thí sinh trước, hơn nữa làm giấy tờ thị thực, bởi vậy trước khi lên máy bay, bọn họ không biết mình sắp sửa đến đâu, bọn họ hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị, vào lúc máy bay hạ cánh, cuộc thi chính thức bắt đầu.”

“Mà hiện tại, trước khi xuất phát, tôi muốn làm một thí nghiệm nho nhỏ —— trắc nghiệm trình độ ăn ý của bọn họ, tôi tin đây là cách tốt nhất để tất cả khán giả hiểu về họ.” Nói xong, người dẫn chương trình đắc ý gật đầu.

“Được rồi,” anh ta nói tiếp, “Xin cầm tấm bảng của các vị, đứng một trước một sau, chú ý —— đúng vậy, xin chú ý —— các vị phải duy trì khoảng cách hai mét. Khi tôi nói ra đề tài, xin viết đáp án lên tấm bảng kia. Nếu đáp án của các vị giống nhau, đèn trên đầu sẽ hiện lên màu xanh lá cây, nếu không giống nhau thì là màu đỏ. Mỗi lần có đèn màu xanh, sẽ nhận được mười điểm, một trăm điểm là cao nhất, đội nào chiến thắng sẽ được thưởng khoang máy bay hạng nhất.”

Tri Kiều cảm thấy chính mình gần như muốn trợn trắng con mắt, cô không thể chịu được loại người dài dòng thế này. Cô quay đầu nhìn Chu Diễn, anh đứng ở chỗ cách sau cô hai mét, nhún vai, nhưng là có cùng ý nghĩ với cô. Vì thế cô quay người lại, cúi đầu suy nghĩ, đây là ăn ý, một loại ăn ý…không thể nói ra lời, giữa bọn họ có sự ăn ý đặc biệt.

“Đề thứ nhất,” người dẫn chương trình nói, “Xin viết xuống —— chòm sao của thí sinh ở hàng trước.”

Tri Kiều nghe được hai ông chủ công ty thiết kế kia kinh ngạc thấp giọng nói: “Chòm sao? Cái gì là chòm sao?”

Cô cúi đầu, vừa viết vừa không nhịn được mà cười lên, sau đó người dẫn chương trình ra hiệu đưa bảng lên.

Đèn trên đầu là màu đỏ.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Diễn, anh viết “Song ngư” trên tấm bảng, còn cô viết là “Song tử”.

“Sao em lại là song ngư chứ!” Cô mở to mắt, dùng khẩu hình nói với anh.

Chu Diễn gãi lỗ tai, cũng dùng khẩu hình trả lời: “Cái này…không phải cũng gần giống nhau sao…”

“…”

Điều thú vị chính là, đèn của hai ông chủ công ty thiết kế lại là màu xanh —— bởi vì trên tấm bảng của bọn họ đều là: để trống.

“Đề thứ hai, xin viết xuống món ăn yêu thích nhất của thí sinh ở hàng sau.”

“Thịt dê nướng —— tuyệt đối là thịt dê nướng —— trong lòng Tri Kiều lẩm nhẩm, bởi vì anh từng ở thảo nguyên đầy sao nói với cô: “Món này thật sự là ngon nhất trên đời!”

Cô thậm chí còn nhớ rõ khi anh nói những lời này, tia sáng trong mắt óng ánh —— mặc dù cũng có một nguyên nhân khác là trước đó họ đã chưa ăn gì một ngày trời, chỉ dựa vào nước để sống qua ngày.

Nhưng mà…đèn đỏ vẫn sáng lên.

Tri Kiều nhếch khoé miệng, quay đầu lại nhìn Chu Diễn, trên tấm bảng của anh viết nắn nót: nhiều vị đậu phộng (nước sốt vị thịt bò).

Cô trợn mắt, Chu Diễn không hiểu cho nên nhún vai.

Được rồi, Tri Kiều vừa bực bội lau bảng, vừa suy nghĩ, đây chỉ là vận may không tốt mà thôi, song tử và song ngư chỉ sai một chữ, mà thịt dê nướng và nhiều vị đậu phộng (nước sốt vị thịt bò)… Ờ, ít nhất hai người đều đề cập đến thịt!

“Đề thứ ba, xin viết xuống thành phố yêu thích nhất của thí sinh hàng trước.”

“Paris” VS “Rome” —— đèn đỏ!

“Đề tiếp theo, xin viết xuống bộ phim điện ảnh yêu thích nhất của thí sinh hàng sau.”

“Léon: The Professional” VS “Star Trek” —— đèn đỏ!

“Xin viết xuống số đo vòng ngực của thí sinh hàng trước.”

“Không trả lời” VS “Rất bình thường, không thể đo lường chính xác” —— đèn đỏ!

“Xin nói ra một điểm lập dị của thí sinh hàng sau.”

“Nếu không thể thuyết phục đối phương, sẽ cứ lặp lại một câu y chang —— cho đến khi thừa nhận không thể thuyết phục đối phương mới thôi” VS “Sáng sớm thứ hai phải ăn bánh bích quy hình gấu trét bơ đậu phộng” —— đèn đỏ!



“Đề cuối cùng, rất khó,” người dẫn chương trình nói, “Xin viết xuống tình hình thời tiết vào ngày các vị gặp mặt nhau lần đầu tiên.”

Các thí sinh khác bắt đầu than phiền đề tài này khó khăn bao nhiêu, nhưng Tri Kiều lại cảm thấy rất đơn giản đến nỗi…hơi quá mức. Cô làm sao quên được chứ, hơn nữa, cô tin anh cũng nhất định nhớ rõ. Đó là một ngày rất bi thương, nhưng sau này mỗi khi cô nhớ lại, chiếc ô màu đỏ kia và nụ cười trên mặt anh đều như là cho cô dũng khí, khiến cô kiên cường đi tới.

Cô cụp mắt xuống, viết trên bảng: mưa.

Đèn đỏ lại sáng lên.

Tri Kiều không thể nào tin được, cô quay đầu nhìn về phía Chu Diễn, hình như anh cũng hơi kinh ngạc, tấm bảng trên tay anh viết chín chữ: nhiều mây âm u, thỉnh thoảng có mưa rào.

“…”

Tri Kiều đè nén nỗi xung động muốn hét lên, cô rất muốn đi qua đoạt lấy tấm bảng của anh, lớn tiếng nói: Chu Diễn, anh chính là chuyên môn đến đối nghịch em sao!

Nhưng rốt cuộc cô vẫn —— nhịn xuống.

“Nào chúng ta cùng xem tình trạng số điểm, thật đáng tiếc, lại có một đội thí sinh có điểm ‘0’…” Âm thanh tiếc rẻ cùng với cười trên nỗi đau người khác lần lượt vang lên.

“Nhưng mà khiến cho chúng ta kinh ngạc chính là, đội quán quân được 90 điểm, nói cách khác, trong mười đề tài bọn họ trả lời đúng chín đề —— chúc mừng cặp thí sinh tình nhân của chúng ta, phần thưởng bọn họ nhận được là nâng cấp lên chỗ ngồi của khoang hạng nhất!”

Cặp tình nhân kia lại xúc động mà ôm hôn nhau.

Trước bàn thủ tục vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là chụp ảnh cho toàn nhóm, mọi người vây quanh ở bên trong. Sau đó là những người thân của các tổ thí sinh đến tiễn đưa bọn họ còn động viên tinh thần, có tâng bốc, có mang theo biểu ngữ, giống như kính cẩn đưa tiễn chiến sĩ đi đấu tranh vì chính nghĩa của nhân loại. Trong tiếng ồn ào huyên náo ở đây, người dẫn chương trình rất long trọng tuyên bố địa điểm của cuộc thi là quốc gia xinh đẹp nằm ở Nam bán cầu —— Australia!

Đa số người hoan hô, giống như chuyến du lịch là một trong những giải thưởng lớn, mà không phải là chương trình thực tế nào đó.

Tri Kiều khoanh tay đứng trong hàng cuối cùng, cho dù là số thứ tự hay là thành tích của cuộc trắc nghiệm ăn ý, cô và Chu Diễn đều xếp cuối cùng. Giờ phút này, cô chán nản ôm đầu, bởi vì cô lại bỏ tất cả trang phục mùa đông của mình vào trong một va ly hành lý —— trong đó còn có một đôi giày tuyết khổng lồ, mũ len thật dày, cùng với một chiếc áo choàng có thể bọc người ta thành xác ướp.

“Tôi không hiểu,” Chu Diễn nghi hoặc nói, “Thật là như vậy sao —— nếu tôi không thể thuyết phục đối phương thì sẽ cứ lặp lại một câu y chang cho đến khi thừa nhận không thể thuyết phục đối phương sao?”

“Ừ.”

“Thật sao?”

“Đúng.”

“Em khẳng định?”

“Phải.”

“Em xác định một trăm phần trăm?”

Tri Kiều xoay người nhìn anh, mặt không có biểu cảm trả lời: “Em xác định, chắc chắn, khẳng định trăm phần trăm.”

“Ờ,” Chu Diễn nhún vai, “Được rồi.”

“…” Cô bực mình quay người lại, trông thấy hai bố con mập mạp đang chụp hình với người nhà, ông chủ công ty thiết kế bị nhân viên mặc đồng phục vây quanh, hai cô nàng cổ động viên đang làm nũng với ba mẹ, mà cặp tình nhân kia vẫn quên hết tất cả mà hôn nhau say đắm.

“Nhưng tôi vẫn kiên trì cho rằng,” âm thanh của Chu Diễn nghe ra rất nghiêm túc, “Sáng sớm thứ hai phải ăn bánh bích quy hình gấu trét bơ đậu phộng mới là một điểm lập dị.”

“…Được rồi!” Cô nghiến răng nghiến lợi, “Anh nói cái gì thì là cái đó!”

Chu Diễn nhíu mày nhìn cô hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên: “Đừng khẩn trương, tất cả vừa mới bắt đầu thôi.”

Lúc này có một chiếc mic đột ngột đưa tới giữa bọn họ, người dẫn chương trình không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh họ, dùng giọng điệu giả vờ vui vẻ nói: “Hãy nói tâm trạng bây giờ của các vị đi!”

Chu Diễn chỉ cần đối diện với màn ảnh thì sẽ sinh ra một sức hấp dẫn mà người thường không thể vượt qua, anh cong chân mày, dịu dàng nói: “Tôi hy vọng đây là một bắt đầu mới, tôi rất mong đợi.”

Tri Kiều mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm một bên mặt anh, thất bại suy nghĩ, có lẽ đây là chỗ mà cô bị anh hấp dẫn: mặc dù những người khác không hề biết rốt cuộc anh suy nghĩ gì, nhưng anh biết bản thân mình muốn gì, hơn nữa sẽ dùng hết sức làm được.

Cô chợt có phần hiểu được vì sao Chu Diễn và bố mình lại trở thành anh em kết nghĩa, bởi vì bọn họ giống nhau ở điểm này.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Diễn quay đầu nhìn cô, ánh mắt như là đang hỏi, cô nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Không biết vì sao, giờ phút này, cô lại có chút ghen tị với Chu Diễn.

Lúc máy bay cất cánh, Tri Kiều trông thấy gương mặt của Chu Diễn từ ảnh phản chiếu của cửa sổ máy bay, anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của hai người không giao nhau, biểu tình trên mặt anh hiếm khi nghiêm túc và chăm chú, cô đoán rằng anh đang suy nghĩ gì đó.

Nhưng là cái gì chứ?

Cô rất muốn biết, từ rất lâu trước kia, cô đã muốn biết —— giống như cô vẫn muốn biết bố mình suy nghĩ gì, nhưng đã không còn cơ hội nào nữa.

“Anh suy nghĩ gì đó?” Cô nghe được âm thanh của mình lớn mật hỏi thế.

Chu Diễn phục hồi tinh thần nhìn cô, hình như vẫn đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng anh chỉ mỉm cười, nói:

“Không có gì…”