Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 18: Chân Vân




Người và xe lặng lẽ giằng co trong màn mưa. Chung Đình nói: “Mở cửa xe một chút…”

Khựng lại, Hà Chí Bân với tay ra ghế sau lấy ô cho cô. Chung Đình xuống xe.

Giây phút cửa xe mở ra, mùi của mưa gió ập vào, giây tiếp theo lại bị ngăn cách ở bên ngoài. Người phụ nữ che ô đi về phía cô gái trong cơn mưa.

Chặn ở cổng chính cản trở xe khác ra vào, Hà Chí Bân lái về phía trước một chút.

Đậu xe ở cách đó không xa, Hà Chí Bân gác tay lên lưng ghế phụ, uể oải châm điếu thuốc.

Sắc trời lúc sập tối âm u, những ngọn đèn dọc phố lóe lên mịt mờ trong cơn mưa.

Phương Chân Vân đeo cái ba lô lớn, hơi nghiêng đầu, nhìn bóng người bước xuống chiếc xe màu đen cách đó không xa. Mưa lọt qua những cành lá trên cây trở thành giọt nước rơi xuống, mặt ô bị dội vang bộp bộp.

Bóng người ấy băng qua màn mưa, đi thẳng về phía cô. Xa xa, chỉ dựa vào một đường nét, trong lòng cô đã có câu trả lời khẳng định. Khóe môi khẽ nhếch, hệt như nở nụ cười.

Rất nhanh, Chung Đình đi đến trước mặt cô.

Con đường bên cạnh có xe gầm rú chạy qua, họ đứng dưới tán cây, im lặng trọn một phút.

Bọt nước bắn tung tóe rất nhiều vào mặt, vào chiếc áo khoác màu sậm của Chung Đình. Áo khoác bị gió thổi phanh, làn gió chui vào cơ thể. Cô dùng tay túm chặt vạt áo trước, cánh tay che trước người, không dời đi.

“Sao em đến đây?” Chung Đình hỏi.

“Em muốn gọi cho chị, nhưng di động hết pin… Chỉ nhớ nhà chị ở đây thôi.”

Âm điệu giọng nói của cô gái là giọng nhẹ nhàng rõ ràng đặc trưng của con gái ở cái tuổi này, không nâng cao âm lượng vì tiếng mưa rơi ồn ào.

Chung Đình không lên tiếng.

Ánh mắt dời xuống, cô liếc nhìn cái hộp nhựa bên chân cô ấy. Cái hộp trong màu trắng ở ngay bên bàn chân mang chiếc giày canvas của cô ấy, mơ hồ có thể nhìn thấy, một con vật lông xù đang nằm bên trong. Là mèo.

Con mèo rất ngoan, cuộn tròn bên trong, nheo mắt, không nhúc nhích. Chú ý đến tầm mắt cô, Phương Chân Vân ngồi xổm xuống xách hộp mèo lên, nâng đến giữa họ.

“Em cũng mang Meo Meo tới.”

Chung Đình nhìn đôi mắt trong veo của cô gái.

Đôi mắt này như thể đang nói cho cô biết: Trốn tránh vĩnh viễn không phải là kết thúc của một câu chuyện, mà chỉ là sự khởi đầu của một câu chuyện khác.

Hút hết một điếu thuốc, Hà Chí Bân nhìn người phụ nữ đi trở lại.

Đi theo sau cô còn có cô gái dưới tán cây. Không lên xe, cô che ô vòng qua đầu xe, đi đến bên cửa sổ phía anh.

Cô gái đứng cách một khoảng sau lưng cô.

Hà Chí Bân hạ cửa kính, im lặng nhìn người phụ nữ cúi người trước mặt, rồi liếc nhìn khuôn mặt sau lưng cô.

Nét mặt anh có phần hờ hững, “Không lên nữa?”

“Hôm nay không tiện, đứa em họ ở nơi khác tới, phải ở nhà em.”

“Được, vậy liên lạc sau nhé.”

Chung Đình nhìn anh, không nói gì nữa, đứng thẳng người rồi tránh sang bên một bước.

Cửa kính chầm chậm nâng lên, còn chưa khép hẳn, thân xe đã trượt về sau trong cơn mưa, hòa vào dòng xe.

Liếc nhìn bóng xe biến mất, Chung Đình đi thẳng vào tiểu khu. Phía sau, cô gái đi theo sát.

Vào cửa, bật đèn, đổi giày.

Chung Đình cởi áo khoác, bật điều hòa, vào toilet. Cột nước ấm áp chảy ào ào từ vòi nước, cô rửa tay lau mặt. Ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt trong gương, cô dùng ngón tay vuốt mái tóc đã ướt một nửa, điều chỉnh nét mặt có phần căng cứng.

Hai phút sau, cô quay lại phòng khách. Trên sofa không có ai, ánh mắt nhìn qua, một bóng người đang vùi bên cửa sổ sát sàn.

Cô gái ngồi xổm ở đó trêu mèo, khẽ cúi đầu, cong một cánh tay mảnh khảnh.

So với con gái cùng lứa thì Phương Chân Vân hơi gầy, chỉ có đường nét cằm có phần tròn trịa vì tuổi trẻ. Cô ngồi xổm, mái tóc đen xõa trên vai, vuốt ve mèo từng cái một. Nghe thấy động tĩnh, cô quay mặt lại, đôi mắt vừa đen vừa tĩnh lặng, mang một tầng sương ướt át.

Bốn mắt nhìn nhau, Chung Đình đi đến ngồi xuống sofa.

Cô lấy một điếu thuốc trên bàn trà, “Sang đây ngồi đi.”

Phương Chân Vân đi sang rồi ngồi xuống.

Bên ngoài, trời đã tối hẳn, ánh đèn trong phòng có vẻ rất sáng, in lên cửa sổ.

“Đến đây thế nào?”

“Xe đường dài.”

“Việc học trong trường thì làm sao? Giáo viên có biết không?” Giọng của Chung Đình như một người cô.

“Hôm nay cuối tuần… Nhưng mà, không phải cuối tuần cũng không sao. Em tìm bác sĩ viết đơn, xin nghỉ bệnh một tháng. Trong trường cũng luôn biết, sức khỏe em không tốt lắm mà.”

Bật lửa bật hai lần cũng không có, rốt cuộc, ngọn lửa màu xanh khẽ liếm đầu thuốc.

Chung Đình liếc nhìn Chân Vân, cô để bật lửa xuống.

“Làm sao biết tôi ở đây?” Làn khói nơi đầu ngón tay tự nhiên dừng lại bên gò má, bộ dạng, giọng điệu của cô đều rất bình thản.

“Chị không nhớ ư?” Phương Chân Vân nói, “Trước kia em có gửi thùng đồ giúp chị, nhà chị là địa chỉ này.”

Cô gái trẻ trung, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, như một đóa hoa đón nhận ánh mắt mọi người, không yên lặng như hơi thở. Nhìn khuôn mặt vô tội này, Chung Đình “ờ” một tiếng.

Da chân đột nhiên có một loại xúc cảm mềm mại ấm áp, cô hơi kinh ngạc, cúi đầu.

Là con mèo đã quen thuộc hoàn cảnh, không biết đi sang khi nào, nhận ra cô, thân thể mềm mượt cọ qua lại nơi mắt cá chân cô, dịu dàng đáng yêu.

“Nhà chị chỉ có một mình chị ở sao?” Phương Chân Vân hỏi.

“Ừm.” Chung Đình liếc nhìn cô ấy, “Một tháng này có kế hoạch gì không? Du lịch hay là làm chuyện gì khác?”

Phương Chân Vân lắc đầu.

Chung Đình khẽ cười, “Được rồi, vậy thì cứ ở chỗ tôi trước đi.”

“Cảm ơn chị.”

“Đừng khách sáo.” Chung Đình đứng dậy: “Ăn cơm chưa?”

Phương Chân Vân lại lắc đầu, “Vẫn chưa đói lắm.”

“Để đồ ở phòng nhỏ trước đi, sau đó đi tắm. Tôi vào bếp làm hai món, ra là ăn được.”

“Làm phiền chị rồi.”

Chung Đình không trả lời, đi thẳng vào bếp.

Buổi tối cơm nước đơn giản xong, Chung Đình dẫn Phương Chân Vân đến phòng dành cho khách. Thay bao gối và ra trải giường sạch sẽ, hình hoa li ti màu xanh da trời, thoải mái ấm áp. Chân Vân ở trong phòng ngây người một hồi, ra ngoài ôm mèo vào phòng, Chung Đình không để ý.

Tắm rửa rồi sấy tóc xong, Chung Đình thả lỏng nằm trên giường. Tắt đèn, trong bóng tối, cô nhìn trần nhà, loáng thoáng nghe thấy mèo kêu tiếng này đến tiếng khác. Trong lòng hơi rối loạn, đủ mọi câu chuyện xưa tuôn ra như thủy triều, có cảm giác không chân thật.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đêm khuya, cô bị một tiếng động làm giật mình tỉnh giấc.

Tiếng khóc đau đớn mà đè nén thỉnh thoảng vang lên ở phòng bên cạnh.

Chung Đình nhìn di động, ba giờ.

Xuống giường bật đèn, cô theo tiếng, mở cửa phòng Chân Vân.

Giây phút cánh cửa mở ra, Chung Đình gần như lùi về sau một bước theo bản năng. Trong căn phòng đen kịt, một cái bóng đang vặn vẹo dưới đất, rên rỉ đau đớn.

Phản ứng lại, cô bật đèn, ngã quỳ dưới đất, khẽ nâng đầu cô gái lên, “Sao vậy? Chân Vân, có chỗ nào khó chịu ư?”

“Đau bụng…”

Chân Vân nhắm mắt, thở hổn hển dữ dội, trên mặt không biết là mồ hôi hay nước mắt, ướt sũng một mảng.

Chung Đình gạt tóc dính trên mặt Chân Vân, sờ khuôn mặt lạnh buốt của cô ấy, bình tĩnh lại, “Đừng sợ, Chân Vân, đừng sợ, tôi dẫn em đến bệnh viện…”

Cô thử đỡ cô ấy dậy, bụng Chân Vân quặn thắt, đau đến mức gần như mất ý thức, cả người dựa dưới đất. Thử mấy lần, động tác mạnh có vẻ như khiến cô ấy đau đớn hơn, Chung Đình không dám tự ý di chuyển cô ấy nữa. Biết dạ dày cô ấy không tốt, nhưng từ trước đến nay chưa thấy cô ấy bị dữ dội như vậy bao giờ.

Kéo tấm chăn mỏng trên giường xuống đắp cho cô ấy, Chung Đình vội vàng chạy vào phòng tìm di động.

Gọi 120, nhân viên y tế nói ba mươi phút sau sẽ đến. Họ dặn mấy câu trong điện thoại, bảo Chung Đình kiên nhẫn chờ. Sau khi cúp máy, Phương Chân Vân bắt đầu nôn mửa.

Quỳ dưới đất, Chung Đình nắm bàn tay co giật của cô gái, vuốt cái trán tái nhợt của cô ấy.

Cô ghé vào bên tai cô ấy, khuyên nhủ bằng giọng bình tĩnh: “Chân Vân, chúng ta đến bệnh viện được không, em dùng chút sức thôi, tôi ôm em lên, đến bệnh viện là khỏe thôi…”

“Chung Đình… Em đau…”

Phương Chân Vân cuộn tròn dưới đất, tay siết chặt cô, không mở mắt, nhưng có nước mắt trào ra.

Chung Đình phát lạnh từng cơn, trong lòng sợ hãi cực độ. Ánh mắt bình tĩnh, cô tỉnh táo một chút, rồi gọi một dãy số.

Ba giờ đêm, phần lớn mọi người trong thành phố đang say ngủ. Nhưng cú điện thoại này nối máy rất nhanh, reo hai tiếng là được nhận. Chung Đình không rõ mình diễn tả thế nào, sau khi cúp điện thoại, chưa đến mười lăm phút, chuông cửa vang lên.

Chạy đến phòng khách mở cửa, khí lạnh của đêm khuya thoáng chốc tràn vào.

Hà Chí Bân đứng ngoài cửa, trên người vẫn mặc bộ âu phục ban ngày, nét mặt lạnh lùng, “Người đâu?”

“Còn nằm dưới đất, em không nâng em ấy nổi, xe cấp cứu vẫn chưa đến…” Cô dẫn anh đi vào phòng.

Trên sàn nhà, đôi mắt cô gái khép hờ, nôn một đống dơ bẩn bên mép, thân thể mơ hồ co giật. Không do dự một giây, Hà Chí Bân cúi người, bế bổng cô ấy lên rồi đi ra ngoài.

Chung Đình vội theo sau, Hà Chí Bân cũng không quay đầu lại: “Em thay đồ đi, giúp cô ấy lấy cái chăn.”