Đoạn Tình Kết

Chương 6




Thu Diệp Nguyên bưng thức ăn vào, thấy Ngôn Phi Ly vẻ mặt căng thẳng mà ôm chặt lấy hài tử, nhìn thấy hắn thì như nhìn thấy ân nhân, vội vàng kêu:

“Thu đại phu, ngài mau xem xem, hài tử này có phải bị sao không? Sao cứ khóc mãi? Có đúng bị bệnh? Hay là bị đau ở đâu?”

“Ngôn tướng quân, ngài đừng căng thẳng thế. Ta vừa hỏi qua, đứa nhỏ có thể đã đói bụng rồi. Ta vừa xuống thiện phòng lấy một chén cháo kê, cho nó ăn là ổn thôi.” Đặt khay xuống, cầm chén cháo lên. Nhớ lại bản thân lúc nãy ở trù phòng hỏi trù nương về kinh nghiệm, không khỏi thầm mắng bản thân ngu xuẩn, trẻ mới sinh một ngày đương nhiên đói bụng mà nháo.

Ngôn Phi Ly cũng tỉnh ngộ. Nghĩ đến nữ nhân khi sinh con xong thường cho con bú, không khỏi đỏ mặt.

Hai đại nam nhân vụng về mà đút được non nửa bát cháo, hài tử cuối cùng cũng thoả mãn, yên giấc tiếp.

Ngôn Phi Ly nhìn đứa bé dần ngủ trong lòng, tình yêu thương thoáng chốc tràn ngập, đầy ôn nhu từ ái.

Nhìn đôi mắt nhỏ của nó, cái tay nhỏ xinh co quắp, cái miệng xíu xíu khẽ nhếch, thỉnh thoảng lại nấc một cái, quả là khả ái vô cùng. Trong lòng trìu mến không thể tả.

Chẳng muốn đặt đứa bé xuống, Ngôn Phi Ly chỉ dùng một tay để ăn cơm.

Thu Diệp Nguyên nhìn vẻ mặt yêu thương của Ngôn Phi Ly đối hài tử, không khỏi xúc động.

Nhớ lại nửa năm trước, Ngôn Phi Ly bởi vì thân thể không khỏe mà té xỉu tại giáo tràng (sàn đấu võ, thao trường), được đưa tới nơi chữa bệnh của hắn. Bản thân sau khi bắt mạch cho y xong cũng thất kinh. Cho dù rất tự tin với y thuật bản thân, Thu Diệp Nguyên vẫn phải xem đi xem lại nhiều lần mới dám xác nhận kết quả, đem chuyện này nói thật cho y biết.

Ngôn Phi Ly ngay lúc đó khiếp sợ vô cùng, ngạc nhiên nhìn bản thân, lẩm nhẩm nói “Không thể nào…” “Không thể…”

Thế nhưng chuyện gì đến cũng đến, chứng minh rằng đây là sự thực, hai người không thể không tin.

Theo hiểu biết của Thu Diệp Nguyên, thật lâu trước kia có một tộc người gọi là “Ma Da”. Người dân ở tộc đó vô luận nam nữ đều có thể sinh con, bởi vậy bị xem là dị tộc. Sau đó qua mấy cuộc đại chiến, ước chừng khoảng ba trăm năm trước, thì dân tộc thiểu số đó cũng dần bị diệt sạch.

Lẽ nào Ngôn tướng quân có huyết thống của người Ma Da? Đúng là con cháu của Ma Da tộc?

Bản thân cũng từng nói suy đoán này cho Ngôn Phi Ly. Nhưng y vốn xuất thân là trẻ mồ côi trong chiến loạn, ngay cả cha mẹ ruột là ai cũng không biết, sao rõ mình thuộc chủng tộc nào?

Bất quá vấn đề này đã không còn trọng yếu. Trọng yếu chính là làm thế nào Ngôn Phi Ly thuận lợi sinh hạ đứa bé.

Thu Diệp Nguyên đề nghị y an tâm tĩnh dưỡng, không nên vận động mạnh.

Cũng may cuộc đại chiến với ma giáo lúc ấy đã đi đến hồi kết, trong Môn không có chuyện gì hệ trọng, Bắc Đường Môn chủ lại vừa đi đến biên cảnh phương bắc, Ngôn Phi Ly thực là thanh tĩnh hiếm thấy. Thời gian qua y luôn ở Trúc viên vắng vẻ này, ít gặp gỡ người ngoài, lại tận lực che giấu, dưới sự trợ giúp của Thu Diệp Nguyên, việc này vẫn không ai biết.

Thật ra, thời gian Ngôn Phi Ly sẽ sinh cũng không khác lắm so với sự tính toán trước. Chẳng qua Thu Diệp Nguyên bận rộn chuyện năm mới nên mới quên mất. Mãi cho đến lúc Hoa Hương Diễm lén tìm mình tại niên yến, biểu tình cũng vô cùng quái đản, lắm bắp nói: “Ngôn tướng quân nói ngày, ngày, ngày hắn… Nó… vỡ… Bảo ngài mau đến…”

Việc cần nói phun ra khỏi miệng như khiến Hoa Hương Diễm bị ăn tát, nhưng Thu Diệp Nguyên đã minh bạch, vội vàng cùng hắn chạy tới Trúc viên. Thầm mắng bản thân sơ suất.

Thực ra cho tới bây giờ, Thu Diệp Nguyên cũng chưa hiểu đứa bé này như thế nào mà có mặt trên đời. Có thể nói, hắn rất tò mò muốn biết cha hài tử này là ai. Nhưng Thu Diệp Nguyên vốn là một y nhân, không thường can dự đến chuyện riêng tư của người khác, giao tình với Ngôn Phi Ly cũng không phải sâu đậm, chỉ đành thắc mắc trong lòng mà chưa dám hỏi qua.

Bây giờ nhìn Ngôn Phi Ly đối hài tử tình thân ý thiết, trìu mến yêu thương, Thu Diệp Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được:

“Ngôn tướng quân, có lẽ hỏi việc này Thu mỗ khiến ngài bất tiện, nhưng giờ ngài đã sinh hạ hài nhi bình an, tốt nhất nên để phụ thân của đứa trẻ… Ân, ý ta là một vị phụ thân khác biết chuyện thì tốt hơn.”

Ngôn Phi Ly toàn thân cứng đờ, vẻ mặt có chút tái nhợt đi.

“Ngôn tướng quân, xin lỗi, là tại hạ giao thiển ngôn thâm (*).” Thu Diệp Nguyên thấy vậy áy náy vội nói.

“Không phải, Thu đại phu đối Ngôn mỗ là đại ân đại đức, Ngôn mỗ thực không thể không báo đáp, sao lại nói giao thiển ngôn thâm!” Ngôn Phi Ly miễn cường cười, “Chỉ là chuyện này, Ngôn mỗ thực sự không thể nói, mong Thu đại phu thứ lỗi.”

Trong tâm Thu Diệp Nguyên sớm tỏ, cũng là bản thân mạo muội, thật xấu hổ.

“Chuyện này Bắc Đường Môn chủ đã biết, không hay Ngôn tướng quân dự định giải thích với Môn chủ thế nào?” Thu Diệp Nguyên nhớ tới vẻ mặt của Bắc Đường Ngạo khi rời đi, lại lo lắng hỏi.

Ngôn Phi Ly nghe vậy cánh tay chợt siết, đứa bé “Oa” khóc một tiếng.

Hai người ngay lập tức liên vội vội vàng vàng dỗ dành hồi lâu, hài tử mới chậm rãi yên ổn.

Ngôn Phi Ly có chút mệt mỏi. Thu Diệp Nguyên liền ôm lấy hài tử đặt bên cạnh, để y nằm xuống nghỉ ngơi, câu hỏi ban nãy sớm đã quên.

Sau khi nằm xuống, nghe thấy Thu Diệp Nguyên đem cơm canh ra, Ngôn Phi Ly gối lên sát gần đứa con, tâm trạng không khỏi e sợ.

Dưới tình huống ngoài ý muốn để Môn chủ biết được, không biết Môn chủ nghĩ thế nào. Theo tính cách của Môn chủ, có thể dung hài tử không? Thế nhưng nói cho cùng, đứa bé này vẫn lã cốt nhục của Môn chủ a…

Ngôn Phi Ly trong lòng thấp thỏm mãi, lần nữa trầm trầm thiếp đi. Ai ngờ khi y tỉnh lại, bóng dáng đứa bé đã không thấy đâu…



(*) giao thiển ngôn thâm: quan hệ không thân thiết lắm.