Đoạn Tình Kết

Chương 87




Ngôn Phi Ly chậm rãi đứng lên, chỉnh trang lại đống hỗn độn đêm qua, chăn đệm tất thảy thay mới. Y cũng không có nhiều hạ nhân như Bắc Đường Ngạo để mà sai sử, những việc giặt giũ này lại không thể nhờ đại tẩu giúp. Cũng may y đã quen việc rồi, có thể tự sắp xếp ổn thỏa.

Hai người đêm qua chỉ lo triền miên thôi, rất nhiều chuyện còn chưa kịp nói. Ngôn Phi Ly có chút hối hận, quên không hỏi tình hình Ly nhi, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại nó.



Khi Bắc Đường Ngạo trở lại vương phủ, sắc trời đã tỏ. Đưa Mặc Tuyết đến chuồng ngựa rồi mới trở lại phòng mình. Còn chưa vào nhà, từ xa đã thấy một chấm đen từ từ bay lại. Đôi mi dài nhướng lên, bước qua cửa, hướng đến nam viện. Nơi đó có ba tầng tiểu lâu, sừng sững giữa vườn hoa, rất tú nhã.

Bắc Đường Ngạo gọi một tiếng, con ưng kia vòng hai vòng, đáp xuống, đứng trên cánh tay hắn, Bắc Đường Ngạo gỡ bút đồng buộc ở móng nó, mở ra lấy một vật bên trong, không khỏi nhíu mày, mang theo chim ưng xuống lầu.

“Lăng Chu, lập tức sai người đi thăm dò tin tức của người này.” Bắc Đường Ngạo dùng thủ pháp của ám ảnh, gọi Lăng Chu, phân phó: “Thế lức Thiên Môn không ở Diêu Kinh, bản tọa không muốn dùng người của vương phủ, ngươi đi triệu tập ám ảnh vệ đội, điều tra việc này.”

“Vâng.” Lăng Chu dù không biết môn chủ không muốn dùng thế lức ở vương phủ là đang kiêng dè cái gì. Gã luôn luôn nghe theo mệnh lệnh, nhận lệnh rồi thì lui xuống.

Bắc Đường Ngạo ngắm nghía phong mật tín trong tay, phất một cái, mảnh giấy hóa bụi, tán trong không khí.

Bắc Đường Ngạo đối với chuyện này thì không để bụng, nhưng nhớ tới Ngôn Phi Ly, chung quy thấy vẫn nên cẩn thận một chút. Chỉ tại năm đó không nhổ cỏ tận gốc, mong hôm nay đừng có mọc ra tai vạ gì đấy.



Bắc Đường Diệu Huy sau khi điều dưỡng vài ngày, cuối cùng cũng khỏe lên. Bắc Đường Diệu Nhật tất nhiên thập phần vui mừng. Mỗi ngày luyện công xong, làm xong công khóa (bài tập), liền đến bồi đệ đệ, cùng chơi đùa với nó. Đợi nó hoàn toàn hồi phục, cũng đã qua hơn mười ngày.

Lâm Yên Yên thấy không còn gì trở ngại rồi, sớm trở lại Phật đường. Mỗi ngày nàng đều phải nhìn đứa trẻ kia dần khỏe mạnh lên, lại không thể không nhớ tới đứa con ốm yếu của mình, cho nên, rất không muốn đối mặt.

Bắc Đường Ngạo vì thương thể sớm đã bình phục, không thể lấy cớ dưỡng bệnh, phải quay lại triều. Tân hoàng đăng cơ chưa lâu, hắn lại là đại bình của thiên hạ Minh quốc, đương nhiên có rất nhiều sự vụ cần xử lý, huống hồ đã hơn một tháng không vào triểu, chuyện phải làm sớm chất thành đống. Giờ không thể làm gì khác là buộc phải chuyên tâm, không có thời gian để nghĩ đến Ngôn Phi Ly. Chỉ có Bắc Đường Ngạo Diệu Nhật, thấy Huy nhi đã khỏi bệnh, lúc nào cũng nghĩ đến việc ra ngoại ô để tìm nghĩa phụ.

Là một đứa trẻ thông minh, từ ngày nghe hết những lời phụ vương và mẫu phi nói, dù có rất nhiều câu hỏi ở trong lòng, nhưng nó chẳng đề cập tới.

Những kẻ hầu cận theo Bắc Đường Ngạo trở về từ ngoại thành, không cho phép được tiết lộ về Ngôn Phi Ly. Hắn quên mất phải nói cả với nhi tử của mình. Kỳ thực cũng không phải là quên, chỉ là không muốn Ly nhi cảm thấy chuyện gặp lại Ngôn Phi Ly là xấu, cho nên vẫn chưa dặn nó.

Bắc Đường Ngạo đương nhien không sợ kẻ khác biết hắn đã gặp được Ngôn Phi Ly, nhưng hai người hiện tại ân ái ngọt ngào, lưu vu hành tích (*), nếu để những thuộc hạ Thiên Môn bắt gặp, sợ sẽ đem tới bất tiện, cho nên dứt khoát không đề cập, giấu một thời gian hẵng hay.

(*) lưu vu hành tích: dấu vết qua lại chăng?

Ngày hôm đó Bắc Đường Ngạo gọi Diệu Nhật tới, kiểm tra công khóa của con. Nó trả bài vô cùng lưu loát chính xác, Bắc Đường Ngạo trong lòng rất vui, càng thêm yêu mến. Diệu Nhật nhân cơ hội đó, nói về chuyện nghĩa phụ. Bắc Đường Ngạo cảm khái, rốt cuộc vẫn là phụ tử thân tình, mới có một thời gian, Diệu Nhật đã thúc giục không ngừng. Nhớ tới Lâm Yên Yên bảo, nàng muốn lên núi ở chùa hai ngày, bọn nhỏ sẽ không ai trông. Hơn nữa, Thu Diệp Nguyên cũng sắp tới, thật đúng dịp, có thể gặp lại Ngôn Phi Ly. Bắc Đường Ngạo đáp ứng, mỉm cười nhìn Diệu Nhật hoan hô reo hò chạy ra ngoài. Lại không biết, Ngôn Phi Ly bên kia đang thất kinh thế nào.



“Ọe —- Ọe —-“

Ngôn Phi Ly úp mặt vào góc tường, cơ hồ đến dịch mật cũng ói ra. Chỉ là đi qua trù phòng, ngửi thấy mùi thịt, y đã không nhịn nổi rồi. Mãi mới nôn hết, tựa vào vách mà chậm rãi đứng dậy, sắc mặt Ngôn Phi Ly thật khó coi vô cùng, tái nhợt mà ôm ngực, cả người đầy mồ hôi lạnh, chảy đầm đìa.

Thế, thế này, chẳng lẽ là…

Ngôn Phi Ly vô lực tựa vào góc, toàn thân mềm nhũn, ngực thoáng rung động, từng chút từng chút, khiến đầu y choáng váng. Vất vả mãi mới về tới hậu viện, lấy một chậu nước, rửa mặt.

Nước lay động, lăn tăn, Ngôn Phi Ly thình lình im lặng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tang thương của nam nhân trên mặt nước, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Tiểu Ngôn, chiều nay cùng ta đến mã trang, xem mấy con Điền mã mới nhé.” Lưu Thất chạy vọt tới, cắt ngang sự mơ màng của y.

Ngôn Phi Ly lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói: “A Thất, hôm nay ta không khỏe, hôm khác đi.”

“Tiểu Ngôn, ngươi làm sao thế? Sắc mặt xấu quá vậy?” Lưu Thất có chút lo lắng, “Ngươi mấy hôm nay không ra mã trang rồi, nếu thật bị bệnh, ta vào thành thỉnh đại phu cho.”

“Không sao đâu, đại khái là ngày nắng nóng, có lẽ cảm nắng rồi.” Ngôn Phi Ly nói, hơi miễn cưỡng. Kỳ thật, bây giờ mới là tháng năm, khí trời ôn hòa, nhiệt độ rất dễ chịu, sao lại cảm nắng được.

Ngôn Phi Ly thoáng thấy cái dáng khập khiễng phía sau gã, đang tập tễnh tới, hỏi: “Tiểu Viên cũng đi sao?”

“Ân.” Viên Thanh bình thường vừa đen vừa gầy, chỉ có đôi mắt là sáng vô cùng, khiến cả người hắn có tinh thần hẳn, “Bây, bây, bây giờ kiểm, kiểm, kiểm tra mấy con ngựa.”

“Các ngươi đi đi.” Ngôn Phi Ly vỗ vỗ vai Lưu Thất, tỏ ý bảo gã không phải lo, theo Viên Thanh ra khỏi viện đi.

“Hảo. Chúng ta đi, ngươi nếu khó chịu thì nói với tẩu tử, bảo nàng chiếu cố nhé. Mấy hôm nay cũng không thấy ngươi ăn uống gì, người gầy đi đấy.”

“Nói nhiều! Ta còn không biết tự chăm sóc sao?” Ngôn Phi Ly không kiên nhẫn mà đẩy gã một cái: “Các ngươi đi nhanh đi!”

Lưu Thất sải bước đến chuồng ngựa, Viên Thanh tập tễnh theo sau, đột nhiên quay đầu lại, nói với Ngôn Phi Ly: “Phan đại ca phải chú, chú ý thân thể!”

Ngôn Phi Ly sửng sốt một chút, trả lời: “Biết rồi. Dọc đường cẩn thận!” Nói rồi vỗ hắn một cái, cảm thấy hắn run lên, nhãn thần nhìn mình rất chi là phức tạp.

Đợi bọn họ đã đi, Ngôn Phi Ly xoay người vào phòng, trong lòng kỳ thực khủng hoảng không nên lời. Thân thể của y, y biết. Huống chi, tình huống này không phải lần đầu…