Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 2 - Chương 11




“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Phế sài mặc dù đang chìm đắm trong sự vui sướng của thân thể, nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng như trước, “Tắt hệ thống giọng nói nhắc nhở.”

Cứ như vậy, giọng nói của Anubis bị ngăn lại bên ngoài trí não của Jonathan. Hắn không biết Anubis sẽ có hành động gì, nhưng hắn không hề mong rằng trong lúc bản thân đang cố gắng đi về phía điểm cuối của nhiệm vụ qua cửa còn bị người khác quấy rầy.

Thế nhưng hắn không thể hứa hẹn được điều gì, mà vấn đề giữa hắn và Imhotep còn chưa được giải quyết, nếu như có thêm một Anubis, vậy thì chỉ càng khiến cho mọi chuyện thêm hỗn loạn mà thôi. Huống chi, Jonathan vốn hy vọng tình cảm nên là bình đẳng tự do, đối với việc Anubis tự tiện chen ngang giam cầm hắn trong cái mà y gọi là trò chơi này, bị y khống chế lần lượt đi hoàn thành nhiệm vụ, khiến cho Jonathan không cách nào tiếp nhận được.

Ngươi có thể yêu thích ta, nhưng, xin hãy tôn trọng ta.

Imhotep vẫn như trước chìm đắm trong một vài hình ảnh chưa từng thấy, Jonathan một tay dỗ dành y, một tay nắm lấy hông y, chậm rãi đẩy y về phía bên cạnh bờ hồ. Cho đến khi lưng của Imhotep tựa vào thành hồ nhiệt độ hơi thấp, y mới phát hiện mình đã bị đặt phía dưới của Jonathan.

Khóe miệng của Jonathan cong lên độ cong mà y nhìn không hiểu, trên tay hắn tăng thêm sức mạnh cùng với tốc độ khuấy động, Imhotep không theo kịp động tác kia của hắn, liền chìm đắm vào trong khoái cảm mà y không cách nào tự kiềm chế được.

“【Hài lòng không?】” Jonathan dựa sát vào bên tai Imhotep, chậm rãi mở miệng, sau đó liếm láp viền tai tinh xảo của đối phương, đầu lưỡi nhẹ nhàng bên vành tai dây dưa.

Phế sài cảm giác được cơ thể của Imhotep thẳng băng lại, khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, liền biết được cao trào của đối phương sắp sửa đến lần nữa.

Jonathan nhướn mày ngăn chặn cái miệng nhỏ chuẩn bị phun trào, cứng rắn cản lại sự thư sướng của đối phương. Imhotep mở đôi mắt bị dục vọng ngập tràn ra, một khắc kia, nguy hiểm mà tức giận.

“【Chờ ta cùng nhau.】” Vừa dứt lời, Jonathan liền bỗng nâng đôi chân rắn chắc thon dài của đối phương lên quấn quanh hông mình, động tác này khiến cho phế sài không quá thích vận động có chút mệt nhọc. Vật cứng của Jonathan tiến quân thần tốc đâm đến khe hở được mông của Imhotep ôm trọn, hắn ma sát, nhìn Imhotep chợt mở to hai mắt, thế nhưng chỉ mỉm cười, cũng không tiếp tục động tác kế tiếp. Đây còn chưa phải là thời cơ tốt nhất, cứ ma sát như vậy đã có thể khiến hắn đạt được khoái cảm khó nói nên lời rồi.

Cái eo của phế sài không ngừng đung đưa, bắt chước động tác giao hợp, một tay đặt trên cổ của Imhotep cùng y hôn môi nóng bỏng, một tay dỗ dành dục vọng của đối phương. Cuối cùng, hai người đồng thời phóng thích.

Jonathan trần truồng liền bị Imhotep đẩy đến tận bờ bên kia của bờ hồ. Cảm nhận cái lưng nặng nề tiếp xúc thân mật với thành hồ, Jonathan nhịn xuống tiếng kêu đau sắp tràn lên khóe miệng, ngược lại như cười như không nói: “【Bản tính của Đại Tư Tế thật khó thay đổi, vẫn giống hệt như ba ngàn năm trước, qua cầu rút ván.】”

Imhotep nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “【Giữa ta, và Seti Đệ Nhất, hừ…】” Một câu còn chưa dứt lời, sắc mặt bỗng lạnh xuống, “【Nếu như ngươi còn mạo phạm ta lần nữa, ta không ngại hút ngươi thành xác ướp.】”

Phế sài vừa nghe xong câu này, nụ cười trên mặt nhưng lại càng thêm rõ ràng, cố ý đưa eo về phía trước, “【Hút à, lúc nãy ta hút cho ngươi thật sáng khoái ha!】”

Imhotep nghe xong, sắc mặt càng âm trầm, trực tiếp rời khỏi mặt nước, phủ lên tấm vải màu đen, đi ra khỏi tấm màn.

Jonathan tay trái chơi đùa nước hồ dần dần lạnh đi, nhìn lên trần của đền thần, không biết nghĩ gì.

“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Có ý nghĩa ư? Y vốn không hề nhớ rõ ngươi, cũng sẽ không yêu ngươi.” Giọng nói của Anubis một lần nữa truyền đến.

“Lần này hình như che dấu dở một cách khác thường đó. Sao vậy? Hiện trường vở kịch kích tình hoạt sắc sinh hương này, nhìn xem thoải mái chứ, ngươi chắc không bị nhàm chán ha.” Jonathan chậm rãi mở miệng.

“Ngươi… Ngươi cũng chỉ là ỷ vào ta thích ngươi.” Anubis chán nản nói.

“Tất cả mọi chuyện này, nhưng chỉ là trò chơi của ngươi.” Jonathan đứng dậy rời khỏi hồ nước, trong miệng thì ói ra lời nói một đằng nhưng đầu lại nghĩ một nẻo.

Thật có lỗi, một tình yêu thúc ép, ta không cách nào tiếp nhận được.

Imhotep tìm được Annika đang nằm nghiêng trên giường, thấy khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu của đối phương, trong lòng nhè nhẹ nổi lên sự áy náy. Y vươn tay, cầm lấy bàn tay nhỏ non mềm của Annika, đặt lên khóe miệng mình, hạ xuống đó một nụ hôn thành kính, mị nhãn như tơ nhưng lại khờ khạo chân thành.

“【Đã đến lúc khôi phục lại trí nhớ của nàng rồi. Câu chuyện của chúng ta, linh hồn của chúng ta, toàn bộ của chúng ta.】” Imhotep dắt Annika đến bên cạnh một cái ao, hai tay lướt nhẹ qua mặt nước, chậm rãi nói.

Trong cung điện vàng son lộng lẫy, vị Pharaoh Seti Đệ Nhất ngồi trên chiếc ngai vàng cao cao, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng bề nghễ, khóe miệng cong lên sự vui mừng không ai phát hiện được, thản nhiên nhìn hai cô gái duyên dáng đang giương cung bạt kiếm trong sân. Mà cách đó không xa, Jonathan đang ngồi tắm rửa bên cạnh hồ cũng thấy được hình ảnh kỳ lạ này trong nước. Hình ảnh này rất quen thuộc, đây không phải là cái tên mắc chứng luyến đồng kia sao. Quả nhiên, ở vị trí thấp hơn bên cạnh Pharaoh, hắn thấy được Đại Tư Tế Imhotep.

Vẻ mặt của Đại Tư Tế nhu hòa nhưng lạnh lùng, mang theo vẻ trách trời thương dân vô bi vô hỉ của thần linh. Mất đi trí nhớ về tình yêu với Pharaoh, Đại Tư Tế đã trở thành một Đại Tư Tế xứng chức, trên khuôn mặt cũng mang theo biểu cảm của chức nghiệp Đại Tư Tế.

Tất cả mọi người đều chú ý đến hai mỹ nữ bốc lửa mặc đồ như bikini thời hiện đại đang giương cung bạt kiếm trên vùng đất trống trong cung điện, không ai thấy được, dư quang trong ánh mắt của Pharaoh đều một mực lặng lẽ chú ý đến Đại Tư Tế đang trầm mặc bên cạnh. Chỉ vào lúc nhìn y, trong mắt của Seti Đệ Nhất mới thoáng chốc hiện lên sự ôn nhu.

Jonathan nhìn một cảnh này, trong lòng không khỏi chua xót.

Một tiếng ra lệnh, hai cô gái bắt đầu màn so chiêu đặc sắc. Rất rõ ràng, chiêu thức của cô gái áo đen so với cô gái áo vàng nhỉnh hơn một chút, đến khi hai người bỏ đi chiếc mặt nạ che dấu dung mạo tuyệt sắc của các cô, Jonathan rõ ràng phát hiện ra, cô gái áo đen là Anck Su Namun, mà cô gái áo vàng lại là con gái của mình, cô có gương mặt giống Evelyn như đúc.

Jonathan hết sức ngạc nhiên với sự phát hiện này, ký ức tràn vào trí óc càng nhiều hơn.

Trước khi tổ chức lần tỷ thí này, hắn chiếm được Vòng tay của Thần Chết, cùng với mỹ nữ Anck Su Namun mà quốc gia thua trận dâng lên. Bởi vì cuộc sống nhàm chán hàng năm trong cung điện, hắn liền nảy ra suy nghĩ dựa vào hình thức tỷ võ này để quyết định người thủ hộ cho Vòng tay của Anubis. Người chiến thắng sẽ trở thành cận vệ của hắn, còn người thua chính là người bảo vệ Vòng tay của Thần Chết.

Hiệp đầu tiên, cô gái áo vàng bị cô gái áo đen dùng lưỡi dao sắc nhọn chĩa vào cổ họng. Jonathan nhạy cảm phát hiện, trên khuôn mặt bình thường vẫn là thần thái thương xót của Imhotep chợt biến hóa. Trong mắt y hiện lên sự nghi ngờ, tiếp đó là kinh ngạc, cuối cùng là thưởng thức và kinh diễm.

Cho đến khi Anck Su Namun vén chiếc mặt nạ lên, lạnh lùng rồi bề nghễ nhìn công chúa, khóe miệng như cười như không, ánh mắt như vậy, thần sắc như vậy, thật sâu rung động đến Imhotep. Vẻ mặt như vậy chẳng hiểu tại sao y lại cảm thấy quen thuộc, một loại quen thuộc sống động như thật ở trong lòng rộ lên. Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, nhưng vì sao lại có cảm giác rằng nàng như vậy, đã quen biết y thật nhiều năm. Một khắc kia, Imhotep cảm thấy như vật mà mình đánh mất đã trở lại.

Sau đó, Imhotep đang xem cuộc chiến cũng không còn tâm như chỉ thủy như trước nữa, nhìn thấy cảnh đặc sắc, trên mặt lại có biểu hiện vui vẻ kích động, khi thấy cảnh nguy hiểm y cũng sẽ lo lắng. Pharaoh yên lặng quan sát Imhotep sinh động như vậy, nội tâm không khỏi cảm thấy vui mừng, trận tỷ thí này quả nhiên rất thích hợp.

Jonathan hồi tưởng lại tâm trạng lúc đó của mình, không khỏi tự giễu cười một tiếng. A, chính là cuộc tranh tài này, để cho họ gặp nhau, chính là buổi tối này, bản thân bị người duy nhất trong lòng sinh sinh đâm chết.

Lúc này Imhotep cũng không biết rằng, loại cảm giác quen thuộc – nụ cười giễu cợt lạnh lùng bề nghễ này, nhưng thật ra lại thuộc về một người khác, cái người thật cao cao tại thượng nhưng đối với y lại hết mực khoan dung. Chỉ là từ khi y trở thành Đại Tư Tế dưới một người trên vạn người, đã không còn ngẩng đầu lên nhìn dung nhan của Pharaoh nữa rồi. Y cư xử rất nhún nhường với Pharaoh, bọn họ là vua và thần(1).

(1) bề tôi, quan lại

Kết quả đấu võ cuối cùng, Anck Su Namun thắng, nàng trở thành sủng cơ của Pharaoh, trên thực tế là cận vệ thiếp thân, mà công chúa thì trở thành người thủ hộ Vòng tay của Anubis.

Đại Tư Tế khi rời khỏi cung điện cùng với Anck Su Namun liếc nhìn nhau một cái, mà trong hồi ức của Annika, đích xác là một suy nghĩ, một suy nghĩ chấp nhất. Cô tựa hồ nhớ rằng mình và Seti Đệ Nhất đã bên nhau được ba tháng, thế nhưng Seti Đệ Nhất lại chưa bao giờ đụng vào mình, chỉ mỗi ngày đưa đến một bộ đồ dệt vàng xuyên thấu cho cô, mọi điều khác đều không có. Sủng ái gì chứ, đối xử như trân bảo gì chứ, đều là lời đồn đãi của cung nhân mà thôi.

Anck Su Namun xa xứ tịch mịch, cùng với khát vọng thân thể không cách nào được an ủi. Cũng chính vì như vậy, khi nàng nhìn thấy ánh mắt kinh diễm và thâm tình của Đại Tư Tế Imhotep trẻ tuổi anh tuấn, đã khiến cho nàng xúc động. Nàng đã yêu vị Đại Tư Tế đối với bất kỳ người nào cũng đều hờ hững vô bi vô hỉ, nhưng chỉ với nàng lại là yêu thương cùng ôn tình.

Sau đó, chính là một cảnh mà Jonathan rất quen thuộc. Đó là cơn ác mộng đã hành hạ hắn thật lâu.

Imhotep vụng trộm cùng với Anck Su Namun, nhưng bị Seti Đệ Nhất đột nhiên trở lại phát hiện. Khi Seti Đệ Nhất thấy Imhotep rút bội kiếm của Pharaoh ra chỉ vào ngài, trong mắt là tuyệt vọng cùng bi thương, khiến cho Imhotep bên cạnh ao khiếp sợ. Y nhớ đến những chuyện gần gũi xảy ra gần đây cùng Jonathan, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ. Seti Đệ Nhất đối mặt với thanh kiếm của mình, không có né tránh, thậm chí không hề kêu cứu, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt bi thương như vậy, tuyệt vọng như vậy không khỏi khiến cho trái tim của Imhotep đau nhói.

Jonathanbị lây nhiễm cảm xúc cuộn tròn người lại, đau đớn trong lòng, tuyệt không hề nhẹ hơn đau đớn trên thân thể. Hắn cúi người ở cạnh hồ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, giống như người bị chìm trong nước sát bên bờ hít thở không thông, cơn đau thắt ùn ùn kéo đến bao vây lấy hắn. Cuối cùng, Jonathan đã ngưng co giật, nằm bên cạnh hồ, ngơ ngác nhìn ngôi đền thần cũ kỹ.

Mà lúc này, Imhotep nội tâm vốn đang nghi ngờ và hối hận nhưng khi thấy cảnh tượng Anck Su Namun không quan tâm đến sự an ủi của mình, lưu lại bản thân ngăn cản thị vệ của Pharaoh và tự sát, sự hối hận và lòng hoài nghi trong lòng đều tiêu tán. Y tự nói với mình, người y yêu là Anck Su Namun, sự áy náy, tình yêu cùng tín nhiệm chân chính chỉ thuộc về cô gái đã liều mình vì y. Tựa hồ trong ký ức của y, Anck Su Namun là người duy nhất xem an nguy của y như tính mạng mình.

Annika ngồi bên cạnh Imhotep kích động gào thét, phảng phất như cô chính là cô gái yêu đến si cuồng kia. Nhưng cô thật sự yêu y như vậy sao? Annika không hề suy nghĩ nhiều, cô chỉ biết là, cô là người phụ nữ của y, vì y mà chết, nhất định là yêu y vô ngần…

Imhotep cầm «Quyển sách của Anubis» lên, tại một khắc khi Annika hôn mê, triệu hồi về linh hồn của Anck Su Namun từ trong Địa Ngục.

Anck Su Namun thật sự đã trở lại, Anck Su Namun của y đã sống lại.

Imhotep ôn nhu cùng Anck Su Namun ôm nhau gắn bó, bọn họ nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Thế nhưng, tình yêu như vậy, thật sự có thể nhận được sự chúc phúc ư?

Jonathan vẫn nằm bên cạnh hồ, vẻ mặt không chút thay đổi…

Alex thật vất vả mới lấy được nước uống, lén lút xây một Thần Điện Philae nhỏ bằng cát. So với người cậu bị xác ướp gọi là người hầu thiếp thân và bản thân cậu giống như con sóc chuột nhỏ bị khóa sắt khóa lại, có lẽ hy vọng chạy trốn phải ký thác lên người bố mẹ cậu thôi.

Mà cùng lúc đó, Evelyn ngôi trong khí cầu cũng khôi phục trí nhớ kiếp trước, hết thảy đều là nhân quả tuần hoàn.

Bên trong u tối, hết thảy ở kiếp trước đưa đến sự gặp gỡ ở kiếp sau. Nhưng tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ thật sự chỉ là trò chơi tùy hứng mà Anubis dùng để đuổi đi sự nhàm chán đằng đẵng của mình?