Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 166: Thầm lặng tương cứu lúc hoạn nạn (6)




Nói xong, Thịnh Thế liền xoay người đi, vào thư phòng bên cạnh, đóng cửa, ngay lập tức cởi quần áo của mình, cúi đầu, bắt đầu kiểm tra nửa người dưới của chính bản thân mình, suy nghĩ trong lòng, một ngày bị cô tổn thương hai lần, không biết về sau có dùng tốt được nữa hay không đây! Cũng đừng vì cô đá trúng mà xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ thật sự mà trực tiếp bóp chết cô rồi!

Thời điểm Thịnh Thế trở về phòng ngủ, ga trải giường trong phòng đã rực rỡ hẳn lên, Cố Lan San nửa nằm trên giường xem tivi, một tay cầm túi chườm đá, đặt trên mặt mình, trên TV đang phát chương trình quảng cáo, âm thanh không lớn không nhỏ, cô đang tập trung xem, dường như không có chú ý tới anh.

Thịnh Thế nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, đi đến cạnh giường, anh trực tiếp tùy ý vươn tay, mở đèn ngủ, thuận tiện tắt đèn trong phòng.

Ánh đèn sáng rực bên trong phòng ngủ đổi thành ánh sáng ấm áp, Cố Lan San mới cảm thấy được trong phòng có người khác, xoay đầu, nhìn thấy Thịnh Thế, tay run lên, túi chườm liền rơi trên giường, cô nhanh chóng nhặt lên, đè lại trên mặt mình, cả người hướng vào trong chăn.

Thịnh Thế xốc chăn lên, nằm lên phía bên kia chiếc giường, cau mày nhìn quảng cáo trên TV, cầm điều khiển từ xa, chuyển qua mấy kênh, đến kênh thời sự cuối ngày, bên trong vừa mới phát tin tức về hình ảnh cuộc họp hội nghị của đất nước, Thịnh Thế liền bật cười, chỉ xem tivi, nói một câu với Cố Lan San đang nằm một bên: “Tôi nói thời gian này cha như thế nào mà không gọi chúng ta về nhà cũ ăn cơm, hóa ra bận họp a! Xem trên tivi, ông như vậy, dường như so với ngoài đời có chút mập hơn thì phải.”

Cố Lan San theo giọng nói của Thịnh Thế, nhìn về phía TV, quả thực thấy được bóng dáng của cha Thịnh.

Ban ngày Cố Lan San đã trải qua một đống việc rắc rối, vốn dĩ đang nhìn bảo bảo hải miên, bị Thịnh Thế đổi thành tin tức, cô liền có vẻ không mấy hứng thú, chăm chú xem tivi, nhìn một hồi, mí mắt bắt đầu khép lại.

Thịnh Thế chăm chú xem tivi một lát, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, bộ dáng rõ ràng cho thấy có vẻ mệt mỏi, tiện tay bắt nút tắt tivi trên điều khiển.

Thịnh Thế thấy Cố Lan San vẫn còn đặt hai túi chườm đá, ngẫm lại, thời gian cũng không ngắn, liền vươn tay, lấy đi túi nước đá trong tay cô, vốn là hai mắt Cố Lan San đang nhắm lại, thời điểm Thịnh Thế rút đi túi chườm đá, mắt cô mở ra, nhìn trên mặt Thịnh Thế dán băng keo cá nhân, nghĩ đến chính là kiệt tác buổi sáng lúc mình tức giận, lại nói ra một câu: “Thực xin lỗi a...”

Âm “a” của Cố Lan San còn chưa xong, liền bị Thịnh Thế dùng miệng chặn lại. đầu lưỡi nóng bỏng nhanh chóng tấn công vào miệng cô, liếm khắp bốn phía, quấn lấy đầu lưỡi của cô, không ngừng quấn quít tới lui, cảm giác tê dại, nhanh chóng lan toả khắp toàn thân, Cố Lan San nhanh chóng nắm chặt lấy ga giường bên duới.

Thịnh Thế một bên hôn môi Cố Lan San, một bên tay nhanh chóng tiến vào bên trong áo ngủ của cô, da thịt của cô tinh tế mềm nhẵn, lực đạo anh hôn cô lại tăng thêm vài phần.

Hôn một trận kéo dài, mặt Cố Lan San đã kìm nén đến đỏ bừng, Thịnh Thế mới lưu luyến không rời đưa lưỡi của mình rút ra khỏi từ trong miệng cô, thuận tiện trên cánh môi mềm như hoa của cô cắn hai cái, bàn tay im lặng trực tiếp kéo áo ngủ của cô xuống.

Môi của Thịnh Thế ở trên xương quai xanh xinh xắn tuyệt đẹp của cô lưu luyến không đi một lúc, sau đó nhẹ nhàng dời xuống, mãnh liệt cắn mút.