Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 492: Người ngoài không hiểu được tình thâm (2)




Cái nghĩ này từ từ hình thành ở trong lòng anh, Cố Lan San chết?

Cố Lan San chết?

Cố Lan San chết?

Đôi mắt Thịnh Thế nhẹ nhàng nhúc nhích, Cố Lan San đã chết rồi, làm sao có thể! Đùa gì thế, anh không cho phép, tại sao cô có thể cứ như vậy mà chết được?

Thịnh Thế nghĩ tới đây, lại đột nhiên cúi người xuống, lập tức ôm lấy người Cố Lan San, thân thể của cô nhỏ mềm như một một cục bông, không có chút hơi sức nào, xiêu vẹo dựa vào trong ngực anh, môi anh lẳng lặng mím vào, không biết từ khi nào khóe mắt của anh đã toàn nước mắt.

“Sở Sở? Sở Sở?” Thịnh Thế mất rất nhiều công sức mới cứng rắn nặn ra hai tiếng gọi tên của cô, giọng nói nghe rất hốt hoảng luống cuống, vậy mà cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tay Thịnh Thế bắt đầu run lên, đôi môi run rẩy dữ dội hơn, anh há miệng muốn gọi tên cô, nhưng lại không làm thế nào có thể phát ra được âm thanh, cuối cùng chỉ có thể thả tay đang ôm người cô ra, đưa tay tới ngực cô sờ soạn.

Anh muốn sờ một cái xem cô có còn nhịp tim hay không.

Nhưng lúc tay của anh sắp chạm vào tim Cố Lan San, thế nhưng lại không có dũng khí để tay lên.

Nếu như cô không còn nhịp tim, nếu như cô đã chết, anh phải làm gì?

Tay Thịnh Thế run một cách lợi hại, anh không có cốt khí rút tay về, muốn ôm Cố Lan San đứng dậy, nhưng anh lại phát hiện căn bản mình không có lấy một chút hơi sức.

Toàn thân anh đều là giả.

Bà quản gia cầm băng gạc và thuốc cầm máu đi vào, thuận thế giơ tay lên tắt tất cả nước lạnh ở trên vẫn còn chảy, cầm khăn lông khô xoa xao chỗ cổ tay bị thương của Cố Lan San, sau đó đổ thuốc lên.

Thịnh Thế nhận lấy băng gạc từ trong tay bà quản gia, tay anh run rẩy bắt đầu quấn băng gạc cho cô, nhưng có quấn thế nào cũng không nổi, thuốc trên máu của cô cũng không ngừng chảy, vẫn tràn ra ngoài như cũ, tách thuốc ra.

“Ngài Thịnh, cái này làm sao bây giờ, mất máu quá nhiều sẽ chết.” Bà quản gia gấp đến mức bó tay.

Đúng vậy, làm thế nào, Cố Lan San chết rồi thì phải làm thế nào?

Thịnh Thế cũng không biết phải làm thế nào, anh chỉ giơ tay lên, vội vàng đè cổ tay bị thương đang chảy máu của Cố Lan San, sau đó dùng lực ấn, muốn ngăn cản máu chảy ra.

Thế nhưng anh lại phát hiện, căn bản là không làm được chuyện gì, máu của cô dính lấy tay anh.

“Bác sĩ, bác sĩ! Tìm bác sĩ!” Ánh mắt Thịnh Thế đỏ lên như máu chảy ra ở cổ tay Cố Lan San vậy, khàn giọng đến xé phổi kêu một tiếng.

Thịnh Thế miễn cưỡng bế Cố Lan San lên, anh không cảm thấy cô có chút nhiệt độ nào, bước chân anh đi lảo đảo, anh đặt cô nằm trên giường, vẫn xiết chặt cổ tay cô như cũ, vẻ mặt muốn bao nhiêu suy sụp thì có bấy nhiêu.