Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 597: Tỏ tình trong giây phút sinh tử (47)




Edit: Ngọc Hân

Bọn họ đều đang ở lứa tuổi đẹp nhất thì gặp nhau, cùng trải qua quãng thời gian tươi đẹp, cho tới bây giờ bất kể Thịnh Thế đã khiến cô chịu bao nhiêu tổn thương, cô cho Thịnh Thế bao nhiêu khổ sở, giữa bọn họ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đau đớn và tổn thương. Nhưng khi cô lui người từ trong vòng xoáy đau thương khổ sở ra ngoài, đứng ở góc độ không ràng buộc nhớ lại thì những điều tốt đẹp Thịnh Thế mang lại cho cô vượt rất xa sự đau khổ mà anh mang lại cho cô.

Đáy lòng cô cho tới nay vẫn chưa từng quên Nhị Thập cho nên chỉ cần Thịnh Thế đối xử tốt với cô một tý, cô sẽ không tự chủ được xem anh là Nhị Thập của ngày xưa, và cô biến thành Cố Lan San gian xảo tùy hứng, cố tình gây sự.

Việc đó chỉ thuộc về riêng Cố Lan San, Cố Lan San chỉ ra vẻ kiêu ngạo trước mặt một mình anh.

Cố Lan San chưa từng nhớ nhung Thịnh Thế rõ rệt trong đêm khuya như hôm nay.

Thịnh Thế yêu cô, trước khi ly hôn anh cũng đã nói với cô.

Nhưng dù anh yêu cô đi nữa anh vẫn ly hôn với cô vì nụ hôn kia giữa cô và Hàn Thành Trì, trong tiềm thức anh vẫn so đo, ruồng bỏ không phải sao?

Đối với anh mà nói, cuối cùng vẫn coi trọng sĩ diện hơn cô rất nhiều.

Cố Lan San thoáng hiện vẻ mất mát và khổ sở mà cô không nhận ra được.

Cô như vậy là sao?

Đối với Thịnh Thế cô có cảm giác gì?

Cố Lan San nhìn tuyết tuôn rơi ngoài cửa sổ ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.

Là thói quen, là ỷ lại hay là tình bạn?

…..

Hôm nay là ngày “Thập Lý Thịnh Thế” và tập đoàn Bắc Dương công chiếu bộ phim điện ảnh lần đầu tiên hợp tác đầu tư.

Đến tối có bữa tiệc công bố bộ phim.

Đến lúc kết thúc đã là mười hai giờ khuya, bữa tiệc vẫn tiến ở chỗ cũ, Thịnh Thế từ chối nhã hứng mời rượu lui người đi ra ngoài, lúc đi ra mới phát hiện thành phố Bắc Kinh đã đón trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay.

Trên đường anh lái xe về biệt thự Lâm Phong tuyết rơi xuống càng lúc càng nhiều, trên mặt đất một tầng rất dày, xe thỉnh thoảng bị trơn trượt cho nên tốc độ lái xe của anh cực kỳ chậm rãi. Anh chăm chú nhìn đường phía trước, tuyết bay lả tả từ trên thả xuống, sau đó anh lại đột nhiên nhớ tới cô gái trắng như tuyết cực kỳ đáng yêu kia.

Anh nhớ Cố Lan San viết hơn một ngàn lá thư, lại nhớ tới bộ dạng Cố Lan San ôm anh khóc thút thít khi tỉnh dậy ở trong bệnh viện ngày trước. Còn có đêm đó cô đáng yêu nghĩ một đằng nói một nẻo, và xấu hổ e ngại nói một câu, Nhị Thập em đang quan tâm anh.

Vốn ngày đó một câu nói ‘Thịnh Thế, mấy ngày nay rất cảm ơn anh đã chăm sóc em’ đã đẩy cả người anh xuống vực sâu địa ngục, thật ra có cảm giác tâm như tro tàn.

Nhưng bây giờ nhớ lại cũng không phải là như vậy, trong lòng cô cũng có anh phải không?

Trái tim Thịnh Thế như được bơm thêm máu vào, dần sống lại.

Thịnh Thế đầy sức sống buổi chiều hôm đó gọi điện thoại qua cho Cố Lan San.

Lúc ấy Cố Lan San đang ở trong phòng làm việc kiểm tra lại bản thảo tin tức, xem thấy không hài lòng lắm, tâm tình có phần hỏng bét, điện thoại di động chợt vang lên.