Độc Chiếm

Chương 31: Khuất nhục




Tất cả ký ức trong quá khứ kết thúc ở đây.

Từ ngày đó trở đi tôi và Diệp Phi từ biệt đã bảy năm.

Năm năm sau khi ra tù anh ta vào làm tại công ty của ba Chu Tính Hàm. Công ty này thâu tóm một nửa thị trường bất động sản của thành phố.

Tất cả những tin tức này đều là Tôn Hạo Chí nói ra khi gây gổ với tôi.

Anh ta vẫn luôn để ý quá khứ của tôi và Diệp Phi cho dù kết hôn với anh ta bảy năm qua tôi chưa bao giờ đi thăm Diệp Phi, cũng không chủ động liên lạc với Diệp Phi sau khi anh ta ra tù.

Một người đàn ông hay ghen tỵ đôi khi rất đáng sợ.

Thực ra lấy điều kiện của Tôn Hạo Chí, hoàn toàn không cần thiết phải tiếp nhận một người đã qua tay Diệp Phi. Nhưng anh ta không chỉ làm như vậy, còn lừa mình dối người ngay cả tâm trí của tôi cũng muốn khống chế.

Làm sao có thể như vậy đây?

Tôi và Diệp Phi từng có nhiều kỷ niệm như vậy làm sao tôi có thể quên anh ta được chứ?

Anh ta là một phần sinh mạng của tôi, cắm rễ thật sâu ở trong trí nhớ của tôi.

Nhìn lại, dường như trong từng thời điểm quan trọng trong cuộc đời đều có bóng dáng của Diệp Phi.

Cho dù hai chúng tôi không thể ở chung một chỗ thì Diệp Phi vĩnh viễn vẫn tồn tại trong tôi.

Nếu tôi quên mất anh ta thì tôi cũng không còn là chính mình nữa rồi.

Tôn Hạo Chí sẽ không hiểu được tình cảm giữa tôi và Diệp Phi đã sớm vượt qua tình yêu, từ lâu đã không phải là có hay không yêu.

Năm đó tôi không nói một tiếng rời khỏi anh ta, anh ta cũng không trách cứ tôi. Thậm chí cho tới bây giờ vẫn luôn suy nghĩ vì tôi.

Chúng tôi có thể vì nhau làm bất cứ chuyện gì, bởi vì điều chúng tôi coi trọng hơn là đối phương có hạnh phúc hay không.

Nếu như hôm nay tình thế bắt buộc tôi phải rời xa Diệp Phi, tôi tuyệt đối sẽ không chút do dự chọn rời đi, sẽ không phạm vào sai lầm bảy năm trước.

Thật ra thì cuộc hôn nhân giữa tôi và Tôn Hạo Chí thất bại cũng không hoàn toàn bởi vì tôi không thể quên được Diệp Phi, cũng không hoàn toàn bởi vì thân phận của Tôn Hạo Chí.

Khi tỉnh táo xem xét lại bản thân mình, tôi bi ai phát hiện phát hiện vẫn có thể yêu người khác. Nhưng có lẽ tôi đã mất đi năng lực yêu một người lần nữa, bởi vì tôi luôn yêu hết lòng, bởi vì tôi sợ, bởi vì tôi không muốn mất đi lần nữa. . . . . .

Thực tế luôn tàn khốc như vậy, ngay cả tôi và Diệp Phi yêu nhau như vậy cuối cùng cũng chia xa.

Tôi thật sự không biết, còn cái gì có thể bảo đảm không bao giờ mất đi, còn cái gì có thể để cho tôi dừng lại đau lòng. . . . . .

Giống như khi tôi tìm đủ mọi mối quan hệ, không dễ gì có được cơ hội thăm Diệp Phi thì lại biết được anh ta trong trại giam bị đánh đến trọng thương không có cách nào ra ngoài; giống như khi tôi khóc lóc cầu xin cai ngục, cho tôi đi vào nhìn anh ta một cái, chỉ một cái cũng được thì lại bị từ chối thẳng thừng; giống như khi tôi về đến nhà, nhận được điện thoại Lưu Yến lén gọi tới nói cho tôi biết Tạ Tứ đã buông lời muốn giết chết Diệp Phi. . . . . .

Có ai biết lòng của tôi có bao nhiêu đau, tôi có bao nhiêu tự trách, lo lắng bao nhiêu, bao nhiêu sợ hãi?

Khi Diệp Phi vì tôi mất đi tiền đồ cực tốt, mất đi tự do, thậm chí ngay cả khi sinh mạng cũng bị uy hiếp anh ta vẫn xoay người mỉm cười với tôi. . . . . .

Có ai biết khi đó tôi có bao nhiêu hận chính mình?

Ngay từ lúc Diệp Phi xoay người bị áp giải khỏi tòa án, lòng của tôi đã chết.

Đúng, qua nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ là một cái xác không hồn, Tôn Hạo Chí lấy được cũng chỉ là một cái xác không có linh hồn.

Chuyện này đối với anh ta quả thật rất không công bằng.

Tôi đã từng cho là Tôn Hạo Chí theo đuổi tôi cũng chỉ là bởi vì tranh cường háo thắng, cũng chỉ là do dục vọng độc chiếm của đàn ông.

Tôi cho anh ta là loại người như thế, còn muốn tôi là do tôi còn trẻ tuổi.

Tôi có thể cho anh ta.

Không sao cả.

Mà tôi không ngờ Tôn Hạo Chí chưa vừa lòng với điều đó, cái anh ta muốn quá nhiều tôi không cho nổi.

Không phải là chưa từng cảm động, không phải là không để ý anh ta thỏa hiệp và nhượng bộ, mà là tôi không thể.

Không có cảm giác an toàn, vô cùng vô tận là không tình nguyện và không cam lòng, trùng trùng điệp điệp ân oán rối rắm, tôi thật sự không thể.

Trong bảy năm này, tôi và Tôn Hạo Chí hành hạ lẫn nhau, vô số lần cãi vã vạch trần vết sẹo của đối phương.

Anh ta không ngừng yêu cầu, muốn thứ tôi không thể cho, anh ta tức giận, bộc phát, thất vọng, buông tha, rời đi, sau đó trở về chốn cũ. . . . . .

Tôi không ngừng giãy giụa, kháng cự tất cả của anh ta, trốn tránh tất cả tốt-xấu. . . . . .

Hôn nhân của chúng tôi, bắt đầu không phải là do yêu nhau, cũng không tiếp tục bởi vì tình yêu.

Tôi cho là anh ta giống như tôi chỉ coi đây là một cuộc giao dịch, tôi cũng không biết"Tiền hàng hai bên thoả thuận xong" sau còn có thể sinh ra nhiều khổ nạn. . . . . .

Đúng là bởi vì Điểm Điểm tôi mới kiên trì cuộc hôn nhân với Tôn Hạo Chí.

Tôn Hạo Chí và tôi, đối với điểm này đều vô cùng rõ ràng.

Đây đại khái là chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau, cực kỳ ăn ý chuyện này, nhưng đây cũng là vũ khí để chúng tôi thương tổn lẫn nhau.

Mặt trời sáng loáng đã nhô lên cao, cái bóng kéo dài ở dưới chân của tôi.

Một mình tôi ở trên bờ biển du đãng, gió thổi quần áo của tôi, thổi loạn tóc của tôi.

Tôi cố gắng áp chế tâm tình của mình, trước khi chưa bình tĩnh trở lại, tôi không thể trở về.

Tôi không muốn làm cho Điểm Điểm nhìn thấy tôi yếu ớt.

Nhưng mà không thể kéo dài được nữa, Vương Lượng và Điểm Điểm sẽ phát hiện tôi không có trong phòng, tôi không muốn Điểm Điểm lo lắng cũng không muốn Vương Lượng lại đâm thọc với Tôn Hạo Chí.

Nơi cuối đường, phòng ốc của chúng tôi đứng lặng yên, vách tường màu trắng gạo phản xạ ánh mặt trời, cửa chính bằng gỗ khép kín. Tôi cố gắng hít sâu đẩy cửa đi vào.

Trong nháy mắt cửa mở ra tôi cho là tôi bị hoa mắt.

Nơi ánh mặt trời chiếu trong phòng có một bóng dáng âm trầm, là Tôn Hạo Chí.

Sắc mặt của anh ta khó coi đến dọa người, tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta bắt được cánh tay đặt lên trên cửa.

"Em đi đâu vậy? Cả đêm em đi đâu vậy?" Âm thanh tức giận của anh ta sắp xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

Tôi xoay đầu đi, tránh ra rống giận với anh ta: "Anh làm gì đấy? Sẽ dọa đến Điểm Điểm."

Anh ta cười một tiếng: "Hù được Điểm Điểm? Tôi cho em biết, hôm nay em không giải thích rõ ràng, về sau em đừng mơ tưởng gặp lại Điểm Điểm!"

Tôi nhất thời lo lắng: "Anh làm gì Điểm Điểm?"

Thừa dịp anh ta không chú ý tôi tránh ra chạy lên lầu, một đường hô to: "Điểm Điểm! Điểm Điểm!"

Trong phòng Điểm Điểm không có ai, mà Tôn Hạo Chí đã đuổi theo tôi, anh ta một phát bắt được cánh tôi của tôi: "Em đừng kêu! Điểm Điểm bị tôi đưa đi. Tôi không thể để cho con bé đi theo người không có trách nhiệm như em!"

Những lời này đâm tới tôi, tại sao có thể cướp đi đứa bé của tôi, tôi trở tay đánh anh ta.

Tôn Hạo Chí không né tránh, một tát này mạnh mẽ đánh vào trên mặt của anh ta, "Pằng" một tiếng, trên mặt của anh ta nổi lên năm dấu tay.

"Được, rất tốt! Giang Tiểu Tây, em càng ngày càng khiến tôi ngạc nhiên rồi! Ban ngày không em để ý đến an toàn của Điểm Điểm, dẫn con bé đi hẹn hò với người tình cũ! Buổi tối em lại bỏ lại con bé chạy đi lêu lổng! Hiện tại lại như vậy với tôi, em còn muốn như thế nào? Có phải hận không thể giết chết tôi mới bỏ qua hay không?"

Tôn Hạo Chí chợt móc ra một khẩu súng từ trong túi tiền nhét vào tay tôi.

"Được, em giết tôi đi, chỉ cần em dám động thủ, mạng của tôi cho em!"

Anh ta bị điên rồi, anh ta nhất định là điên rồi!

Tôi căn bản không dám đụng vào khẩu súng kia, nhưng anh ta vẫn nhét vào tay tôi, nắm tay của tôi đặt lên báng súng, đem ngón tay của tôi nhét vào cò súng.

Tôi hét rầm lên: "Anh buông tôi ra, Tôn Hạo Chí! Anh điên rồi, anh muốn làm gì? Anh sẽ hại Điểm Điểm không có ba!"

Nghe tôi nói..., Tôn Hạo Chí lại cười lên: "Em quan tâm Điểm Điểm có hay không có ba sao? Em hận tôi không chết đi để đổi cho Điểm Điểm một người mới ba không phải sao? Hả? Nói chuyện với em đó? Em và Diệp Phi hai lần ba phen đi ra ngoài hẹn hò tôi không nói gì, nhưng không cần cho là cái gì tôi cũng không biết!"

Bộ dáng của anh ta như ma quỷ, tôi hiểu rõ anh ta vẫn ghen tỵ với tình cảm giữa tôi và Diệp Phi, nhưng mà tôi không biết anh ta sẽ điên cuồng như vậy!

Tôi bắt đầu vội vàng giải thích: "Không có! Tôi và Diệp Phi đi ra ngoài, nhưng chúng tôi không có. . . . . . Không có làm chuyện như anh nghĩ."

Tôn Hạo Chí nắm tôi càng chặt hơn, nhìn chằm chằm ánh mắt của tôi nói: "Chưa? Em dám nói ngay cả nghĩ em cũng không nghĩ tới?"

Từng có sao? Có lẽ có nghĩ tới, mới vừa rồi bên bờ biển trong phút chốc có lẽ tôi thật sự có nghĩ tới. . . . . .

Tôi chần chờ, thoáng chần chờ này lập tức bị Tôn Hạo Chí bén nhạy bắt được.

"Em nghĩ tới có đúng hay không? Em chưa từng quên anh ta đúng không? Ở trong lòng em vĩnh viễn chỉ thích một mình anh ta phải hay không?"

Tôn Hạo Chí hỏi vấn đề quá bén nhọn, tôi không cách nào phủ nhận.

Tôi chưa bao giờ là một người am hiểu nói láo, tôi chỉ có thể giữ yên lặng.

Mà tôi trầm mặc càng làm cho Tôn Hạo Chí phát điên, đột nhiên anh ta ôm eo vác tôi lên vai, một cước đá văng ra cửa chính phòng tôi, ném tôi ở trên giường.

Tôi hoảng sợ thối lui đến đầu giường: "Anh muốn làm gì?"

Anh ta đã kéo cổ áo sơ mi, một phát bắt được mắt cá chân của tôi, kéo tôi đến cạnh anh ta.

"Tôi muốn để cho em biết, ai mới là đàn ông của em!"

"Anh buông tôi ra! Tôi không muốn!" Tôi liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng Tôn Hạo Chí hiển nhiên đã đánh mất lý trí, kháng nghị của tôi đối với anh ta mà nói căn bản là khiêu khích.

"Em không cần? Em không cần tôi? Không tới lượt em nói! Tôi quá nhân nhượng em khiến em quên mất thân phận của mình! Để cho tôi nhắc nhở em...em là phụ nữ của Tôn Hạo Chí tôi! Vĩnh viễn đều như vậy!"

Đảo mắt quần áo của tôi đã bị cởi ra, mà anh ta lại chỉ kéo khóa quần, hùng tráng cao ngạo lộ ra được sự phẫn nộ của anh ta.

Tôi quay đầu không dám nhìn, nước mắt cũng không khống chế được chảy xuống.

Bộ dáng của anh ta khiến tôi sợ.

Tôi cũng không kịp kiêu ngạo, lời nói không có mạch lạc khẩn cầu không khác gì mong được buông tha cho: "Tôi sai lầm rồi! Đừng như vậy được chứ. . . . . ."

Trong mắt Tôn Hạo Chí thiêu đốt lửa giận, giống như mỗi câu tôi nói đều thêm dầu vào lửa trên sự phẫn nộ của anh ta.

Anh ta nắm thân thể của tôi, chợt lật tôi lại: "Không cho khóc! Tôi không muốn nhìn em khóc? Em rất uất ức sao? Cùng với tôi em cảm thấy chịu vũ nhục sao?"

Động tác của anh ta mạnh mẽ dữ dội như vậy, đau đớn đánh thẳng vào thân thể của tôi, tôi bò về phía trước lại bị anh ta tóm lấy, hai cái tay của anh ta như kìm sắt đè eo của tôi lại, tôi không nhúc nhích được, lúc mặc người chém giết còn phải gắng sức kìm nén nước mắt, tiếp tục khẩn cầu anh ta: "Van cầu anh, không cần, bây giờ là ban ngày. . . . . . Tôi không muốn!"

Nhưng anh ta không nghe.

Ánh mặt trời từ không trung rọi vào qua ô cửa kính vẫn chiếu vào trên giường, trên thân thể của tôi, ngược sáng khiến đôi mắt tôi đau nhói.

Ánh mặt trời rực rỡ tư thế khuất nhục, rốt cuộc đau đớn hiện tại chạm vào tự ái của tôi, quá nhiều đè nén, quá nhiều khổ sở, quá nhiều phẫn hận, hóa thành một tiếng thét tuyệt vọng khàn cả giọng. . . . . .

Thế giới yên tĩnh lại.

Một cái ga giường nhẹ nhàng đắp lên trên người của tôi.

Tôi che kín đầu, thân thể co ro, không tiếng động núp ở bên trong khóc thút thít.

Không có gì ngoài trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng hai người hô hấp.

Qua thật lâu, Tôn Hạo Chí mới mở miệng, âm thanh thấp đến mức gần như không nghe được: "Tại sao?"

Tôi không trả lời.

Tôi cũng vậy muốn hỏi tại sao.

Tại sao số mạng một mực trêu cợt tôi? Tôi đã không còn chống lại số mạng nữa, chỉ là tôi uất ức cầu toàn yên lặng chịu đựng, tại sao còn muốn hành hạ tôi lần nữa?

Rốt cuộc là tại sao?

Tôi không biết tại sao.

Đến tột cùng là tại sao, muốn tôi trải qua đau khổ vô tận?

Im lặng thật lâu, rốt cuộc anh ta cũng rời đi.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, tôi nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của anh ta, tiếp theo là âm thanh cửa chính khóa lại.

Tôi đứng lên, mặc cho ga giường chảy xuống ở dưới chân, tôi đã không còn tôn nghiêm, mà tôi không cần trong thân thể có dấu vết của anh ta .

Tôi đi vào phòng tắm, mở nước lớn hết cỡ.

Vòi hoa sen phun ra cột nước mạnh mẽ, tôi dùng sức tắm giống như đó không phải là thân thể của mình.

Da đã tắm đến đỏ lên, nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy không rửa sạch?

Có phải hay không tôi đã không cách làm cho sạch sẽ được?

Tôi đây đã sớm rơi vào vũng bùn, đến bây giờ mới hiểu được mình đã sớm không còn thuần khiết nữa.

Xoa nhẹ chiếc gương, người ở bên trong là tôi sao?

Tôi đây mới phát hiện thì ra chính bản thân tôi mới bẩn thỉu.