Độc Chiếm

Chương 44: Đi đi




Editer: Cân

Chủ nhật, tôi và Điểm Điểm đi thăm bà nội.

Bà ra mở cửa, quần áo bà mặc vẫn chỉnh tề như xưa, trong nhà sạch sẽ không một hạt bụi.

Thấy tinh thần bà vẫn tốt, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Tây, con lại gầy rồi.” Tôi vừa ngồi xuống, bà liền nói: “Như thế này thì không thể tiếp tục được, làm sao con chăm sóc Điểm Điểm được?”

“Mẹ, con không sao. Mấy hôm nay tốt hơn nhiều rồi. Mẹ thế nào? Thân thể vẫn khỏe chứ ạ?”

Bà nói: “Ta già rồi, cũng không nói được là khỏe hay không. Con không cần lo lắng cho ta, vốn dĩ ta cũng chỉ là người sống qua ngày.”

“Con xin lỗi, con…là con không tốt.” Trong lòng tôi tràn đầy áy náy, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Bà lắc đầu nói: “Không liên quan đến con, không cần phải tự nhận trách nhiệm về mình. Thật ra ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, từ ngày bước lên con đường này, ta đã không hi vọng thằng bé có thể bảo toàn tính mạng mà rút lui, cả ngày đánh đánh giết giết, còn có thể có kết cục tốt đẹp gì sao? Thằng bé có thể lấy được con, cho thằng bé một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, trải qua những ngày tháng bình thường trong vài năm, đã coi như là phúc khí của nó rồi…”

“Mẹ, đừng nói như vậy. Người vợ như con làm không tốt, con… rất hối hận…”

Trước mặt bà, thật sự tôi không ngẩng đầu được.

Nhưng tôi không thể sám hối trước mặt bà, để bà biết được hôn nhân của tôi và Tôn Hạo Chí vướng mắc, đau khổ như vậy, càng chẳng phải khiến bà đau lòng hơn sao?

Tôi chỉ có thể tránh đi ánh mắt của bà, gục đầu xuống.

Bà vỗ vỗ tay của tôi: “Thôi quên đi, tất cả đã qua rồi.”

Vốn dĩ là tôi nên khuyên người già, sao có thể để bà trái lại khuyên tôi?

Tôi không dám tỏ ra khổ sở, vội vàng dùng hết sức gật đầu đồng ý.

Điểm Điểm từ trong phòng đi tới hỏi: “Bà, con có thể đem tấm ảnh này về không?”

Trên tay con bé cầm một tấm ảnh của Tôn Hạo Chí, anh ấy không thích chụp ảnh lắm, trong nhà gần như không có ảnh chụp của anh ấy.

Bà nói: “Cho con đấy, ta còn rất nhiều.”

Điểm Điểm đứng bên cạnh tôi, chìa tấm ảnh cho tôi xem: “Ma ma nhìn này, ba ba thật đẹp trai!”

Tôi nhận lấy xem, là thời gian anh ấy nhập ngũ chụp lại.

Bà nói: “Điểm Điểm, con tới đây, ta còn rất nhiều ảnh chụp của ba con trước đây, ta lấy cho con xem.”

Hai người đi vào phòng ngủ.

Tôi một mình ngồi trên sô pha, cầm tấm ảnh đến mê mẩn.

Anh ấy trong bức ảnh, mặc quân trang thẳng thớm, da mặt bị phơi nắng đến đen thui, vẻ mặt lại kiên nghị, quật cường.

Khi ấy anh đang nghĩ gì?

Ánh mắt của anh ấy, tôi luôn thấy không hiều…

Bà đã quay lại, nhìn bức ảnh, nhẹ thở dài một hơi nói: “Thằng bé không muốn đi nhập ngũ, là bị ép đi. Vài năm trước náo nhiệt đến không tưởng được, lần lượt lần lượt bảo vệ tới, lần lượt lần lượt bị tóm đi, quản thế nào cũng không nghe… Ba Đại Chí lúc đó cũng là người có uy tín danh dự trong khu phố, thấy đứa con trai này khiến ông không ngẩng đầu lên được. Nghiêm trọng nhất là một lần đánh nhau với thầy giáo trước cổng trường trung học, tin tức cuối cùng đến tai ba nó, chọc giận ông ấy, liền đưa thằng bé đi bộ đội, lại còn đến cái nơi cực khổ nhất.

Hết hạn ba năm rèn luyện trong quân ngũ, thằng bé xuất ngũ trở về. Tưởng biết giữ quy củ rồi, ai dè vừa trở về mấy ngày lại đâu hoàn đấy, mỗi ngày đều chạy tới phòng hát phòng nhảy, bạn bè xấu đầy một đống bên ngoài… Bên ngoài đồn ầm lên, cũng không biết là thật haygiả. Ta chỉ cảm thấy Đại Chí không nên đi theo con đường này, đều tại ba nó quản nghiêm quá, không hỏi hỏi rõ ràng đã đánh nó, đâu còn là đứa trẻ nữa, ai mà quỳ ở đó chịu đánh, nhấc chân liền chạy đi rồi… Haiz, sau cùng hai cha con bất hòa.

Thật ra lúc nhỏ tính tình Đại Chí chỉ là có chút ngang ngược, bản chất không xấu. Khi lên trung học, kết giao với bạn bè hư hỏng, nó lại là người có nghĩa khí nhất… Có những lúc ta nghĩ, nếu không phải vì quản thằng bé quá nghiêm, nếu ba Đại Chí không sĩ diện như thế, có lẽ căn bản không đến mức như thế này.

Đây có lẽ là số mệnh rồi! Sinh ra trong gia đình như chúng ta, muốn cái gì có cái đó, cũng không thiếu tiền đến không qua nổi ngày mà phải trộm cắp ăn cướp, sao lại đến mức bước lên con đường này đây?

Cho nên nói, con người không thể không tin vào số mệnh, được sống bao nhiêu năm thì sống bấy nhiêu, tất cả đều đã định rồi. Ta cũng sớm đã nhìn ra, không cưỡng cầu được…”

Tôi cắn răng đè nén đau đớn quay cuồng trong lòng, một câu cũng không nói lên lời.

Thì ra, một mực trêu đùa vận mệnh của tôi, cũng là đang thay đổi quỹ đạo cuộc đời của anh ấy.

Nếu chưa từng gặp tôi, có lẽ anh ấy cũng không đến mức…

Anh ấy còn nhiều chuyện như vậy mà tôi không biết, dựa vào cái gì mà lúc trước tôi nhận định anh ấy là người xấu coi trời bằng vung.

Vận mệnh trêu ngươi, mọi chuyện cũng không phải đều có thể dựa vào sự lựa chọn của bản thân, chính tôi không phải là ví dụ tốt nhất sao?

Tôi vốn không cao thượng như anh ấy, học đâu ra cái thói kiêu ngạo, làm như không nhìn thấy đối với những gì anh ấy bỏ ra?

Sao anh ấy có thể dễ dàng tha thứ cho tôi như vậy?

“Có điều khi Đại Chí nói với ta nó muốn kết hôn, ta còn lo lắng, không biết thằng bé sẽ lấy người vợ như thế nào. Con cũng biết lúc đó bên cạnh thằng bé đều là những người như thế nào…

Cũng may là con!

Ta vừa thấy con, liền biết là Đại Chí thật lòng thích con. Thứ nhất bởi vì con xinh đẹp, thứ hai là bên cạnh thằng bé không có người con gái nào như vậy. Ta nghĩ trong lòng thằng bé vẫn là muốn đi con đường ngay thẳng, ít nhất bản chất của nó không thay đổi, nó vẫn là thích cô gái tốt, tính tình ngoan ngoãn.

Đừng nói là thằng bé, ngay đến cả ta vừa nhìn đã thích con. Ngày đó con mặc áo cưới ngồi cạnh cửa sổ, nhìn qua trông như người trong bình thủy tinh, thật sự khiến cho người ta yêu đến chết đi lại không lỡ chạm không lỡ đụng, chỉ sợ không cẩn thận làm cho nó vỡ vụn mất.

Vài năm về sau ta cũng nhìn ra, hai đứa luôn cãi nhau, ta không trách con, ngược lại ta còn cảm thấy đây là chuyện tốt. Từ nhỏ ai nói Đại Chí cũng không nghe, trái lại chỉ có con nói nó, nó mới có thể thay đổi. Nếu không phải vài năm nay con luôn bên cạnh nó lúc nào cũng nhắc nhở nó là không thiện ác, ta thấy nó có lẽ đã sớm gặp phải phiền phức to rồi, đâu có sống được đến bây giờ. Thằng bé có nhà có con, làm việc luôn luôn để tâm, không tùy tiện mạo hiểm, ta cũng yên tâm không ít.

Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn là…”

Bà ngừng không nói nữa, cúi đầu lau nước mắt.

Nhưng cả trái tim của tôi đã hoàn toàn bị những lời nói này đè nén vò nát, nhưng tôi không thể khóc, trong căn phòng ấy cần nhất biểu hiện kiên cường chính là tôi.

Tôi cắn mạnh môi, đem nước mắt đã dâng lên khóe mắt nuốt trở về.

“Mẹ, người đừng quá đau lòng, con người đều sẽ có ngày như vậy, hoặc sớm hoặc khi về già. Thật ra về sau Hải Đào nói với con, vốn gần đây cảnh sát cũng bắt đầu truy xét anh ấy. Bây giờ coi như không xảy ra chuyện này, trên người anh ấy cũng mang mấy cái đại án rồi…”

Tôi không nói được nữa, qua một lúc mới tiếp tục nói: “Mặc dù anh ấy không còn, nhưng con vẫn là con gái của người. Mẹ, nếu người không ghét bỏ, con và Điểm Điểm đến ở với người, để con chăm sóc người, được không ạ?”

Bà lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta sớm đã quen sống một mình rồi. Mấy người chúng ta ở cùng nhau ngược lại càng đau lòng. Lại nói, ta nghe Hải Đào nói thủ tục di cư của con và Điểm Điểm sắp xong rồi, các con đi đi, thay đổi hoàn cảnh, đặc biệt là tốt cho Điểm Điểm. Không cần lo lắng cho ta, nếu vì ta mà làm chậm trễ các con, con cảm thấy ta sẽ vui sao?”

“Con không muốn đi lắm, con sợ Điểm Điểm ra nước ngoài không thích ứng được.”

Thật ra chỉ là tôi không muốn rời đi, đến một nơi khác trên địa cầu, mất đi càng nhiều.

Nếu như tôi quên mất anh ấy, vậy phải làm sao?

Huống chi bà đã nhiều tuổi như vậy, mặc dù sức khỏe vẫn tốt, nhưng sao có thể để bà một mình ở nơi này?

Bà lại khuyên tôi: “Khả năng thích ứng của trẻ nhỏ rất mạnh, ta không lo lắng con bé. Con còn ở lại căn nhà nơi các con đã từng sinh hoạt qua, mỗi ngày nhìn vật nhớ người, khi nào mới có thể đi? Không phải là ta khuyên con rời xa ta, cũng không phải bảo con trốn tránh, chỉ là ta thấy đổi hoàn cảnh mới, đối với con và Điểm Điểm mới là có lợi. Con coi như là đi du lịch cũng được, thật sự không thích hoàn cảnh bên đó thì trở về cũng không sao.”

“Nhưng là…”

“Không nhưng gì hết. Thằng bé đã làm thủ tục để các con đi di dân, vậy chứng tỏ là nó đã dự đoán được ngày này, cái gì cũng chuẩn bị tốt cho các con rồi, con còn lo lắng cái gì? Coi như không phụ công sức của thằng bé, con đi đi!”

Cũng lời nói ấy, tôi đã nghe Hải Đào nói qua, thật ra mấy năm trước Tôn Hạo Chí đã suy xét chuyện rời đi, chỉ là con đường này một khi bước lên thì không dễ quay đầu.

Hải Đào vẫn cứ âm thầm giúp anh ấy tìm cách, di dân chỉ là một bước trong đó, nhưng cũng làm rất lâu, mãi đến mấy tháng trước mới xác định tin tức cuối cùng.

Tôi cho rằng anh ấy không nỡ bỏ địa vị bây giờ, không chịu thay đổi, đâu biết rằng anh ấy sớm đã định liệu cho chúng tôi.

Không nói cho tôi biết ngọn nguồn, có lẽ là không muốn ngộ nhỡ thất bại lại hại tôi vui mừng vô ích.

Tôi cố gắng nghĩ lại, mấy tháng trước, có một lần anh ấy say rượu về nhà, muốn nói chuyện với tôi, nói không chừng chính là chuyện này.

Nếu không phải về sau tự nhiên xảy ra chuyện, có lẽ chúng tôi sớm đã cùng nhau rời đi…

Haiz!

Thật sự tôi phụ lòng anh ấy quá nhiều!

Bà tiếp tục khuyên tôi nói: “Thật sự không cần lo lắng cho ta. Ta không thiếu tiền, cũng chỉ sống có một mình. Cho dù Đại Chí ở bên ngoài ra sao, trong lòng ta nó luôn là đứa con tốt.”

Bà cầm một tệp tài liệu từ dưới bàn trà ra, đưa cho tôi: “Con xem nó bảo Hải Đào giúp ta sắp xếp quá nhiều chuyến đi chơi nghỉ dưỡng, ta vẫn không rảnh đi, chờ các con xuất ngoại, ta cũng đi Hải Nam ở mấy tháng, cho khuây khỏa.”

Tôi chỉ đành gật đầu: “Vậy mẹ chú ý chăm sóc bản thân.”

Bà mỉm cười: “Ta có bạn bè, cũng biết nên giải quyết như thế nào. Trái lại là con, chuyện gì cũng kìm nén trong lòng.”

Tôi xoa mặt, để cho biểu cảm của mình thả lỏng một chút: “Con không sao, con sẽ từ từ điều chỉnh bản thân. Điểm Điểm ngoan hơn trước rất nhiều, vì con bé, con cũng cần tỉnh lại.”

Bà vỗ vỗ tay tôi nói: “Nghĩ như vậy là đúng rồi.”

Tôi khẻ nhoẻn miệng: “Con đi xem Điểm Điểm.”

Trong phòng ngủ, Điểm Điểm nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi, trong lòng vẫn ôm cuốn album ảnh.

Tôi lấy một chiếc chăn từ trong tủ ra, nhẹ nhàng đắp lên người con bé, giúp bé chỉnh lại gối đầu.

Khóe mắt con bé ươn ướt, lại mơ thấy ba rồi…

Haiz!

Con bé ôm cuốn album rất chặt, tôi hơi mạnh tay mới rút được từ trong lòng con bé ra.

Cuốn album cũ nặng trịch, bìa bọc nhung, cạnh góc có hơi loang lổ, sờ lên vẫn có thể thấy rất có cảm xúc.

Tôi nhẹ nhàng mở ra, giống như mở ra từng khoảng thời gian, bên trong tất cả đều là anh ấy mà tôi không biết.

Thì ra, anh ấy đã từng như thế này…

Thì ra, anh ấy đã từng tươi cười như vậy…

Đáng tiếc tôi không quen anh ấy sớm một chút.

Hoặc là anh ấy sớm đã ở đó, chỉ là tôi ngoan cố, vẫn không nhìn tới.

Thời điểm anh ấy ở bên cạnh tôi, tôi đều không trân trọng.

Hiện tại vì cái gì muốn kiên trì lưu lại nơi này, tưởng niệm vô nghĩa?

Vẫn là nghe theo ý nguyện của anh ấy, cũng chỉ còn lại một lần cuối cùng này…

Có lẽ rời khỏi nơi đây, bắt đầu lại một lần nữa, mới đúng là việc anh ấy hi vọng tôi và Điểm Điểm làm.