Đốc Chủ Có Lệnh

Chương 3: Đốc chủ




"Này... Hạ quan không phải người trong giang hồ, tình hình của võ lâm cũng không rõ lắm." Tương Dương quận châu mục dè dặt cẩn trọng nhìn sắc mặt người nọ đáp lời, thập phần thấp thỏm không yên lòng.

Phóng tầm mắt khắp thiên hạ không ai không biết hắn là nhân vật lợi hại, do có công phò trợ thánh thượng đăng cơ mà tuổi còn trẻ đã nắm giữ Đông Hán, Cẩm y vệ hai nha môn mấu chốt, sát phạt khổ hình với hắn giống như lau kiếm ngắm hoa tự tại. Bách quan nghe tin đã sợ mất mật, dân chúng kiêng dè  như quỷ, trừ bỏ vài vị chủ tử trong hoàng thành kia, làm gì có ai hắn để vào mắt? Lại còn có dung nhan tuấn mỹ mê hoặc chúng sinh, giờ phút này nam nhân ăn mặc thoải mái kia đang đứng cúi đầu nhìn thi thể của Thủy Quỷ Thập Tam, khóe môi hơi hơi cong lên, thế nhưng lại phảng phất dáng vẻ từ bi trách trời thương dân.

Thật thật là buồn cười đến cực điểm, nhưng châu mục chưa từng dám cười chế giễu vị hoạn quan quyền cao chức trọng này, chứ nói gì đến cười hắn hiện giờ trong lòng chỉ muốn khóc. Một cái vô danh tiểu tốt trong chốn giang hồ, thế nhưng kinh động vị sát thần Đông Hán này, bất luận có phải là do trùng hợp đang ở Tương Dương chấp hành nhiệm vụ to lớn bí mật nào đó của tân hoàng hay không, tóm lại là hắn đã đến. Mà hắn vừa tới, cũng là đại diện cho hoàng đế, không hiểu rõ mục đích đến đây của hắn, châu mục chỉ có thể hết sức cẩn thận mà hầu hạ thôi.

May mà Ung Khuyết chính là thuận miệng hỏi một câu, triều đình giang hồ cho tới bây giờ đều là nước giếng không phạm nước sông phân rõ địa giới, hắn không quá hứng thú với cái tên tuổi hay môn phái đều chưa nghe qua bao giờ.

Thi thể của Thủy Quỷ Thập Tam yên lặng trần trụi nằm trên đài khám nghiệm, toàn thân đã được ngỗ tác rửa sạch qua một lần, không tính rất sạch sẽ nhưng cũng có thể nhìn được. Không có dấu vết gì, xác chết hoàn chỉnh, ở chỗ các đốt ngón tay có màu nâu nhạt, nhưng đã sớm khỏi có thể thấy là vết thương cũ; mặt hẹp nhô xương, hai mắt nửa mở, tử tướng còn được cho là bình thản, chính là sắc mặt quá mức trắng bệch, không có một tia huyết sắc.

Cùng với một nhà Hộ bộ tiểu lại chết sạch trong một đêm ở Yến Kinh cơ hồ giống nhau như đúc, càng khéo là, đêm đó chết là mười ba người, mà người chết này trong tên cũng có số mười ba.

Thú vị.

Ung Khuyết vòng quanh thi thể chậm rãi đi thong thả một vòng, một đôi mắt đẹp ngẫu nhiên hơi hơi chớp động, làm người ta nhìn không ra hắn cuối cùng thấy được chút cái gì. Khi đi tới đầu Thủy Quỷ Thập Tam hắn dừng lại, rút ra một cái khăn vàng che miệng mũi, hơi hơi cúi người nhìn chăm chú vào một điểm nào đó. Dáng vẻ chăm chú như vậy của một nam nhân làm người ta chỉ cảm thấy kệch cỡm, cực không anh vĩ; nhưng những động tác này do hắn làm lại cảm thấy rất tự nhiên vô cùng hài hòa, phảng phất giống như từ nhỏ đến lớn hắn đã đứng trên mọi người cao quý mà kiêu ngạo, không dính nửa phần hồng trần.

"Đây là cái gì?" Ung Khuyết đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

"A?" Châu mục đang kinh hồn táng đảm vội đi lại nhìn cho rõ, theo tầm mắt của Ung Khuyết, ở bên gáy thi thể Thủy Quỷ Thập Tam thoáng thấy có một vết đen. Hắn cả kinh, cái này chính là nguyên nhân lấy mạng? Hắn mau chóng xoa mắt nhìn lại cho kỹ, lại thấy điểm đen kia lắc lư một chút, rồi chậm rãi bay lên, làm cho hắn run sợ vội vàng né tránh.

Ung Khuyết rất có hứng thú nhìn tiểu trùng kia lung lay trước mặt họ phành phạch cánh  bay về phía cửa sổ...

"Này này này, đây là kịch độc trùng giết người??" Không trách châu mục nghĩ như thế, xác chết đã được ngỗ tác khám nghiệm qua, không ngoại thương không trúng độc, kinh mạch cốt cách cũng hoàn hảo, bị chết cực kỳ kỳ quái. Còn nghe được bộ đầu nói lại rằng xác chết đáng lẽ đã chết lâu rồi trước đó lại còn vào quán gọi một bát mỳ! Đủ loại cách nói, rất mơ hồ, nghe mà hoảng hốt! Hiện tại lại thấy có một tiểu trùng thoát ra từ xác chết, tuy rằng vẫn có chút hoang đường, nhưng độc trùng giết người so với xác chết biết đi thì dễ hiểu hơn nhiều.

Châu mục chậm rãi lau mồ hôi lạnh trên chán, hắn tuổi tác đã cao, vỗn nghĩ coi giữ thành Tương Dương này bình bình an an đến khi cáo lão, không nghĩ hai ngày trước vị đứng đầu Đông Hán lại giá lâm châu phủ. Bọn họ là những sĩ quan thông qua khoa cử đàng hoàng rất xem thường cái vị nịnh nọt mà thăng chức này, nhưng đáng từ khi Đông Hán được thành lập đến nay làm cho không khí bại hoại trong triều dần dần sụy đổ, trong cung nô tài cầm quyền chưởng thế, thủ đoạn âm ngoan lại thấp hèn. Châu mục nội tâm thở dài lại tránh không được miên man suy nghĩ, vị này Thủy Quỷ Thập Tam chớ không phải là có cái gì đại lai lịch, thí dụ như cùng gần đây theo trong kinh truyền tới mưu nghịch án trung oan hồn lấy mạng...

"Gần đây có ba bốn lời đồn đại, tuy là chuyện của mấy nữ nhân lúc rảnh rỗi lưu truyền, nhưng truyền đến tai thánh nhân làm người cũng phiền lòng. Đại Yến ta đường đường, lập triều hơn trăm năm, uy danh hiển hách. Mà dân chúng lại không có chút mở mang nào, tin vào quỷ thần, thật làm cho nước khác chê cười, lại càng làm cho kẻ có tâm nhân cơ hội quấy phá!" Hắn cất giọng lười nhác, nhìn giống như là vô ý nhưng lại làm cho châu mục sợ hãi, "Chúng ta  làm nô tài, không có tài cán lớn giống như đại nhân các ngài vì giang sơn xã tắc Đại Yến cúc cung tận tụy, chỉ nghĩ đến có thể vì chủ tử gia tẫn một chút trung tâm, phân một chút ưu, để chủ tử không phải vì một vài lời đồn đãi vô căn cứ mà phí sức, ngài nói có phải hay không?"

Hắn nói nói được đường hoàng, thậm chí có thể coi là khiêm tốn, nhưng nghe vào trong tai châu mục cũng là âm thầm kêu khổ, nhà ai lại có nô tài như ngươi phong quang vô hạn, không ai bì nổi như vậy. Người biết thì biết ngươi là hoạn quan nội thị, không biết vừa nhìn thấy lại tưởng là vị hoàng thân hậu duệ quý tộc, gia đình quyền quý nào đấy! Ai u! Châu mục vội vàng vỗ vỗ miệng mình, phỉ nhổ chính mình một chút, không cẩn thận đã lại đi nịnh nọt rồi!

Một cái thái giám, còn hậu duệ quý tộc! Phi phi phi!

Ung Khuyết phảng phất như không nhìn thấy châu mục đang cung kính kia toát ra một tia xem thường, thần sắc như vậy hắn đã thấy nhiều, lúc hắn mới vào cung chỉ là một thái giám suốt ngày quỳ xuống đất quét dọn nhà xí cho đến hôm nay tay cầm quyền lực, tọa trấn vị trí đốc chủ Đông Hán Cẩm y vệ, bản thân hắn cũng không nhớ rõ có bao nhiêu ánh mắt lạnh lúng khinh thường từng nhìn hắn rồi. Hắn để ý sao? Không thèm để ý. Hắn biết, chỉ cần ngồi ở trên vị trí này, chẳng sợ những người mà trong nội tâm đem cả mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mắng chửi, nhưng trên mặt mũi lúc nào cũng phải tươi cười, nói lời nịnh nọt.

"Lời nói của đốc chủ thật đúng! Đốc chủ yên tâm, lời đồn đãi vớ vẩn này ta nghĩ là sẽ không rơi vào tai thánh nhân, bẩn thánh nhân thanh tịnh!" Châu mục vội vàng tỏ rõ trung thành, lại thuận tiện vì chính mình mũ cánh chuồn, vội vỗ mông ngựa, "Đốc chủ thực khổ tâm lo nghĩ cho thánh nhân ta thẹn không bằng, xấu hổ vô cùng ~ "

Hắn mỉm cười, thập phần hưởng thụ châu mục bất đắc dĩ, phải tỏ dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cái gì lệ quỷ lấy mạng, oan hồn giết người bất quá là giấu người tai mắt vụng về thủ đoạn thôi." Khó có khi tâm tình của hắn tốt, nói thêm vài câu với người không liên quan, "Người chết, dù sao cũng chỉ có ba nguyên nhân. Ngoại thương, nội thương, cùng trúng độc. Người này ngoài da không tổn hao gì, có thể không nhìn được vết thương bên ngoài, còn lại hai loại..."

Về phần nội thương cùng trúng độc, châu mục đang định nghiền ngẫm chỗ ngỗ tác chưa kịp mổ tử thi, tự nhiên một trận gió lạnh thổi qua, trên thi thể trắng bạch hiện lên một vệt màu đỏ. Ung Khuyết kéo tơ hồng lên, tự nhiên làm tràn ra máu loãng, kèm theo mùi hôi tang làm châu mục tý nữa thì nôn ra.

Theo thời tiết này cỗ thi thể này cũng phải chết được hơn ba ngày.

Không máu đọng, nội tạng cũng không có rách nát, cũng đều không phải là nội công chấn thương. Vậy chỉ còn lại khả năng cuối cùng."

Vội vàng che miệng mũi châu mục nhịn xuống nôn khan run giọng nói: "Thì phải là trúng độc?"

Ung Khuyết từ chối cho ý kiến, thi thể hắn xem qua, giống với án diệt môn ở kinh thành, nhưng có phải do cùng một hung thủ hay một nhóm người gây ra hay trúng loại độc gì, hắn lại chưa biết. Đây cũng là một nguyên nhân hắn rời kinh lần này, một quan gia ở kinh thành bị tuyệt diệt? Một cái giang hồ lỗ mãng đột ngột chết?

Một người chết hay mười ba người chết cũng không quan trọng, quan trọng là người ở đằng sau thúc đẩy chuyện này có mục đích gì.

Mười ba? Số này có ý nghĩa gì?

Mắt thấy hoành đao bổ ra thi thể sau Ung Khuyết mất hứng thú liền rời đi, châu mục vội bỏ lại thi thể cùng đi lại hỏi: "Vậy đại nhân, hai người đang ở trong lao kia... Phải xử lý thế nào?"

Xử lý phạm nhân vốn là phận sự của hắn, nhưng Ung Khuyết đến, rõ ràng là quyền quyết định không đến lượt một châu mục nho nhỏ như hắn. Đông Hán án tử, kia đều là tùy thời có thể nhấc lên cơn sóng gió động trời đại án!

"Hai người kia?" Ung Khuyết liếc về phía cửa nhỏ vừa rồi, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Hai người không liên quan, người qua đường thôi."

Đối với người hắn không để ý nói một câu như vậy đã là thiên đại ban ân rồi, có thể coi đây là bố thí cho tiểu nha đầu lanh lợi biết tự mình báo quan để giải vòng vây đi.

Châu mục vẫn là khó khăn a, người bắt từ hiện trường giết người về, mấy người ở Kinh Ngô Đường lại luôn mồm nói rằng tiểu nha đầu và khất cái kia có quen biết với Thủy Quỷ Thập Tam, thấy thế nào cũng không giống người qua đường! Nhưng vị đốc chủ đại nhân này mới nhìn một cái, đã nói là người qua đường, cũng không nói là có thả về hay không đây?

Hắn buồn bực muốn nắm hết tóc, đã đi ra khỏi cửa Ung Khuyết ném lại một câu: "Đại nhân nếu lo lắng, cho hai binh sĩ đi theo bọn họ xem."