Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái

Chương 86




Cuốn đồng nhân, đây là hai người vô liêm sỉ nhất mà nó từng gặp.

.

Đỗ Trạch đưa lưng về phía giường, bởi vậy cậu không thể thấy mọi chuyện xảy ra trên giường như Eric. Đợi đến khi cậu nhận ra điều đó, sự ngạc nhiên của Eric đã vơi đi phần nào, mà cậu thì bị người ta ôm xiết vào ngực bằng một động tác mạnh mẽ và bá đạo.

.

Mùi hơi nước tươi mát lượn qua chóp mũi, Đỗ Trạch nghiêng đầu nhìn ra sau thì thấy gương mặt của một thanh niên đẹp trai có mái tóc dài màu trắng đập vào mắt, nhất là đôi tai hình vây cá của đối phương. Nó được tạo nên từ xương vây và một lớp màng mỏng, bàn tay to xòe ra như cái cánh nhỏ — tuy cậu chưa chân chính nhìn thấy, nhưng cũng đã từng sờ qua trong bóng tối.

.

Hình thái Long tộc của manh chủ.

.

“Lúc ta không thể cử động, dường như hai người hàn huyên hơi nhiều.” Đôi mắt đỏ rực lên, thoạt đầu Tu liếc nhìn tên ngốc nhà mình một cái, sau đó thì nhìn chằm chằm vào Eric. Rõ ràng hắn đang mỉm cười, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn như một con rồng khổng lồ đang nổi giận vì bị huých phải vảy ngược. “Ngươi muốn Đỗ Trạch giết ta?”

.

… Bầu không khí bắt gian tại trận này là gì vậy hả?! Đỗ Trạch hoảng sợ nhìn chằm chằm sườn mặt Tu. Cậu vốn tưởng Tu đã hôn mê vì rượu, giờ xem ra Tu không hề mất đi ý thức, cho nên khi cậu và túc địch đang “thẳng thắn thành thật gặp nhau”, có lẽ, đại khái là manh chủ đã xem được toàn bộ quá trình.

.

Cuối cùng Eric cũng lấy lại tinh thần sau việc Tu chuyển đổi hình thái, đối với lời chất vấn của Tu, thánh tử trả lời không chút do dự, rung động tâm can: “Phải.”

.

No zuo no die, why still try. (Không tìm đường chết sẽ không chết, sao vẫn cứ cố)

.

Đôi tai Tu hơi khép lại, hắn nheo mắt, bỗng bắt đầu cười to.

.

“Mắt ngươi không tồi đâu.” Tu ấn chặt Đỗ Trạch mà mặc sức cười, đôi mắt màu đỏ tươi toát ra sự thỏa mãn và ác độc. “Nếu ta nhất định phải chết, ta đây chỉ muốn chết trong tay y —— thế giới này chỉ y mới có thể khiến ta chết!”

.

Đỗ Trạch ngẩng phắc đầu nhìn Tu, vừa lúc chạm vào cặp mắt đỏ sâu thăm thẳm kia. Đáy mắt người nọ cố chấp nhìn cậu như muốn truyền đạt một suy nghĩ nào đó.

.

—— Không ai có thể quyết định được sống chết của ta. Trừ em ra, Đỗ Trạch.

.

Trong nháy mắt đó, nảy lên trong lòng Đỗ Trạch thay vì là vui mừng và cảm động, lại là sự hốt hoảng. Cảm giác nắm trong tay tính mạng của Tu, tựa như đang đặt một báu vật lên một sợi thép mỏng manh. Điều đó làm cho lòng Đỗ Trạch cảm thấy không rét mà run. Đỗ Trạch dám chắc rằng, nếu cậu bảo Tu đi tìm cái chết, người đó sẽ tự tiêu diệt bản thân mà không chút do dự.

.

Trước đây, Tu đã từng nói với cậu, nếu đến cậu cũng không cần hắn, vậy thế giới này với hắn mà nói, cái gì cũng không còn quan trọng.

.

“Em sẽ giết ta ư?” Tu hỏi Đỗ Trạch.

.
Biên độ lắc đầu của Đỗ Trạch mạnh đến nỗi tưởng như đầu sắp rơi khỏi cổ, Tu nhếch khóe môi, nụ cười lộ vẻ đắc thắng. Hắn ghìm mạnh Đỗ Trạch vào lòng, một lần nữa liếc qua Eric.

.

“Y sẽ không giết ta.” Tia sáng lóe lên trong mắt Tu như khiêu khích và trào phúng, mái tóc dài trắng như thủy ngân trượt xuống. “Ta sẽ cho ngươi biết vì sao.”

.

“——!”

.

Lời nói của Eric nghẹn lại nơi cổ họng, phát không ra hơi. Y mở trừng mắt không tài nào tin được tình huống trước mắt mình. Thanh niên tóc đen bị hình người của Ngân Long đè trên giường cưỡng hôn một cách bá đạo. Cho dù giường được làm từ nhung tơ mềm mại nhất, Đỗ Trạch vẫn cảm thấy đôi phần đau đớn, có thể thấy được người đè trên cậu dùng sức đến cỡ nào. Mắt kính của cậu lệch hẳn sang một bên, miệng bị Tu xâm chiếm không chừa đường sống, đến cả hô hấp cũng bị chiếm đoạt.

.

Rất, rất kịch liệt … !

.

Lưỡi và lưỡi quấn quít ma xát lẫn nhau, niêm màng bị liếm nhiều lần. Ngay đến động tác nuốt đơn giản mà Đỗ Trạch cũng khó lòng làm được, mắt cậu đỏ ửng lên, con ngươi ngập hơi nước, trong hơi thở toàn là hương vị của Tu. Dưới nụ hôn kịch liệt đó, đừng nói là tự hỏi tình hình xung quanh, ngay cả ý thức cũng khó mà giữ vững. Đến khi Tu mở ra một khe hở nhỏ, Đỗ Trạch chỉ biết nghĩ đến việc bổ sung dưỡng khí, những thứ khác không còn hơi sức đâu mà để ý.

.

“… Ta thích đè y trên giường, nghe tiếng y thở dốc.” Tu cắn nhẹ lấy cổ cậu, nụ cười rộng mở pha lẫn đói khát và sự chiếm hữu. “Nhìn y muốn gọi mà không dám gọi, muốn chống cự nhưng không có sức lực…”

.

Đỗ Trạch mới khôi phục một chút ý thức từ nụ hôn chợt nghe được phát ngôn gây sốc của Tu, hô hấp chưa thông, người đã chết lặng. Tu cúi đầu hôn lên hầu kết Đỗ Trạch, sau đó cắn cổ áo cậu kéo ra một khe hở.

.

“Mút vào điểm mẫn cảm của y sẽ khiến y bày ra tất cả tư thế của mình, sau đó…”

.

Lúc Tu ngẩng đầu, trong gian phòng đã không còn bóng dáng Eric. Đỗ Trạch nằm trên giường dùng tay che kín mắt, ***g ngực phập phồng, từ đôi môi sưng đỏ đến lỗ tai đều ửng hồng. Chiêu này của manh chủ thiệt là hung ác quá đi, tên ngốc nào đó dự cảm rằng cả đời này Eric sẽ không bao giờ đến tìm chúa cứu thế nữa, không, phải nói là cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại đôi cẩu nam nam nữa.

.

Cổ tay bỗng truyền tới xúc cảm ẩm ướt, Đỗ Trạch kinh hách dịch tay ra, con ngươi đen vươn chút ướt át chạm ngay cặp mắt đỏ sậm của Tu. Tu chống người phía trên Đỗ Trạch, mái tóc xám trắng lạnh lẽo đáp lên mặt Đỗ Trạch, như đang đụng vào vảy Ngân Long.

.

“Ta sẽ hủy diệt thế giới?”

.

—— Trở thành thần tối cao thì sao chứ! Cả thế giới chỉ còn một mình ngươi là thần!

.

Khi nghe Tu thốt ra bốn chữ “hủy diệt thế giới”, máu toàn thân Đỗ Trạch như đông lại chỉ trong nháy mắt. Cậu tạm dừng một hồi lâu rồi mới tìm về suy nghĩ và tiếng nói của mình. “… Anh không cần phải làm thế.”

.

Cặp mắt đỏ của Tu dán chặt vào Đỗ Trạch, hắn vươn tay bắt lấy bả vai Đỗ Trạch, mạnh mẽ mà bá đạo tuyên bố.

.

“Vậy em hãy nhìn ta. Chỉ cần em nhìn ta, ta sẽ không hủy diệt thế giới.” Mỗi một câu Tu thốt ra đều để lộ thứ dục vọng độc chiếm cùng cực. “Nếu em không nhìn ta, ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”

.

Bả vai bị xiết chặt đến phát đau, Đỗ Trạch dán mắt vào cặp mắt đỏ rực kia, người này chẳng giống như đang uy hiếp, mà như đang sợ hãi mất đi thứ gì đó. Vì không có cảm giác an toàn, cho nên mới dùng mỗi một việc, mỗi một câu để ràng buộc hai người, chỉ cần chia lìa là chết.

.

“Tôi vẫn luôn, chỉ nhìn vào anh.” Đỗ Trạch khẽ nói.

.

Kể cả khi đọc tiểu thuyết, hay ở trong thế giới này, vẫn chỉ luôn nhìn một người.

.

Đôi tai Tu run lên và xòe ra như đuôi khổng tước, hắn cúi đầu hôn lên vành tai Đỗ Trạch, chiếc vây lạnh lẽo cọ lên hai má cậu. Đỗ Trạch không khỏi run cầm cập, không chỉ vì phần tai mẫn cảm bị liếm, mà là vì bàn tay đang lần mò dưới lớp quần áo của cậu.

.

“Ta không muốn nhẫn nhịn nữa.” Tu dần tăng sức vuốt ve làn da Đỗ Trạch. “Ta muốn chiếm hữu em.”

.

Đỗ Trạch nhận thấy vật thể cực nóng đặt trên bắp đùi mình, tuy nhiên xúc cảm của nó có chút khác biệt so với dĩ vãng. Tên ngốc nào đó ngó ngàng dò xét tới lui rồi dừng mắt nơi chiếc tai có vây của Tu, bỗng nhớ ra việc gì đó.

.

Từ từ, Long tộc Tu dường như… định… để cả hai “cái” … tới?

.

Đỗ Trạch vừa mới hiểu được một sự thật chết người thì Tu đã dùng toàn bộ sức lức đè ập xuống —— thật sự là “đè” đó, là cái loại ngã đè mất hết tất cả sức lực. Dường như vì việc gì đó mà Tu đột ngột ngã lên người Đỗ Trạch. Tên ngốc gần như bị ép tới mức thở không ra hơi.

.

“Di chứng chuyển đổi… đáng chết…” Tu nhắm mắt, ánh mắt hơi tán loạn. Lúc nãy tuy vẫn duy trì phần nào tri giác nghe được đoạn đối thoại giữa Đỗ Trạch và Eric, nhưng cơ thể lại bị bất động vì tác dụng của rượu, ngay thời khắc quan trọng thì bản năng đã lựa chọn hình thái có thể chất mạnh nhất.

.

“Thể chất của Chu Nho quá yếu.” Tu đè lên Đỗ Trạch mà oán giận, trong giọng điệu nghiến răng nghiến lợi đó có lẫn chút ủ rũ. “Đỗ Trạch say rượu rất thành thật, vốn có thể làm chút chuyện thoải mái, thế mà mình lại ngã xuống trước…”

.

Chờ một chút, tiểu sinh hình như vừa nghe được điều gì khó lường thì phải j□j?

.

Tu ôm Đỗ Trạch đang mang vẻ mặt sparta vào lòng, mái tóc dài xám trắng xõa tung trên thân cả hai người.

.

“Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục…”

.

Ngân Long canh giữ báu vật mình thích nhất rồi thong thả chìm vào giấc ngủ, chỉ để lại bạn học báu vật trừng hai con mắt đen nhánh trông có vẻ rất khủng hoảng.

.

Ngày mai sẽ tiếp tục, ngày mai sẽ tiếp tục, ngày mai sẽ tiếp tục — trong từ điển của tiểu sinh, có từ “sau này” không nhỉ?

.

Ngày hôm sau, Đỗ Trạch bước ra khỏi cửa dưới ánh sáng rực rỡ bên ngoài, soi tỏ hàng nước mắt cảm động của người đã sống sót trở về. Kế hoạch chiến đấu oanh liệt với tên ngốc nhà mình của Tu đã bị chủ mưu của tình tiết cắt đứt. So với niềm hạnh phúc lớn lao của Đỗ Trạch, kẻ bị phá hủy chuyện tốt là Tu hất mạnh mái tóc dài, cặp mắt đỏ ngầu tỏa ra sát khí mãnh liệt kèm theo sự khó chịu gần như khiến thị vệ dẫn đường khóc ròng.

.

Thị vệ: Ta, ta chỉ là một npc vô tội thôi mà? QAQ

.

John rất sáng suốt khi đã chọn cách đi theo từ đằng xa. Ngày hôm qua, vị người máy có vẻ ngoài không khác con người là bao này đã trở lại không lâu ngay sau khi Tu ngã xuống, lúc thấy mái tóc trắng cùng với đôi tai có vây của manh chủ còn hơi lắp bắp sợ hãi. Nó mang về một thông tin vừa tìm hiểu được: nếu Tu muốn trở thành một Tổng Đốc tân nhiệm, hắn phải có tư cách vượt qua Tổng Đốc đương nhiệm. Về phần tư cách là cái gì, làm thế nào để tăng tư cách, ai cũng ngậm miệng không nói gì, có vẻ như muốn để kẻ leo tháp tự mình tìm hiểu.

.

Khi Tu và Đỗ Trạch đến chủ điện, Eric đã có mặt. Đỗ Trạch thấy Eric chỉ liếc họ một cái rồi chuyển mắt đi, lập tức hiểu ra hành động đáng xấu hổ hôm qua của họ đã gây tổn thương nghiêm trọng tới tâm hồn trong sáng ngay thẳng của thánh tử đại nhân. Cuốn đồng nhân chẳng qua chỉ là hình ảnh, còn cảnh hôn ngày hôm qua của họ lại cho Eric một màn thực nghiệm, thiệt là lưu manh mà.

.

“Đến đông đủ rồi chứ?” Vị Tổng Đốc tự cho mình là thánh ngồi trên chủ tọa, tiếp tục phát ra thứ ánh sáng vô giá của mình. “Vậy bắt đầu đi.”

.

Quan Chấp Chính đứng kế bên nhận lệnh lấy ra một tấm da dê rồi bắt đầu báo cáo một cách kính cẩn. Ở phía dưới, chỗ trung tâm chủ điện được sắp xếp những rương báu rất chỉnh tề. Quan Chấp Chính vừa kiểm kê số lượng, vừa bảo binh sĩ nâng rương đã được kiểm kê ra ngoài. Đỗ Trạch đứng cách cửa khá gần có thể thấy được bọn lính mang rương báu đi về hướng đội xe ngựa ở đằng xa, sau đó để vào trong cỗ xe màu trắng.

.

“… Tổng Đốc đại nhân, ‘ánh sáng’ kỳ này nộp lên trên đã vận chuyển xong.”

.

Quan Chấp Chính báo cáo xong thì cất tấm da dê vào, lúc này trong chủ điện còn dư lại năm cái rương. Quan Chấp Chính tươi cười bước đến bên rương rồi mở ra. “Những thứ này là ‘phí khổ cực’ của các vị đại nhân. Chư vị đại nhân đi đường xa, vậy mà tiếp đãi không được đầy đủ, xin hãy thông cảm.”

.

Đỗ Trạch nhìn đống rương báu, phát hiện thứ lấp đầy rương báu là “ánh sáng” thật, chứ không phải phép ẩn dụ tiền tài mà cậu đã nghĩ. Nguyên tố ánh sáng dày cao độ ngưng kết thành thực thể được niêm phong trong rương, chỉ mới mở một cái mà cả chủ điện đã sáng rực lên.

.

“Ngươi làm rất tốt.” Tuy không thấy được mặt Tổng Đốc, nhưng vẫn có thể cảm thấy gã đang rất hài lòng. “Tầng trời thứ tám rất cần một Quan Chấp Chính ưu tú như ngươi.”

.

Được khen ngợi, Quan Chấp Chính mừng rỡ khôn xiết, khi Tổng Đốc ra lệnh thì hí hửng mở tất cả rương báu ra. Tổng Đốc phất tay, “ánh sáng” trên người gã lập tức tản ra. Bấy giờ, Đỗ Trạch mới nhận ra thứ ánh sáng đó vốn là của những chiếc lông vũ phát sáng, không khác lông vũ của Tu và Eric là mấy. Không có ánh sáng ngăn trở, tướng mạo Tổng Đốc lộ ra, như tưởng tượng của Đỗ Trạch, đó là một nam Thiên tộc với vẻ mặt cực kỳ kiêu căng. Những sợi lông vũ lơ lửng bên trên rương báu, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu hấp thu nguyên tố ánh sáng. Cuối cùng, phân lượng nguyên tố ánh sáng chỉ còn lại có hai chiếc rương.

.

“Còn lại là của các ngươi.” Tổng Đốc nói với Tu và Eric.

.

Tu nhìn thoáng qua tình hình hiện giờ, sau đó học theo Tổng Đốc để lông vũ của mình tiến vào một chiếc rương báu, Eric cũng làm tương tự. Thoắt cái, hai chiếc rương nguyên tố còn sót trở nên trống không. Đỗ Trạch cẩn thận quan sát lông vũ đang bay trở về, phát hiện chúng vốn chỉ có năm nay đã chuyển thành sáu sợi.

.

Thêm một sợi lông vũ?

.

Đỗ Trạch nhìn về phía Eric, phát hiện tình hình bên đó cũng tương tự như vậy. Tên ngốc nào đó có một phỏng đoán bất an: những sợi lông phát sáng đó không phải là thứ tượng trưng cho tư cách đấy chứ? Giống như quân hàm của phó bản Vong Linh.

.

Tuy vẫn chưa thể xác định, nhưng hiển nhiên những sợi lông vũ đó rất quan trọng, tốt nhất là nên thu thập chúng hết sức có thể.

.

Dùng bữa trưa xong, họ khởi hành đến Tầng trời thứ bảy dưới sự tiễn đưa nhiệt liệt của Quan Chấp Chính. Phương tiện giao thông vẫn cứ là xe ngựa, vì thế khung cảnh ba người một xe j□j tiếp tục tái diễn. Vẫn khoang xe chật hẹp đó, vẫn nhân vật đó, những khác ở chỗ là bầu không khí còn nặng nề hơn trước gấp nhiều lần. Vì Tu đã chuyển đổi hình thái nên không thể để Đỗ Trạch ôm được nữa. Hai người đổi vị trí, Tu ôm Đỗ Trạch ngồi đối diện Eric. Khoang xe đã chật nay vì chen thêm ba thanh niên nên lại càng thêm chật. Đỗ Trạch âm trầm ngồi trên đùi Tu. Tu kề sát mũi vào cổ Đỗ Trạch mà thở. Eric thì nghiêng đầu lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, cả khung cảnh chỉ có thể dùng từ “biến hoá kỳ lạ” để hình dung.

.

Thần sử cứu thế và ma vương diệt thế ở chung một chỗ mà không biết hổ thẹn, chỉ nghĩ thôi đã có thể cảm nhận được mức độ tuyệt vọng của thánh tử đại nhân rồi.

.

Qua một ngày đường, đội xe lướt qua vách tường trắng khổng lồ để đến tầng trời thứ bảy. Thật ra, trong thế giới này có một phương tiện ma pháp rất tiện dụng gọi là truyền tống trận, có thể truyền tống từ nơi này sang nơi khác chỉ trong giây lát, nhưng họ lại bỏ gần tìm xa lấy hình thức cưỡi xe ngựa để đi, cứ có cảm giác như đang phô diễn ra oai: dọc đường đi, sinh linh mà thấy được hàng xe, trên nét mặt sẽ hiện lên sự kính sợ sâu sắc.

.

Đội xe ngựa đáp xuống ngoài vương thành của tầng trời thứ bảy, nơi được sắp đặt để đón người cấp trên. Đỗ Trạch nhìn vương thành cách đó không xa, rất dễ thấy được, bất kể là khu vực khuôn mẫu hay trình độ phồn hoa, tầng trời thứ bảy cũng đều ăn đứt tầng trời thứ tám.

.

Quan Chấp Chính của tầng trời thứ bảy nhanh chóng nghênh đón họ bằng một khuôn mặt tươi cười, những chuyện gã làm gần như chả khác gì Quan Chấp Chính ở tầng trời thứ tám — xem họ là khách quý, sắp xếp cho họ nơi nghỉ ngơi tốt nhất, còn cử hành một bữa tiệc chào mừng rất long trọng. Nhân tiện nhắc tới, độc giả ngốc nghếch tránh được mùng một nhưng không thể tránh được mười lăm, sau khi cậu hưởng thụ bữa tối, đến phiên manh chủ hưởng thụ cậu.

.

Đỗ Trạch thật sự rất muốn cắn chăn mà gào khóc, eo cậu mỏi đến mức gần như không còn là của mình. Hình thái Long tộc của manh chủ rất mạnh mẽ, nói trắng ra là dục vọng của hắn chuyển hết vào trong hành động, hơn nữa còn không biết kiềm chế. Nhưng mà đó là mạnh mẽ chứ không phải ép buộc, Đỗ Trạch biết rõ nếu cậu từ chối, chắc chắn Tu sẽ không ép cậu. Xét thấy rào cản xã giao của tên ngốc nào đó cùng với hành động fan cuồng vô nguyên tắc với manh chủ, rốt cuộc thì Tu vẫn có thể làm chuyện ấy ấy với tên ngốc nhà mình một cách mãn nguyện.

.

“Còn chút nữa là tới hừng đông.” Tu liếm chiếc cổ ướt mồ hôi của Đỗ Trạch. “Chúng ta làm thêm một lần nữa đi.”

.

“…” Đã chiến đấu cả đêm qua 12 giờ rồi duy trì đến tận lúc này, manh chủ kiềm chế một chút đi chứ!

.

Đỗ Trạch không dám than mệt, bởi vì chỉ cần một câu than khổ bật ra, Tu sẽ đút máu sang. Máu rồng không hổ là tài nguyên cao cấp ở thế giới này, không những được hồi máu, mà còn được tăng thể lực đến mức cao nhất. Dưới sự cường hóa của lượng lớn máu rồng, lực chiến của Đỗ Trạch vọt từ năm lên mười (vẫn thảm như thường), thính lực cũng được cải thiện đôi phần. Tuy âm thanh hơi mơ hồ, nhưng ít ra không cần đến tai nghe. Có máu rồng phụ trợ, tên ngốc nào đó vẫn duy trì sự minh mẫn sau khi bị yêu thương cả đêm, có chăng cũng chỉ là nhứt mỏi eo chứ không hề đau đớn gì.

.

Tu rút phân thân ra, vươn ngón tay thế chỗ vào trong cơ thể Đỗ Trạch. Vì bị nông ra khá lâu j□j nên chỗ đó có chút sưng đỏ, Tu cảm nhận được sự mềm mại và ướt át ở bên trong, dục vọng trong cặp mắt đỏ như máu càng thêm nghiêm trọng.

.

Vì có sự cố kỵ nên suốt cả đêm, Long tộc trẻ tuổi tóc trắng mắt đỏ chỉ lần lượt thay phiên nửa phân thân để tiến vào. Nhưng tham lam luôn luôn là thiên tính của Long tộc, chủng tộc này chưa bao giờ biết cách kiềm chế bản thân. Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hố dục vọng mãi mãi không thể lấp đầy.

.

“Đỗ Trạch…” Tu cắn tai Đỗ Trạch. “Ta muốn vào toàn bộ.”

.

Cua đồng nói: chúng tôi muốn thanh tâm quả dục.

.

Đỗ Trạch sẽ không bao giờ quên được biểu cảm của Eric khi thấy cậu được Tu ôm vào chủ điện. Tên ngốc nào đó đã vô cùng tuyệt vọng, cậu vừa không thể ngăn cản tình tiết chính tuyến phát sinh, vừa không thể phá bỏ “vòng trang sức” giữa cậu và Tu, vì thế chỉ có thể bất lực mặc cho Tu ôm mình đi rêu rao khắp nơi — lại còn là kiểu ôm công chúa đáng thẹn nữa chứ.

.

Cuốn đồng nhân đã chứng kiến toàn bộ sự việc bày tỏ, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nó gặp được hai người cực kỳ vô liêm sỉ như thế.

.

Tổng Đốc nhắm mắt làm ngơ với mạch nước ngầm mãnh liệt bên dưới, thấy người đã đông đủ, lập tức cho Quan Chấp Chính tiến hành báo cáo. Đỗ Trạch đếm thử, số lượng rương báu được xếp vào cỗ xe màu trắng của tầng trời thứ bảy cũng tương tự tầng trời thứ tám, nhưng Quan Chấp Chính chỉ dùng có ba cái để lấy lòng họ, ít hơn một nửa so với lần trước.

.

Có lẽ bởi vì thế mà Tổng Đốc mới thản nhiên không tỏ vẻ gì, phất tay để lông vũ của gã hấp thu nguyên tố ánh sáng trong hai chiếc rương, chỉ chừa lại cho Tu và Eric một rương. Do tổng số bị giảm đi, lúc này đây, số lượng lông vũ của Tu và Eric không được tăng thêm, chỉ có một chòm sáng mơ hồ trong đám lông vũ, hiển nhiên chưa đạt tới ngưỡng hình thành một sợi lông mới.

.

Quả nhiên, Thần Tháp sẽ không dễ gì để họ thu thập lông vũ, cứ theo đà này, lượng nguyên tố ánh sáng tiếp theo họ có thể nhận được sẽ càng lúc càng ít.

.

Dự đoán của Đỗ Trạch tại tầng trời thứ sáu đã trở thành sự thật, Quan Chấp Chính chỉ mang ra một rương lấy lòng họ. Tổng Đốc hiển nhiên rất không hài lòng, nhưng cũng không kháng nghị gì thêm mà chỉ lấy đi tất cả nguyên tố ánh sáng trong rương, không chừa lại gì cho Tu và Eric.

.

“Này.” Hành vi độc chiếm của Tổng Đốc cuối cùng đã khiến vị Long tộc nào đó tức giận cao độ. Tu gọi Tổng Đốc sắp sửa bỏ đi. “Để ánh sáng lại đây.”

.

“Ngươi đang ra lệnh cho ta?” Hơn mười sợi lông trắng xao động trên người Tổng Đốc. Tổng Đốc khinh thường liếc số lông vũ của Tu một cái, ngạo kiều bỏ đi. “Đợi tư cách của ngươi vượt qua ta đã rồi hẵng nói.”

.

Đỗ Trạch lặng lẽ lùi một bước khỏi Tu, bên cạnh cậu là một Ngân Long có tính tình phải nói là tồi tệ nhất. Nếu không nhờ phó bản Thiên tộc đoạt được giải Nobel Hòa Bình, cái tên phát sáng đó đã bị manh chủ phẫn nộ nghiền thành từng mảnh từ lâu rồi. Thật ra, Đỗ Trạch vốn tưởng Tu sẽ nghe theo thiên tính để lông vũ của mình cướp đi nguyên tố ánh sáng — đối với tài bảo được coi trọng Long tộc luôn dùng cách chiếm đoạt — nhưng Tu đã không làm thế, thậm chí đến cả phần nguyên tố của Eric cũng không động tới.

.

“Cướp không được.” Ngay lúc Đỗ Trạch hỏi điều đó, Tu xì một tiếng: “Khi cái tên ngu ngốc kia ở đây, sự kiểm soát lông vũ của ta bị hạn chế. Ta đành phải đến nơi cỗ xe trắng, nhưng ở đó cũng bị cưỡng chế bảo vệ.”

.

Không phải không muốn cướp, mà là do cướp không thành, manh chủ thậm chí còn đánh chủ ý lên xe vận chuyển nữa kìa… Quả nhiên, tiểu sinh vẫn còn quá ngốc quá ngây thơ.

.

Đội xe ngựa vẫn không dừng việc xuất phát đến tầng trời kế tiếp. Có lẽ là vì độ khó của trạm kiểm soát Thần Tháp đang từ từ biểu hiện, ba người ngồi trong xe đều tự hỏi đối sách cho tình huống hiện nay, theo một khía cạnh nào đó thì đây có thể xem là sự hài hòa của không khí học tập. Đỗ Trạch sắp lại những thông tin hiện đang có: từ biểu hiện của Tổng Đốc có thể thấy, lông vũ là tư cách, Tổng Đốc có tư cách cao và kẻ leo tháp có tư cách thấp đại khái là một thứ giai cấp đàn áp — Tổng Đốc có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với nguyên tố ánh sáng trong rương báu, và đặc biệt là không thể ra tay với gã. Mỗi lần Quan Chấp Chính nộp nguyên tố ánh sáng lên, Tổng Đốc đều sẽ lấy hơn một nửa, cứ như vậy, lông vũ của Tổng Đốc sẽ ngày một nhiều hơn, giai cấp đàn áp với họ cũng ngày một nghiêm trọng. Tư cách của họ vĩnh viễn không theo kịp tư cách của Tổng Đốc. Phó bản Thiên tộc quả thực là một tình tiết vây khốn người ta.

.

Có cách nào có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn chết này không nhỉ?

.

Sau khi đến tầng trời thứ năm, họ tiến vào từng phòng riêng biệt, Tu bảo John gọi Quan Chấp Chính của tầng trời thứ năm đến. Đỗ Trạch tức khắc biết được chuyện mà manh chủ muốn làm — nếu không thể cướp nguyên tố ánh sáng từ tư cách của Tổng Đốc, vậy thì phải cướp nó từ Quan Chấp Chính vốn không có tư cách.

.

Đơn giản nhưng thô bạo, đúng là phương thức chiến đấu ưa thích của chủng tộc này.

.

Đối với Quan Chấp Chính đang vội vã chạy tới, Tu trực tiếp đòi nguyên tố ánh sáng từ gã. Nụ cười trên môi Quan Chấp Chính lập tức cứng lại. Gã lắp bắp, mồ hôi lạnh thì chảy ròng ròng. Gã kể ra mức ánh sáng cần có để hoàn thành yêu cầu giao nộp, nguyên tố ánh sáng của tầng trời thứ năm thiếu thốn rất nghiêm trọng, thật sự không còn dư chút nào.

.

Đỗ Trạch nhìn ra ngoài, rõ ràng trời đang nắng tốt, trên bầu trời cũng không có cụm mây đen nào, nhưng lại có cảm giác như mây dày đặc. Từ tầng trời thứ tám đến tầng trời thứ năm, qua mỗi một tầng trời, mọi thứ xung quanh lại u ám hơn gấp đôi, đây là biểu hiện của việc nguyên tố ánh sáng ngày càng loãng đi.

.

Bị cặp mắt đỏ tươi như máu của Tu nhìn chằm chằm, Quan Chấp Chính nói xong lời cuối, sau đó ra bộ đáng thương bày tỏ tuy gã không thể trực tiếp cho Tu chiếc rương nguyên tố, nhưng có thể cho cung sư và binh sĩ theo Tu đi trưng thu nguyên tố ánh sáng — Tu thật sự có quyền lực này.

.

Xem ra đây mới thật sự là phương thức tiến công chính xác của phó bản Thiên tộc?

.

Mãi đến khi Đỗ Trạch và Tu mang theo người của Quan Chấp Chính đi trưng thu nguyên tố ánh sáng, mới chính thức hiểu được chỗ khó của phó bản này. Đỗ Trạch cưỡi trên thân Tu, bấy giờ Tu đã khôi phục hình rồng. Ngân Long chở thanh niên tóc đen nhìn những việc đang diễn ra bên dưới. Trong một trang viên, pháp sư của Quan Chấp Chính chỉ huy một đoàn binh sĩ, bàn chuyện gì đó với gã quý tộc đối diện. Gã quý tộc liếc Ngân Long trên không trung một cái, chần chờ giây lát rồi gật đầu. Thấy gã quý tộc đồng ý, pháp sư phất tay cho binh sĩ vây quanh trang viên rắc một vòng bột phấn, sau đó giơ cao pháp trượng lẩm nhẩm chú ngữ. Chợt thấy bột phấn tụ thành một vòng ký hiệu ép vào phía trong, càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng sáng. Cuối cùng, một khối “ánh sáng” cỡ quả bóng bàn bị ký hiệu khóa lại. Pháp sư ném khối nguyên tố ánh sáng đó vào chiếc rương mà binh sĩ đang cầm rồi chỉ huy đoàn người tiến tới chỗ kế tiếp.

.

Tại nơi ngưng tụ thành nguyên tố ánh sáng sót lại một đám khói đen như “hắc ám”, chúng từ từ tan rã trong không khí, như khói mù bị pha loãng bao phủ cả khu vực, rất dễ để nhận thấy khu vực đó u ám hơn so với cảnh vật xung quanh, tựa như bị che phủ bởi một lớp bụi không thể gột sạch.

.

Trong thế giới quan của《Hỗn huyết》, nguyên tốánh sáng và nguyên tố hắc ám thuộc loại nguyên tố ma pháp đặc biệt, chúng đối lập nhau, nhưng lại có đặc tính “bổ sung” cho nhau — Trong một phạm vi nhất định, nếu nguyên tố ánh sáng bị giảm bớt, nguyên tố hắc ám sẽ tăng lên và ngược lại. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm đám khói trông như nguyên tố hắc ám đang bù đắp lại lượng nguyên tố ánh sáng đã mất đi, bỗng hiểu ra một sự thật trầm trọng.

.

Lúc nãy, pháp sư đã phải phá hủy một trang viên mới thu thập được một khối “ánh sáng”; muốn lấp đầy một chiếc rương, phải cần đến hàng trăm nguyên tố ánh sáng — cần phải có rất nhiều khu vực, hoặc phải thu thập bao nhiêu khu vực như vậy mới có thể đạt được điều đó? Mỗi một lần thu thập đồng nghĩa với việc một khu vực bị nguyên tố hắc ám bao phủ, điều này còn đáng sợ hơn việc trưng thu tiền tài. Cho dù sinh linh không có tiền tài cũng vẫn có thể sống tiếp, nhưng nếu một nơi bị bao phủ hoàn toàn trong nguyên tố hắc ám có đặc tính ăn mòn, bất cứ sinh linh nào cũng có thể chết.

.

Thu thập cả một ngày trời, họ mới chỉ được nửa rương nguyên tố, vừa đủ để hình thành sợi lông vũ thứ sáu của Tu. Đỗ Trạch nhìn sợi lông vũ đó, thứ này với họ mà nói chỉ đại biểu cho tư cách chứ không dùng được gì, cũng chính là thứ được tạo nên từ việc cướp đoạt không gian sinh tồn của những sinh linh khác.

.

【Vinh quang của ngươi được tạo nên từ máu của người khác.】

.

Thần tháp đã xúi giục như vậy.

.