Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 15




Hai người xuống lầu, tiếp tục ăn điểm tâm. Vừa ngồi vào chỗ, chú Chí Sĩ liền tò mò hỏi “Các cậu đi lâu thế? Nói riêng gì vậy?”

Đã biết là nói riêng chú còn hỏi cái quái gì!

Cố Ngang hồi tưởng lại cái ôm kia,nhất thời đỏ mặt,buồn bực đáp “Chú là ông chú chứ có phải bà cô đâu,đừng nhiều chuyện như vậy!”

Chú Chí Sĩ lập tức bật người phản bác “Chú chưa già đâu…”

Vi Miểu chán đến chết gục trên bàn,bắt gặp Cố Ngang, tự nhiên nhếch miệng cười.

_”À…Lát nữa chúng ta làm gì đây?” Cung Lý nhẹ nhàng hỏi. Cô luôn một bộ mỏng manh nhu nhược,đổi lại là nam sinh khác đã sớm tâm động không thôi. Đáng tiếc, Cố Ngang chỉ thuần túy chớp chớp mắt,đối với con gái, không hề hứng thú.

_”…Không biết.”  Cố Ngang xoa đầu Vi Miểu,nhất thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hành động của bọn họ bị hạn chế trong phạm vi ngôi nhà,chuyện có thể làm rất ít.

Cho dù phòng cậu có máy game, suốt ngày ngồi trước màn hình sẽ sớm tinh tẫn nhân vong a!

Oa a a a a  a a a a a tại sao vô duyên vô cớ lại bị nhốt trong này chứ!

Tuy, tuy được gặp vị tác giả mà mình hằng ngưỡng mộ rất vui vẻ…Chính là cho dù được ở cùng người kia, nhưng cứ sống như vậy cả đời thì….

Ách? Nói như vậy có phải mỗi ngày mình đều được xem văn anh ta viết?

Trực tiếp đọc những chương mới nhất mà không cần chầu chực chờ đợi xuất bản?

Còn được cùng tác giả thảo luận tình tiết, phán đoán nội dụng tác phẩm?

Cố Ngang theo bản năng đặt tay lên ngực.

Mẹ nó, như thế nào lại cảm thấy…Thực lớn lao…

_”Không bằng vào phòng tôi đọc sách?” Tề Yên Khách mỉm cười đề nghị.

Khỉ thật, Kilogram đại nhân, ngài nhìn thấu tâm tư tôi sao!

Trái tim bé nhỏ của Cố Ngang nhất thời kinh hoàng nhảy cẫng lên.

Trong phòng Tề Yên Khách nhiều sách như vậy…Không chừng còn cất bản thảo nữa? Là “Vô Hạn Nghi Kỵ” sao?”

Không biết vì sao,trong lòng Cố Ngang đột nhiên chấn động.

…Từ từ. Lúc đầu, khi mở cửa ra đã thấy chỗ này rất giống không gian trong “Vô Hạn Nghi Kỵ”, mà bản thân tác giả Kilogram cũng vị cuốn vào…Chẳng lẽ vụ này có liên quan đến quyển sách kia?

Lại nói tiếp, ngày đó cậu bỏ quên “Vô Hạn Nghi Kỵ” ở nhà Vi Miểu, không chừng chính vì thế mà Vi Miểu bị liên lụy?

Vậy những người khác thì sao?

_”Các người…có thường đọc tiểu thuyết không?” Cố Ngang hỏi Cung Lý cùng chú Chí Sĩ

Chú Chí Sĩ lập tức khoát tay “Không có! Đồ dành cho đám con nít các cậu, chú không xem!”

…Tâm tính của ông chú lộ ra rồi a!

Cố Ngang bất đắc dĩ liếc nhìn chú Chí Sĩ,sau đó quay qua Cung Lý “Còn cậu?”

_”Mình…thỉnh thoảng sẽ đọc tiểu thuyết ngôn tình…” Cung Lý lại đỏ mặt

….Đừng tùy tiện đỏ hồng như quả táo được không! Tôi không đùa giỡn cậu nha!

Cố Ngang đầu đầy hắc tuyến,cậu sợ nhất chính là một ngày phải nhìn Cung Lý đỏ mặt đến 10086 lần,mỗi lần đều khiến cậu cảm thấy bản thân đang nói bậy.

Bất quá, trông bọn họ có vẻ chưa đọc qua “Vô Hạn Nghi Kỵ”. Vậy không cần hỏi Dịch Khiêm.

Cố Ngang đột nhiên nhớ tới chuyện Tề Yên Khách chạy qua hỏi Dịch Khiêm “Thời điểm tự an ủi sẽ nghĩ đến ai!” Kỳ thật, ý tưởng của cậu và Tề Yên Khách có chút tương tự? Đều muốn tìm ra điểm giống nhau giữa bảy người bọn họ?

…Chẳng qua, lấy tính cách của cậu tuyệt đối không thể nói ra miệng,mà Tề Yên Khách lại bất chấp tất cả chỉ cầu chân tướng.

Cố Ngang nghĩ nghĩ, liền nhịn không được nở nụ cười. Cung Lý thật cẩn thân nhìn cậu, sợ hãi hỏi “À…Tại sao lại hỏi như vậy?”

_”Không, không có gì.” Cố Ngang vội vàng lắc đầu,vỗ vỗ trái tim đang nhảy loạn, chờ mong nhìn Tề Yên Khách “Vậy lát nữa tôi vào phòng anh đọc sách? Được không?”

Chú Chí Sĩ kinh ngạc kêu lên “Cố Ngang, sao cậu đột nhiên lễ phép với Tề Yên Khách quá vậy?”

_”Có sao?” Cố Ngang nhịn không được run rẩy khóe miệng,hai mắt sáng lên “Tôi cảm thấy mình vẫn luôn lễ phép với anh ấy nha ha ha ha a a a a a…”

_”…” Tề Yên Khách yên lặng liếc nhìn hung khí vừa mới hành hung mình không lâu trên chân Cố Ngang, ngẩng đầu cười nịnh nọt,nghiềm ngẫm nói “Mẹ nó cười thật dâm đãng a!”

…Tình thiên phích lịch!

Cố Ngang lập tức bày ra vẻ mặt đứng đắn “Tóm lại, tôi muốn vào phòng anh nghiêm túc đọc sách.”

_”…A” Tề Yên Khách sờ sờ mũi “Nói đến nghiêm túc…Anh nhớ rõ trong phòng mẹ nó có rất nhiều bộ sách “không nghiêm túc”…”

Hửm? Bộ sách “không nghiêm túc”?

….Chẳng lẽ là nói mấy cuốn truyện tranh BL đầy H kia sao?

Trong đầu Cố Ngang lập thức thét lên —— KHÔNG! Kilogram đại đại nhân,cái ngài nhìn thấy không phải sự thật! Tôi không hề thích mấy thứ đó —— ách, tôi không phải loại người thường xuyên đọc mấy thứ đó!

_”—-Không có!” Cố Ngang ngẩng đầu lên,nghiêm mặt nói “Tôi bị tiêu chảy,WC hết giấy,cho nên…”

Tề Yên Khách sửng sốt

Chú Chí Sĩ sửng sốt

Cung Lý sửng sốt,  mặt cũng đỏ theo.

Vi Miểu nháy mắt mấy cái, không hiểu nhìn mọi người trở nên trầm mặc…

Mẹ nó, nói mà không nghĩ quả nhiên có bệnh!

Mình vì cái gì không tiếp tục trị liệu a! Vì cái gì lại không tiếp tục trị liệu!

Cố Ngang kéo kéo khóe miệng,cố gắng duy trì vẻ mặt đứng đắn,đông cứng chuyển đề tài “—-cho nên—-hai người,muốn đọc sách chung với tôi sao?”

Chú Chí Sĩ do dự một lát hỏi “Cậu…hết chưa?”

_”…” Cố Ngang đau khổ mếu máo “Hết rồi. Tiểu Hắc đã vĩnh viễn ra đi, không còn ở bên tôi nữa.”

Tề Yên Khách đột nhiên nhếch môi,nhìn cậu nở nụ cười trong sáng.

_”A, vậy được rồi…” Chú Chí Sĩ thở phào một hơi,nghĩ nghĩ nói “Tôi không đi đâu,hễ đụng tới sách tôi lại buồn ngủ!” Chú Chí Sĩ ngại ngùng gãi tóc “Không bằng tôi làm đồ ăn vặt cho các cậu?”

_”…Chú à,đồ ăn còn quan trọng hơn tính mạng của mình sao?” Cố Ngang kinh ngạc thốt lên

Chú Chí Sĩ ngượng ngùng cười “Ách, có lẽ bởi vì tôi không biết làm gì khác ngoài nấu cơm a! Ha hả…” Ngữ khí dần dần trở nên kiêu ngạo “Trong đầu tôi chứa rất nhiều món ngon nha!”

Cố Ngang đột nhiên cảm thấy phiền muộn,cậu nhớ tới tiệm bánh “Chí Sĩ là lực lượng”.

Có lần mua bánh mì, cậu từng nghe Chí Sĩ nhắc đến, mở một tiệm bánh là nguyện vọng từ nhỏ của chú. Bởi vì chú thích làm điểm tâm,cũng thực thích người ta lộ ra biểu tình hạnh phúc khi thưởng thức điểm tâm mình làm.

…Kỳ thật, người như chú Chí Sĩ siêu cấp dễ dàng thỏa mãn,chỉ cần bán bánh mì đã có thể vui vẻ cả đời.

Kết quả không may bị cuốn vào sự kiện thần bí này,không thể không đối mặt với án giết người,không thể không đối mặt với nỗi tuyệt vọng không lối thoát.

Vô luận có cố gắng giữ vững tinh thần như thế nào,vừa nghĩ tới “Có lẽ cả đời không thể thoát được”…

Cố Ngang hít một hơi thật sâu,cười trong sáng với chú Chí Sĩ “Vậy phiền toái chú nha!”

_”À…Cố Ngang!” Cung Lý đột nhiên mở miệng, mặt đỏ như quả đào chín “Tôi, tôi có thể cùng cậu…”

_”Ai nha! Mọi người đều ở a!” Từ trên cầu thang truyền xuống một giọng nữ hoạt bát trong sáng

Cung Lý há miệng thở dốc,bất đắc dĩ nuốt những lời định nói vào bụng.

Mọi người nhìn lên cầu thang,chỉ thấy Dịch Bách chắp tay, lè lưỡi nhìn Cố Ngang “Làm ơn cho tôi vào phòng cậu chơi game đi! Tôi sắp buồn chết rồi!”

Dịch Khiêm đứng sau lưng cô, bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính,tựa hồ cam chịu sự thật “Ở chung với anh trai rất buồn.”

Cố Ngang nghe vậy uể oải,theo bản năng liếc mắt nhìn Tề Yên Khách. Tề Yên Khách lại nhướng mày cười cười “Kỳ thật, tôi cũng muốn chơi game,bất quá không rành lắm…”

_”Tôi dạy anh chơi!” Hai mắt Cố Ngang lóe sáng

Tâm tình sáng sửa không ít,cậu mỉm cười vỗ vỗ Vi Miểu “Vi Miểu chơi cùng không?”

Vi Miểu nháy mắt mấy cái,  không hiểu lắm, nhưng vẫn cười với Cố Ngang.

_”…” Cung Lý nhìn Dịch Bách, lại nhìn Cố Ngang,cuối cùng không thể nói gì, ảm đạm thở dài.

_”Cậu tham gia luôn nhé.” Cố Ngang mời Cung Lý

_”…Ừm.” Cung Lý miễn cưỡng cười cười

_”Tốt, chúng ta lên lầu thôi.” Cố Ngang đứng dậy, đột nhiên cảm thấy lo lắng cho chú Chí Sĩ “À, chú ở một mình trong này, thật sự ổn chứ?”

_”Không thành vấn đề!” Chú Chí Sĩ tràn đầy sức sống, thỏa mãn nói “Tôi còn rất cường tráng a! Hừ hừ!”

Quả thật, chú Chí Sĩ là người lực lưỡng to con nhất trong đám bọn họ. Huống chi phòng bếp thông thoáng,cho dù xảy ra chuyện gì, chú Chí Sĩ đều có thể kêu cứu.

Chắc không sao đâu…

Cố Ngang thầm nghĩ như vậy, dắt tay Vi Miểu nói với Dịch Bách “Kia, đi thôi!”

Cùng lúc đó, Tề Yên Khách cũng đứng lên. Bước tới chỗ Cố Ngang,nhẹ nhàng thoảng qua tai cậu một câu.

_Mẹ nó, lần sau lại cùng nhau xem…bộ sách không nghiêm túc đi?

Cố Ngang lập tức nín thở,không khỏi nhìn về phía Tề Yên Khách

Người nọ lộ ra vẻ mặt vân đạm kinh phong, khẽ nhếch miệng,ôn nhu hàm chứa tiếu ý.

…Nửa tiếng sau.

Cố Ngang cùng Cung Lý sóng vai nhau cầm tay bấm ngồi trước màn hình TV

_”Qua trái một chút…Trái trái trái…Nhảy!” Cố Ngang gấp đến độ vò đầu bứt tóc,cả người đều nghiêng về bên trái.

_”…” Đầu vai Cung Lý nhẹ nhàng chạm vào cậu, khiến cô đỏ mặt không thôi.

_”Ai nha! Té nữa rồi…” Dịch Bách ngồi trên giường,thất vọng nhìn chằm chằm màn hình

Vi Miểu phát hiện màn hình đột nhiên nhảy ra hai chữ “GAME OVER”, cao hứng vỗ tay.

Cố Ngang đỡ trán. Qủa nhiên dạng nữ sinh hung tàn như Dịch Bách rất quý hiếm? Cậu vốn tưởng rằng loại game phiêu lưu mạo hiểm này đã dễ lắm rồi…

_”Chị muốn chơi sao?”  Cố Ngang quay đầu lại cười,cầm tay bấm đưa cho Dịch Bách. Ai, dạy Cung Lý xong cả người cậu đều mệt rã rời.

_”Muốn a!” Dịch Bách thản nhiên cười, không chút cố kỵ ngồi bệch xuống sàn

Dịch Khiêm ngồi một bên đọc sách, thấy vậy không khỏi nhíu mày “Này! Hình tượng!”

_”Chán ghét! Ngồi trên giường quá cao!” Dịch Bách đáng yêu chu môi,trực tiếp không để ý tới anh mình, cười thân thiết nhìn Cung Lý “Để chị Dịch Bách dạy em ha,Cố Ngang ngốc lắm không biết dạy ai đâu!”

Cung Lý ngượng ngùng cúi thấp đầu “Này, kỳ thật cũng không tệ…”

_”Tôi đi xem chú Chí Sĩ có cần giúp gì không.” Cố Ngang định ra ngoài,Tề Yên Khác đang nằm trên chiếc sôpha bằng lông hình bàn tay nghe thế lập tức bật người dậy, cười tủm tỉm nói “ Tôi đi với cậu.”

Trong mắt Cố Ngang liền hiện lên một tia ấm áp.

_”…” Cung Lý há mồm thở dốc, vừa muốn nói lại phải nghẹn trở về.

Sau khi Tề Yên Khách và Cố Ngang ra ngoài, trong phòng vắng lặng rất nhiều. Cung Lý trở nên trống rỗng, cô đơn.

_”Em…mượn nhà vệ sinh một chút.” Cô nở nụ cười tái nhợt.

_”Ừ, đi đi.” Dịch Bách khẽ cười,ngoắc ngoắc Vi Miểu “Này, bé Vi Miểu,có muốn chơi game với chị không?”

_”?” Vi Miểu linh động mở to đôi mắt trong suốt,mờ mịt nhìn cô

_”À…” Dịch Bách vắt hết óc,ý đồ muốn Vi Miểu hiểu được ý tứ của mình “Chơi—game—chính là, ách…”

Dịch Khiêm bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiếp tục chuyên tâm đọc sách

Đi vào buồng vệ sinh, cẩn thận đóng cửa lại. Cung Lý tựa lưng vào tường,cúi đầu não nề thở dài.

Một lát sau, cô đưa tay ra sau kéo lưng áo lên,sờ soạng bên trong,đụng đến một quyển tập mỏng.

Cả quyển tập chỉ mới một trang có chữ. Cô lật sang trang mới, hít sâu, dùng sức viết xuống:

“ Hôm nay, thật muốn cùng cậu ấy, lẳng lặng đọc sách.

Chính là cậu ấy vẫn chọn Dịch Bách.

Mình có nên nói cho cậu ấy biết? Không…Mình vốn nên nói cho cậu ấy biết?

Cố Ngang, Cố Ngang, Cố Ngang.

Mình thích cậu.

Phải nói như thế nào cậu mới hiểu đây?”