Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 31




Cứ việc ngoài mặt không nói,nhưng cái chết của Cung Lý,vẫn ảnh hưởng rất lớn đến Cố Ngang.

Tề Yên Khách nấu mì thịt gà, thơm đến mức Vi Miểu nhìn chằm chằm không rời mắt. Cố Ngang tự nhiên muốn giúp nó thổi nguội, chính là Vi Miểu lại kiên trì giật bát lấy bát mì.

Nhìn nó cố gắng phồng mang thổi,trong lòng Cố Ngang vô cùng phức tạp. Đồng thời,cậu không rõ điều gì đã khiến Vi Miểu thay đổi như vậy. Về phương diện khác…

Cậu lơ đãng liếc nhìn đầu kia của chiếc bàn.

Bàn dài tám người, năm ghế bỏ trống. Ba người chết, hai người vắng mặt. Không biết nếu lúc này có Dịch Khiêm tại, cậu phải đối mặt với hắn như thế nào đây?

Hung thủ giết người…

Cố Ngang cắn môi, trong lòng nhịn không được bi ai.

Hung thủ giết người, Cung Lý cũng vậy. Cảm tưởng về cái chết của cô, Cố Ngang cảm thấy  thực mê mang.

_”Không đói bụng sao?”  Tề Yên Khách ngồi cạnh Cố Ngang,lặng lẽ quan sát vẻ mặt cậu. Cố Ngang cắn môi, khẽ cau mày,biểu tình trầm trọng. Tề Yên Khách biết cậu đang nghĩ gì,liền ôn nhu nói “Nếu không muốn ăn, anh nấu cái khác nhé?”

_”Không, không.” Cố Ngang vội vàng cầm thìa nhấp hai muỗng,lập tức bị vị ngon hấp dẫn. Nửa ngày không ăn, dạ dày cực kì bất mãn,cậu nhịn không được ăn nhiều vài ngụm,lúc này mới dừng tay nói “Ngon quá!”

Tề Yên Khách cười cười, thản nhiên đáp “Bởi vì hiện tại em rất đói,đói bụng ăn gì cũng ngon.”

_”Không đâu, ngon thật mà.” Cố Ngang nhìn Vi Miểu ôm bát hì hục ăn, khóe miệng rốt cuộc mỉm cười “Vi Miểu hẳn cũng thực thích…” Cậu lắc đầu cười cười, thuận miệng nói “Anh biết nấu cơm làm em hết hồn,bình thường ở nhà anh cũng tự nấu sao?”

_”Trong trường có quán cơm a.” Tề Yên Khách bật cười “Nghỉ đông và nghỉ hè được về nha, ngược lại thường giúp cha mẹ nấu cơm,bất quá hai vị đầu bếp chướng mắt tay nghề của anh,chỉ để anh rửa rau cùng rửa bát…”

Trong mắt Cố Ngang lộ ra thần sắc ảm đảm,hiểu nhiên lại nhớ tới cha mẹ mình. Tề Yên Khách thấy vậy nắm tay cậu,ôn nhu cười nói “Chờ chúng ta ra ngoài, anh dẫn em…qua nhà thưởng thức tay nghề của hai vị đầu bếp.”

Song lần này, Cố Ngang cũng không tỏ ra thẹn thùng như y tưởng tượng, cậu u buồn nhìn y, hỏi “Anh cảm thấy,còn người chết sao?”

Tề Yên Khách nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại “Em hy vọng vài người chúng ta có thể cùng nhau trở về thế giới thực đúng không?”

Cố Ngang sửng sốt. Trở về? Cậu không còn loại hy vọng xa vời này nữa rồi. Cậy chỉ mong không ai phải chết,bao gồm cả Dịch Khiêm.

Cho dù Dịch Khiêm thật sự là hung thủ,cậu vẫn không tính toán báo thù cho Cung Lý. Cậu không hề hận Dịch Khiêm, bởi vì cậu biết nếu em gái cậu bởi vì hiểu lầm mà bị mưu sát, cậu cũng sẽ không để ý đến hậu quả,  lựa chọn báo thù.

Vấn đề của Tề Yên Khách khiến Cố Ngang phi thường mờ mịt. Nếu như có thể trở về thế giới thực thì sao? Trải qua đoạn thời gian này, rốt cuộc có ý nghĩa gì với thế giới thực? Chẳng lẽ tất cả chỉ là ác mộng,tỉnh rồi mọi người vẫn hoàn hảo không tổn hao gì? Dịch Bách tiếp tục làm đại minh tinh của cô,Cung Lý tiếp tục thầm mến cậu,Nghê An tiếp tục…

Mà cậu và Tề Yên Khách sẽ trở về xuất phát điểm ban đầu, không hề quen biết?

Cố Ngang còn không biết phải trả lời như thế nào,Vi Miểu đã buông bát,thỏa mãn chậc chậc lưỡi. Bát vừa chạm vào mặt bàn, trên lầu cũng truyền xuống tiếng bước chân của hai người.

Cố Ngang sững sờ. Cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý,cứ như vậy chống lại tầm mắt Dịch Khiêm.

_”…” Dịch Khiêm không nói một lời, thản nhiên dời đi. Chú Chí Sĩ theo sau hắn,tròng mắt giăng đầy tơ máu, thần sắc tiều tụy.

Tề Yên Khách khẽ nhếch miệng,ánh mắt nhẹ nhàng quét qua hai chân Dịch Khiêm.

Tư thế đi đường thật không tự nhiên a….Chân nhũn sao?

Xem ra chú Chí Sĩ không phải ngủ không ngon, mà là vận động quá độ.

….Chú à, có nên ăn chút lộc nhung nhân sâm gì đó tẩm bổ không?

Tề Yên Khách cười nhìn hai người chào hỏi “Buổi chiều tốt lành.”

Chú Chí Sĩ miễn cưỡng cười cười,Dịch Khiêm căn bản không phản ứng, lập tức đi tới bàn kéo ghế ngồi xuống. Cố Ngang cắn môi,muốn hỏi Dịch Khiêm rốt cuộc có phải hắn làm hay không,nhưng thủy chung không đủ dũng khí.

Hỏi thì thế nào? Không bằng cứ như bây giờ,ngầm hiểu trong lòng,không chừng còn có khả năng chung sống hòa bình…

Lúc này đây,Cố Ngang không hề biết,sự lùi bước cùng trầm mặc của mình sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng bi thảm…

Sau khi thảm kịch phát sinh, Cố Ngang không ngừng tưởng: Nếu khi đó,cậu chất vấn Dịch Khiêm thì sao? Thoải mái cởi bỏ gút mắt,liệu, chuyện này sẽ không xảy ra?

Nhà ăn bỗng chốc lâm vào bầu không khí yên tĩnh. Chú Chí Sĩ không rên một tiếng mở tủ lạnh,bên trong lại tràn đầy đủ loại nguyên liệu nấu ăn. Đang lúc Tề Yên Khách muốn nói gì đó làm dịu bầu không khí,chú Chí Sĩ đột nhiên ôm một bó xà lách to,xoay người nhìn bốn người trên bàn tuyên bố:

_Đêm nay…Cùng nhau mở tiệc đi!

Cố Ngang ngẩn người, theo bản năng liếc mắt nhìn Dịch Khiêm. Dịch Khiêm tựa hồ cũng giật mình,nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.

_”Tại sao đột nhiên lại…” Cố Ngang không dám hỏi

Chú Chí Sĩ hít một hơi thật sâu, chợt nở nụ cười tươi sáng đã lâu không thấy “Không tại sao cả,chỉ định phô diễn tay nghề thôi.” Chú ngửi ngửi mùi canh gà thoang thoảng,mắt nhìn Tề Yên Khách ca ngợi “Thật thơm a! Cậu thả nấm hầu thủ vào?”

_”Chắc vậy.” Tề Yên Khách nghịch ngợm nháy mắt mấy cái “Nước dùng tôi trực tiếp lấy từ trong tủ lạnh,bất quả trong lòng quả thật nghĩ đến nấm hầu thủ.”

_Nấm hầu thủ có tác dụng tăng vị, tôi đoán cậu nhất định không thêm bột ngọt!

_Đúng vậy, đúng vậy, ăn nhiều bột ngọt không tốt cho cơ thể.

_Ai, chính xác a! Mẹ tôi nấu ăn thường thích bỏ bột ngọt,tôi khuyên bà ấy bao nhiêu lần cũng không nghe!Người lớn tuổi,hẳn nên ăn nhẹ một chút,bà lại nói,đồ ăn không có hương vị, tiếp tục sống còn ý nghĩa gì? Ai!

_Người già vị giác thoái hóa,khẩu vị nặng một chút cũng bình thường mà…

Cố Ngang nhìn hai người bàn luận rôm rả, tâm tình có chút phức tạp. Cậu thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt nhìn Dịch Khiêm,phát hiện Dịch Khiêm đang lật tạp chí, một chút buôn chuyện cũng không có.

Chú Chí Sĩ ngoài miệng nói chuyện phiếm, trong tay không ngừng làm. Chú lặt xà lách rửa sạch,xếp ngay ngắn lên đĩa. Sau đó lại rửa cà chua cùng dưa chuột,xem ra dùng để trang trí. Rau dưa còn chưa chuẩn bị xong,chú lại vỗ đầu, mở tủ lạnh ra, lấy vài quả trứng, sau đó quay đầu nhìn bàn ăn hô “Ai nha, tôi vội làm không xuể,mọi người có thể giúp một tay không? Phụ tôi đánh trứng gà?”

_”Tôi đến, tôi đến.” Tề Yên Khách cười hì hì đi lên

Vi Miểu tò mò nhìn Chú Chí Sĩ bận rộn,lộ ra biểu tình nôn nóng muốn thử. Chú Chí Sĩ nhìn Vi Miểu cười,cầm đóa hoa bằng củ cải,nhét vào tay Vi Miểu.

_”A…” Vi Miểu kinh hỉ há hốc mồm

Cố Ngang cũng thập phần kinh ngạc,nhịn không được hỏi “Chú còn biết tỉa hoa a?”

_”Tất nhiên, chú học trường lớp đàng hoàng! Tuy rằng, chủ yếu là làm bánh,nhưng tỉa hoa bằng củ cải, khắc lên dưa hấu vẫn phải học!” Chú Chí Sĩ cắt dưa chuột, quay đầu cười nói với Cố Ngang “Cố Ngang! Cậu cũng qua đây hỗ trợ đi! …Giúp chú lấy ba hộp sữa lớn!”

Cố Ngang bị thanh âm tràn đầy sức sống cuốn hút,quyết định tạm thời gác lo lắng qua một bên. Cậu hít sâu một hơi, đi đến tủ lạnh.

_”…” Dịch Khiêm liếc mắt nhìn ba người bận việc trong bếp,sau đó nhẹ nhàng buông tạp chí xuống.

_”?” Vi Miểu tò mò nhìn hắn đi vào phòng bếp

_”Có cái gì, tôi giúp được không?” Dịch Khiêm đẩy đẩy kính mắt,trấn định xắn tay áo lên.

Chú Chí Sĩ sửng sốt,kinh dị trong mắt chuyển thành kinh hỉ, tiếp sau nhồi đầy nhu tình nói “Cậu a, cậu…ướp gà đi! À đúng rồi,trước phải rạch hai đường ở giữa,…Nhớ cầm dao cẩn thận một chút!”

Vi Miểu nháy mấy cái,không hiểu sao bốn người đột nhiên lại trở nên vui vẻ như vậy.

Dịch Khiêm bình tĩnh nói “Tôi cũng không phải chưa bao giờ xuống bếp…” Còn chưa dứt lời,liền nhíu mày. Miệnh vết thương nơi ngón tay lạch tạch nhỏ máu.

_”Ai nha, cậu xem cậu kìa!” Chú Chí Sĩ lập tức biến sắc,nhanh chóng giật con dao trên tay Dịch Khiêm,kéo tay hắn đặt dưới vòi nước, miệng không ngừng lải nhải “Còn nói biết nấu cơm,bất cẩn như con nít vậy…”

Dịch Khiêm hừ một tiếng rút tay về,bọt nước bắn lên mặt Tề Yên Khách. Dịch Khiêm vừa thấy Tề Yên Khách bị ngộ hại, nói câu xin lỗi.

Tề Yên Khách đưa tay lau bọt nước trên mặt,cười hì hì nói “Không sao.”

Chú Chí Sĩ tiếp tục sự nghiệp giáo dục Dịch Khiêm,Cố Ngang nghe xong nhịn không được bật cười. Nụ cười này hoàn toàn áp chế bất an trong lòng.

Vi Miểu nghiêng đầu, lộ ra thần sắc phi thường phấn khích. Nó tựa hồ muốn nhảy xuống ghế,nhưng nghĩ nghĩ lại ngoan ngoãn ngồi yên,hai tay nhỏ bé đặt lên đầu gối. Cố Ngang thấy nó an tĩnh không nói,cũng không cầm đồ chơi,liền biết nó đang cố gắng biểu hiện nhu thuận.

…Thật sự là, vì cái gì ép buộc chính mình như vậy? Em bảo trì nguyên dạng cũng rất tốt.

Cố Ngang thở dài, cười vươn tay về phía Vi Miểu “Vi Miểu? Muốn phụ một tay không? Đến, giúp anh Cố Ngang đánh trứng nào.”

Biểu tình trên mặt Vi Miểu lập tức sáng rọi,trong mắt tràn đầy vui sướng. Nó vui vẻ chạy tới chỗ Cố Ngang, khóe miệng nhếch cao.

Chú Chí Sĩ tay không ngừng nghĩ,  nhìn vào ba người, liên tiếp chỉ huy “Cố Ngang cậu đánh thêm hai quả trứng đi…Ai nha Tề Yên Khách, sữa không đủ,phiền cậu lấy thêm một hộp!…Dịch Khiêm! Cẩn thận đừng để gia vị rơi lên vết thương! Ai nha! Cậu xem cậu, đau không…”

Dưới bầu không khí đột ngột  trở nên sinh động, tất cả mọi người ăn ý không nhắc tới Cung Lý,cũng không đề cập đến giấc mộng đêm qua. Bọn họ dường như vô cùng quý trọng thời khắc bình tĩnh ngắn ngủi, khiến người ta trầm mê khoái hoạt này.

…Ba tiếng sau

Mọi người ngồi trước bàn mỹ thực,tất cả đều mệt muốn chết rồi.

_”Cụng ly đi!” Chú Chí Sĩ giơ cao ly bia, lắc lắc chất lỏng bên trong.

Đây là lần đầu tiên mọi người cùng nhau uống rượu. Trừ bỏ Dịch Khiêm cao quý lãnh diễm dùng rượu đỏ, ly những người khác đều đầy bia,mà ngay cả bé Vi Miểu cũng được rót một ly,vươn đầu lưỡi liếm liếm bọt trắng bên trong.

Tề Yên Khách cười hì hì cụng ly với chú Chí Sĩ. Cố Ngang nắm tay Vi Miểu cùng nó đồng thời giơ ly lên. Dịch Khiêm nhìn mấy người cụng ly,lại nhìn nhìn chiếc cốc chân dài trong tay mình,tuy rằng cảm thấy thực không được tự nhiên nhưng vẫn không rên một tiếng gia nhập.

Chú Chí Sĩ bỗng nhiên nhìn hắn,khóe miệng lộ ra nụ cười nhu tình.

Dịch Khiêm thản nhiên dời mắt.

_”Cụng ly đi!” Chú Chí Sĩ sang sảng cười ha hả “Vì—-vì một bàn thức ăn lớn,vì toàn bộ buổi chiều chúng ta chuẩn bị tỉ mỉ! Cụng ly nào!”

_”Cụng ly!” Bốn ly bia, một cốc rượu chạm vào nhau, hô lên câu “cheers”.

Cố Ngang ngửa đầu uống sạch, nhìn Vi Miểu ôm ly bia định uống, cậu nhanh chóng ngăn lại, cười nói trẻ con chỉ nên nhấp một ngụm. Tề Yên Khách gắp thức ăn bỏ vào bát Cố Ngang, nghiền ngẫm nói bụng rỗng dễ say,chính là say cũng tốt.

Bé Vi Miểu phi thường thích lớp bọt bia, liếm liếm, miệng trắng một vòng.

Chú Chí Sĩ một lần nữa rót bia cho cả nhà,quay đầu cũng thêm rượu vào ly Dịch Khiêm.

_”?” Dịch Khiêm khó hiểu nhìn chú.

_”Cậu, cậu cư nhiên cùng cụng ly với mọi người?Rượu đỏ?” Chú Chí Sĩ tuy không hiểu cách ăn theo kiểu Tây,nhưng vẫn biết người ta không cụng ly khi uống rượu đỏ.

_”Hừ.” Dịch Khiêm miễn cưỡng thu hồi tầm mắt,gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Trứng ốp la vàng ươm cùng hương liệu xanh biếc, tác phẩm của chú Chí Sĩ.

_”…” Chú Chí Sĩ cười cười, chợt xoa xao mắt.

Ai nha, mỏi mắt quá….

Chú xoa mắt xong,liền nhấc đũa,phi thường hạnh phúc nhìn một bàn đồ ăn, cùng với vài biểu tình như đang nói “Ăn thật ngon nào, mấy đứa.”

…A, đủ rồi.

Chú cười thỏa mãn,bắt đầu hưởng thụ bữa tối dị thường phong phú này.

Bữa tối cuối cùng.