Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 46: Đùa




Hạ Lan Tuyết lại ngáp, dựa vào góc tường ngủ gật.

Lúc mọi người đang gấp rút thành một đoàn, Thiếu Khâm nhích tới gần nàng, nhẹ nhàng hướng về bên tai nàng thổi khí, "Đừng đùa, không có chuyện gì xảy ra là được."

"Ừm? Mấy giờ rồi? Ta có thể về nhà không? Ngủ không được." Hạ Lan Tuyết mắt nhắm mắt mở, liếc nhìn hắn nghiêng mắt nhìn, vẻ mặt mỏi mệt, thanh âm cũng mang theo giọng mũi.

Thiếu Khâm cúi đầu, để sát vào nàng hừ nhẹ, "Nghịch ngợm nhiều, bản đốc sợ ngươi không thu dọn được cục diện."

"Nghịch ngợm cái gì?" Con mắt khác cũng mở ra, Hạ Lan Tuyết mở to cặp mắt đen lúng liếng, mờ mịt nhìn hắn, rồi lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, không khỏi ngạc nhiên, theo lý thuyết, thuốc hạ trên người hắn phải phát tác lâu rồi chứ, nhưng sao nhìn hắn không có gì khác thường vậy?

"Cái gì kia, Thiếu Khâm đại nhân, thân thể ngài thật tốt, chịu đựng đến hơn nửa đêm, cũng không có gì khó chịu?" Nàng nháy mắt, hồ nghi nhìn hắn.

Thiếu Khâm môi đỏ mọng rất nhỏ quyến rũ ra, "Ngươi thất vọng rồi?"

Hạ Lan Tuyết trong lòng lộp bộp một tý, nghe lời nói của hắn, tựa hồ hắn biết một chút rồi.

Thế nhưng, rất nhanh, nàng cảm thấy trên người mình có gì đó bất thường, tự nhiên nàng thấy ngứa ngứa.

Mới đầu, chỉ là một chút, từ hông , sau đó lan nhanh đến toàn thân, ngứa đến nỗi nàng không chịu được.

Nàng không tự giác vặn vẹo thân thể, nhưng càng vặn vẹo càng khó chịu, giống như có ngàn vạn con kiến bò trên người nàng, cắn nàng.

Đáng chết, chuyện gì xảy ra?

Nàng vén tay áo lên, trên cổ tay tuyết trắng đã nổi lên chằng chịt vết đỏ .

Đây rõ ràng là phấn ngứa của nàng phát tác.

Nhưng... Nàng khó có thể tin ngẩng đầu, trừng mắt với Thiếu Khâm, "Ngươi làm gì ta?"

Một bao phấn ngứa kia, rõ ràng là thừa dịp lúc hắn ôm nàng, rắc lên người hắn rồi, nhưng vì sao hắn không có chuyện gì, nàng lại trúng chiêu rồi?

"Ơ?" Thiếu Khâm hai tròng mắt vô tội, tràn đầy lo lắng nhìn nàng, "Ngươi làm sao vậy? Bộ dáng giống như rất khó chịu, a, sao thế này , trên mặt tại sao cũng đỏ hết lên rồi?"

Vừa nói hắn vừa đưa tay sờ soạng trên mặt nàng.

Lan Tuyết muốn đẩy tay hắn ra, nhưng nhúc nhích một chút, thân thể ma sát càng làm cho cảm giác ngứa khó mà nhịn được, nàng không chịu được, khẽ kêu một tiếng, cắn môi nhìn hắn, "Thiếu Khâm đại nhân, ta trúng độc, có thể đưa ta hồi phủ hay không?"

Đáng chết, nhất định là do yêu nghiệt này động tay động chân, đợi nàng khỏe rồi, nhất định phải cho hắn đẹp mặt.

"Trúng độc?" Thiếu Khâm khẽ chớp mắt, một tay ôm eo của nàng, khẩn trương hỏi, "Làm sao lại trúng độc? Vừa vặn có ngự y ở đây, để hắn xem cho ngươi một chút."

"Không cần." Hạ Lan Tuyết vội vàng nắm được tay áo của hắn , nhưng vừa cử động, lại làm cho nàng càng khó chịu, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, "Chính ta có thể giải, ngươi đưa ta hồi phủ... A, không."

Không còn kịp rồi, nàng có chút chịu không nổi, nắm chặt cánh tay của hắn, cầu khẩn nói, "Ta muốn nước tắm rửa, lập tức, lập tức."

"Này?" Thiếu Khâm cúi thấp đầu, đôi mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn nàng, giống như khó xử.

"Van ngươi." Hạ Lan Tuyết cực kỳ khó chịu, không tự giác dựa vào trong lòng hắn.

Ý thức nàng có chút mơ hồ, nếu không, nàng có thể phát hiện đáy mắt hắn có tia giảo hoạt.

"Sớm cảnh cáo ngươi đừng đùa, ngươi không tin." Thiếu Khâm cười nhẹ một tiếng, ôm lấy eo nàng, sải bước đi ra phía ngoài điện.