Độc Mị Bát Hoàng Tử

Chương 7




Hoài Tố từ trước đến nay cũng không có sở thích ‘đạp thanh ngắm hoa’, nhưng là bởi vì Công Tôn Nhược Từ muốn tới, nên hắn cùng theo đi. Không nghĩ tới ‘mặt mũi’ công chúa Tuyên Hóa lớn như vậy, không chỉ có hắn tới, liền thái tử Hoàng Dung, nhị ca Tông Minh, tam ca Kiên Bạch, ngũ ca Thanh Việt, lục ca Diên Hi đều có mặt.

Hoài Tố kéo Công Tôn Nhược Từ vào trong xe ngựa, nhiều lần căn dặn, ” không có việc gì Không nên lại gây chuyện, một hồi ta sẽ cùng thất tỷ nói, làm cho nàng sang đây xem ngươi.”

“Còn sợ ta bị tam ca của huynh nhìn thấy?” Công Tôn Nhược Từ nhìn thấu tâm tư của hắn, cười xinh đẹp nói: “Xem ra huynh rất quan tâm tới sinh tử của ta, ân, cũng không phải là do ta nói ta thích huynh. Được rồi! Ta liền ở chỗ này chờ, chỉ là huynh, không được bỏ lại ta đi cùng với những cô nương khác.”

“Cái gì đi cùng với các cô nương khác, ta cũng không phải người như lão Lục vậy.” Kể từ ngày Công Tôn Nhược Từ thổ lộ, Hoài Tố cũng có vài phần không biết nên cùng nàng nói gì, đến liếc nhìn nàng một cái cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trái lại Công Tôn Nhược Từ lại rất tự nhiên, hoàn toàn không nửa điểm ngượng ngùng của nữ hài tử nên có.

“Hừ, nói về lục ca kia của huynh, ta đến bây giờ nếu nhớ tới hắn đều không khỏi buồn nôn, hắn nếu như nhìn thấy ta, lại hồ ngôn loạn ngữ, huynh cần phải đúng lúc tới cứu ta a, bằng không ta lại xuất thủ làm thương hắn, huynh không được sinh khí đó.”

Hoài Tố vội vàng cảnh cáo, “Ngươi nếu như không muốn ta gặp xui xẻo, hãy mau đem tâm tư quỷ quái của ngươi thu lại, đi ngắm hoa ngươi lại còn mang theo độc dược làm gì?”

“Ta quen rồi, một cô nương yếu đuối, không có nửa điểm bản lĩnh phòng thân, cũng không phải là cũng bị nam nhân khi dễ sao?” Nàng hùng hồn nói.

Hắn vén màn xe, hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, sau đó nhảy xuống xe ngựa chào hỏi một tiếng, “Tam ca!”

Kiên Bạch một mình cưỡi một con ngựa, hướng bên này nhìn lướt qua, gọi hắn.

Hoài Tố đến gần, Kiên Bạch cũng đã xuống ngựa, đứng ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Nghe nói không? Lão Lục gần đây lại liên tiếp đi dạo thanh lâu.”

“Đệ đã chính mắt thấy được.” Hoài Tố trả lời.

Kiên Bạch tinh thần rung lên, “Nga? Tốt lắm a, ta muốn ở trước mặt phụ hoàng báo cho người một tiếng.”

Hoài Tố từ trước đến nay cũng không có sở thích ‘đạp thanh ngắm hoa’, nhưng là bởi vì Công Tôn Nhược Từ muốn tới, nên hắn cùng theo đi. Không nghĩ tới ‘mặt mũi’ công chúa Tuyên Hóa lớn như vậy, không chỉ có hắn tới, liền thái tử Hoàng Dung, nhị ca Tông Minh, tam ca Kiên Bạch, ngũ ca Thanh Việt, lục ca Diên Hi đều có mặt.

Hoài Tố kéo Công Tôn Nhược Từ vào trong xe ngựa, nhiều lần căn dặn, ” không có việc gì Không nên lại gây chuyện, một hồi ta sẽ cùng thất tỷ nói, làm cho nàng sang đây xem ngươi.”

“Còn sợ ta bị tam ca của huynh nhìn thấy?” Công Tôn Nhược Từ nhìn thấu tâm tư của hắn, cười xinh đẹp nói: “Xem ra huynh rất quan tâm tới sinh tử của ta, ân, cũng không phải là do ta nói ta thích huynh. Được rồi! Ta liền ở chỗ này chờ, chỉ là huynh, không được bỏ lại ta đi cùng với những cô nương khác.”

“Cái gì đi cùng với các cô nương khác, ta cũng không phải người như lão Lục vậy.” Kể từ ngày Công Tôn Nhược Từ thổ lộ, Hoài Tố cũng có vài phần không biết nên cùng nàng nói gì, đến liếc nhìn nàng một cái cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trái lại Công Tôn Nhược Từ lại rất tự nhiên, hoàn toàn không nửa điểm ngượng ngùng của nữ hài tử nên có.

“Hừ, nói về lục ca kia của huynh, ta đến bây giờ nếu nhớ tới hắn đều không khỏi buồn nôn, hắn nếu như nhìn thấy ta, lại hồ ngôn loạn ngữ, huynh cần phải đúng lúc tới cứu ta a, bằng không ta lại xuất thủ làm thương hắn, huynh không được sinh khí đó.”

Hoài Tố vội vàng cảnh cáo, “Ngươi nếu như không muốn ta gặp xui xẻo, hãy mau đem tâm tư quỷ quái của ngươi thu lại, đi ngắm hoa ngươi lại còn mang theo độc dược làm gì?”

“Ta quen rồi, một cô nương yếu đuối, không có nửa điểm bản lĩnh phòng thân, cũng không phải là cũng bị nam nhân khi dễ sao?” Nàng hùng hồn nói.

Hắn vén màn xe, hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, sau đó nhảy xuống xe ngựa chào hỏi một tiếng, “Tam ca!”

Kiên Bạch một mình cưỡi một con ngựa, hướng bên này nhìn lướt qua, gọi hắn.

Hoài Tố đến gần, Kiên Bạch cũng đã xuống ngựa, đứng ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Nghe nói không? Lão Lục gần đây lại liên tiếp đi dạo thanh lâu.”

“Ta đã chính mắt thấy được.” Hoài Tố trả lời.

Kiên Bạch tinh thần rung lên, “Nga? Tốt lắm a, ta muốn ở trước mặt phụ hoàng báo cho người một tiếng.”

“Tam ca, phụ hoàng sẽ không để ý tới loại chuyện nhỏ này .” Hoài Tố trầm giọng nói: “Lão Lục làm cái loại tính tình này, phụ hoàng chẳng lẽ còn không biết sao? Tam ca nghe thấy sự tình, phụ hoàng cũng nhất định có thể nghe được, nhưng hắn không phải con trai cả, lại từ trước đến nay hay thích ngao du, tản mạn, phụ hoàng đã sớm đối với hắn không ôm hi vọng, tam ca chính là đi nói mấy câu, hắn lại nói huynh nói bậy, phụ hoàng cũng chỉ sẽ phất tay một cái, cười.”

Kiên Bạch yên lặng nhìn hắn một lát, trường thanh thở dài, “Đại khái ta gần đây quá nóng vội quá, còn để đệ phải lo lắng nghĩ cẩn thận. Quên đi, việc này trước để một bên đi. Ngày đó ta phân phó chuyện của đệ, đệ cùng nha đầu kia đã nói sao?”

Hoài Tố trả lời, “Tâm tư của nàng tinh thuần, đệ sợ nàng trong lúc nhất thời nói lỡ miệng, phá hủy đại sự, vì thế không có làm rõ. Bất quá đệ đã chuẩn bị cho nàng một gian phòng, mặc cho nàng tùy ý sáng chế độc dược. Chờ thời cơ tới, đệ sẽ hành sự .”

Kiên Bạch gật gật đầu, cười, “Chuyện này huynh liền giao cho đệ làm, bây giờ có thể làm cho huynh tin tưởng tựa hồ càng ngày càng ít, Hoài Tố, đệ cũng đừng cô phụ sự kỳ vọng của huynh.”

“Lão Tam lão Bát, đừng ở bên kia nói thì thầm với nhau, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa thế nào?” Nhị hoàng tử Tông Minh tính cách là một võ tướng, huy roi ở bên kia la lên, thét to hai người.

Kiên Bạch thấp giọng nói: “Ta không quen cưỡi ngựa bắn cung, cũng là đệ đi ứng phó lão Nhị đi.”

Hoài Tố quay đầu lại liếc nhìn của mình xe ngựa.

Kiên Bạch nhìn ra tâm tư của hắn, giương giọng hỏi: “Chẳng lẽ đệ lại đem nha đầu kia mang đến đây?”

“Thất tỷ cùng nàng là bằng hữu, trước cố ý viết thư hỏi đệ có hay không biết tung tích của nàng, muốn mời nàng cùng đi ngắm hoa, đệ cũng là thuận tiện dẫn người đến.” Hoài Tố cố ý nhàn nhạt nói.

Hắn ở trước mặt Kiên Bạch từ trước đến nay không có nói dối, thế nhưng nhắc tới Công Tôn Nhược Từ, lại chỉ cảm thấy bất an trong lòng, mà Công Tôn Nhược Từ đối với mình biểu lộ tình cảm, cũng không cùng Kiên Bạch thuật lại, đành phải vội vã dắt lấy ngựa của Kiên Bạch, đi cùng Tông Minh tỷ thí cưỡi ngựa.

Công Tôn Nhược Từ ở trong xe đợi một hồi cảm thấy rất buồn chán, cũng không đem lời của Hoài để ở trong lòng, vén màn lên liền đi ra xe ngựa, kết quả trước mặt thiếu chút nữa đụng vào Kiên Bạch.

“Vị này chính là… Uy tam hoàng tử danh hiển hách đi.” Nàng giả vờ khoa trương quỳ gối hành lễ, ngẩng đầu, đối diện với Kiên Bạch ánh mắt lạnh như băng.

“Cô nương nhưng thật ra lại là người phúc lớn mệnh lớn kia.” Kiên Bạch nhìn chăm chú vào nàng, “Thế nhưng nên nhớ là làm người không nên quá đắc ý, cẩn thận lại té đau, phá hủy gương mặt như hoa như ngọc này, như thế thì rất khó coi.”

Công Tôn Nhược Từ vốn nín một bụng, giờ chỉ muốn ném tất cả những lời đó vào mặt Kiên Bạch, thế nhưng vừa mới mở miệng liền bị đối phương châm chọc khiêu khích liền tức giận đến phổi cũng sắp phát nổ.

Vừa đúng lúc Tuyên Hóa công chúa cũng nhìn thấy nàng, vội vã qua đây kéo tay của nàng cười nói: “Nhược Từ, ngươi thật là tên xuất quỷ nhập thần, chỉ chớp mắt nhiều ngày như vậy ngươi chạy đến nơi nào vậy? Ngày đó xuất cung cũng không cùng ta nói một tiếng.”

“Ta chỉ muốn đi ra ngoài tìm một chút vật gì đó thôi.” Công Tôn Nhược Từ một bên cùng nàng cười nói, sóng mắt vẫn chung quanh lưu chuyển, tìm kiếm bóng dáng Hoài Tố.

“Ngươi tìm ai vậy?” Tuyên Hóa công chúa cũng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, sau đó hiểu rõ nụ cười giả tạo, “Nên không phải tìm Hoài Tố đi? Thế nào? Chúng ta ở đây thật không thú vị bằng việc Hoài Tố cư nhiên đả động lòng của ngươi sao?”

“Đúng vậy.” Công Tôn Nhược Từ không e dè gật đầu, một chút cũng sẽ không vì thế giả vờ ngượng ngùng.”Ta chính là thích hắn, hắn thế nào đến bây giờ còn chưa có thành thân?”

“Ngươi thật thích hắn?” Tuyên Hóa công chúa vốn là nói đùa, không nghĩ tới nàng trả lời được như vậy thẳng thắn thống khoái, không khỏi nhíu mi, “Ngươi thích ai không thích, tính tình Hoài Tố kia a, ngoại trừ cùng tam ca nói chuyện, không có người nào có thể làm cho hắn để vào mắt. Đến nay không có cô nương nào muốn gả cho hắn, hẳn là phúc khí của họ, ngươi cũng đừng hướng này hố lửa mà nhảy vào trong.”

“Gả cho hắn chính là nhảy hố lửa? Vậy ta còn không nên nhanh chóng nhảy nhảy .” Công Tôn Nhược Từ cười đến rất xán lạn, nhưng hôm nay nàng nụ cười này lại làm cho Tuyên Hóa công chúa có điểm kinh hãi.

“Ta khuyên ngươi vẫn là cách hắn xa một chút, ta nói thật cho ngươi biết đi, trong hoàngcung vì cái vị trí thái tử, mỗi người tranh đấu nếu được cũng là đầu rơi máu chảy, ngươi cũng không nên cùng hắn tiến vào, vị trí Hoài Tố… Nhưng cảnh tượng không như vậy.”

“Hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Công Tôn Nhược Từ rất hứng thú kéo tay công chúa Tuyên Hóa trốn vào trong xe ngựa.

Tuyên Hóa công chúa thở dài, chậm rãi giảng giải về chuyện Hoài Tố, bao gồm hắn thân thế ly kỳ như thế nào, cùng với địa vị hoàng tử cao thấp ra sao. Cuối cùng nàng nói: “Huynh đệ tỷ muội ở giữa, không có mấy người biết sự tình của Hoài Tố. Hoài Tố vào lúc ba tuổi đã từng bị bệnh nặng một hồi, là tam ca lúc đó mệnh tìm thái y danh thuốc, mới đem hắn một cái mạng cứu, từ đó về sau, Hoài Tố liền quyết tâm theo tam ca .” Thế nhưng tam ca muốn đem thái tử đẩy khỏi hoàng vị kế thừa, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Con đường này Hoài Tố nếu đi được cũng sẽ rất hung hiểm, ngươi xem tứ ca, lục ca, từ trước đến nay không đem hắn nhìn ở trong mắt, theo hắn chỉ có thể chịu được cực khổ, không biết hưởng phúc.”

Tuyên Hóa công chúa một phen tận tình khuyên bảo ân cần giáo huấn, không chỉ không khuyên được Công Tôn Nhược Từ thay đổi tâm ý, trái lại làm cho Công Tôn Nhược Từ khe khẽ thở dài, “Nguyên lai hắn được như bây giờ lại phải trải qua giai đoạn khó khăn như vậy.”

Nàng hiện tại đã biết rõ Hoài Tố vì sao suốt ngàynghiêm mặt, đấu đá trong hoàng thất chỉ là chuyện còn mất mà thôi, thân thế quỷ dị này, sẽ làm hắn cả đời đều đeo nhãn lai lịch không rõ, khó có thể ở trước mặt mọi người ngẩng đầu.

“Nếu không ai thương tiếc hắn, vậy hãy để cho ta đi thương tiếc hắn.” Khóe miệng nàng bỗng nhiên có một tia cười, kiên định nói.

Tuyên Hóa công chúa thất thần, nhìn nụ cười của nàng, còn tưởng rằng nàng điên rồi, “Ta nói nhiều như vậy, ngươi thế nào càng ngày càng cố chấp ?”

“Ta chính là tính cách cố chấp, ngươi nếu còn muốn làm cho ta giúp ngươi điều phối cái thứ bí phương kia, ngươi liền phải giúp ta.”

Công Tôn Nhược Từ uy hiếp nháy mắt. Công chúa Tuyên Hóa trầm ngâm chỉ chốc lát, hỏi: “Ngươi nghĩ làm cho ta thế nào giúp ngươi?”

“Bây giờ còn không nghĩ tới, chỉ là nếu như ta có việc tìm ngươi, nhưng không cho ngươi lẩn tránh không giúp.”

Tuyên Hóa công chúa thở dài, “Được rồi, nếu việc trong khả năng của ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi, chỉ là… Chính ngươi cũng phải đúng mực, trong kinh thành này cũng không giống Ly Sầu cốc, mọi chuyện do ngươi định đoạt”.

“Ở đây đại nhân vật, một so với một có thể một tay che trời, đừng xem ta là công chúa, có bao nhiêu tôn quý, ta muốn ở trong cung sinh tồn được, cũng chỉ có một biện pháp! Làm kẻ hồ đồ. Chỉ cần ngươi đừng quá khôn khéo, sẽ không có người sẽ để ý chết sống của ngươi. Ngươi hiểu chưa?”

Công Tôn Nhược Từ cười xinh đẹp nói: “Hiểu được .”

Nàng vén màn xe lên, lại một lần nhảy ra khỏi xe, vừa đứng lại, liền nghe đến một đạo thanh âm âm dương quái khí vang lên bên tai, “Trùng hợp như thế a!”

Nàng nheo mắt lại, ghé mắt nhìn lại.

“Hoài Tố, theo lão Tam có cái gì tốt ? Quá tới giúp ta đi.” Tông Minh bỗng nhiên ở trên lưng ngựa dời đi đề tài, “Nếu như ngươi là nhìn thái tử không vừa mắt, kỳ thực ta cũng vậy. Thế nhưng ta lại không giống với lão Tam, lão Tam ở vị trí hộ bộ cũng không nhất định có thể ngồi vững vàng, mấy ngày này thái tử cùng lão tứ liên thủ tìm lão Tam gây phiền phức, lão Tam nếu như ngã, ngươi cũng không có ngày lành quá, vẫn là sớm đến bên ta. hảo!”

Hoài Tố trầm ngâm, hắn không nghĩ tới người từ trước đến nay thoạt nhìn là kẻ thô thiển như nhị ca cũng sẽ có nhiều tâm tư như vậy, nhưng hắn chỉ là trầm mặc sau một lúc, cười cười, “Nhị ca, đa tạ hảo ý của ngươi, thế nhưng ta sẽ không mặc kệ tam ca. Nếu như ngươi là muốn ta cùng ngươi cưỡi ngựa bắn tên, ta cam tâm tình nguyện phụng bồi, nếu là vì việc này, ta chỉ có thể hảo cáo từ.”

Tông Minh đối hắn giơ giơ cánh tay, “Ngươi thật đúng là kẻ cố chấp, cưỡi ngựa bắn tên loại sự tình này, vui đùa một chút thì thôi đi, ta tìm ngươi đến đương nhiên là có chuyện quan trọng cùng ngươi thương lượng."

“Hai ngày trước phụ hoàng hỏi ta có hay không nên phái các hoàng tử đi dò xét một chút biên quan, hảo hảo học hỏi kinh nghiệm. Ta nghĩ một vòng, cảm thấy phái ngươi là thích hợp nhất. Chúng huynh đệ, ngoại trừ ta, liền võ nghệ của ngươi là tốt nhất, thế nhưng ta cũng phải báo cho ngươi một tiếng, miễn cho ngươi cho rằng là nhị ca cố ý hãm hại ngươi.”

Hoài Tố có chút kinh ngạc chuyện Tông Minh an bài, theo như lời nhị ca theo, đi biên quan dò xét đóng giữ loại chuyện này, là do đại thiên tử dò xét, là khâm sai, rất uy phong, lẽ ra không tới phiên hắn- một chức quan hộ bộ nhỏ nhoi đi làm., việc gió thổi mưa xối vất vả nhưng thật ra chỉ là chuyện thứ nhì, quan trọng là, nếu như làm được không tốt, trở về chính là một trận trách mắng, cuộc sống sau này sẽ không có ánh sáng.

Thấy Hoài Tố trầm ngâm một lát không nói gì, Tông Minh cười nói: “Việc này ngươi có thể suy nghĩ một chút, chậm chút thời gian cho ta trả lời là được, ta ngày mai cũng ở trước mặt phụ hoàng báo cáo kết quả đi công tác. Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta cho ngươi đi làm việc khâm sai, giám sát này thế nhưng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi nguyện ý cả đời ở hộ bộ làm tiểu quan sao?”

“Đại tiểu quan đối với ta mà nói căn bản không sao cả, đều là làm cho giang sơn trở nên vững chắc mà thôi.” Hoài Tố một bên ứng phó với Tông Minh, một bên nhìn về phía sau đi. Mấy vị huynh trưởng đều nhàn tản đứng, hoặc ba người hoặc hai người một tổ, từng người trò chuyện sự tình từng người, mà xe ngựa của hắn… Lại có hai bóng dáng một cao một thấp cực không tương xứng đứng rất gần.

Bởi vì cách khá xa, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái kia bóng dáng thấp là thuộc về Công Tôn Nhược Từ, kia một người khác mặc áo hoàng phục hoàng tử màu vàng, đỏ là người nào?

Đang ở lúc hoang mang, chỉ thấy hai bóng dáng kia thế nhưng cùng nhau lên mã, ngang nhau thúc ngựa ngược lại phía hắn phi đi.

Hắn mi cốt trầm xuống, bỏ lại lời nhị ca đang khổ tâm giáo huấn hắn, nói câu “Xin lỗi”, liền thúc ngựa chạy vội đuổi theo.

Bên này, người cùng Công Tôn Nhược Từ ở một chỗ là Diên Hi. Vốn Công Tôn Nhược Từ đối với hắn không có sắc mặt hay gì, thế nhưng nghe Diên Hi nói này sơn nguyên phía đông có một người phi thường xinh đẹp, có hồ hoàng gia cấm vào, có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, nhất thời hứng thú tới, làm cho Diên Hi dẫn đường đi nhìn.

Hai người cùng nhau cưỡi ngựa hướng núi đằng sau chạy đi, chạy có một đoạn ngắn lộ, Công Tôn Nhược Từ hướng bốn phía, hỏi: “Thế nào còn không nhìn tới hồ ngươi nói?”

“Đừng nóng vội, đi về phía trước đi một đoạn nữa là đến, phía trước đường tương đối chật hẹp, chỉ sợ ngựa là không qua được, bằng không chúng ta xuống ngựa đi tới?” Diên Hi ánh mắt lóe quang, nhìn chằm chằm gáy trắng nõn của Công Tôn Nhược Từ, cười đến quỷ dị.

Nàng lập tức nhảy xuống ngựa, “Kia đi thì đi, xem xong rồi phải nhanh chóng quay lại, Hoài Tố đang đợi ta đâu.”

“Cái kia đầu gỗ không hiểu phong tình? Ngươi còn để ý hắn làm cái gì?” Diên Hi chậm rì rì nói, cùng ở sau lưng nàng, bắt đầu hướng rừng rậm bên cạnh đi.

Nàng đi một đoạn, vẫn là không thấy phía trước có cái gì hồ, liền bất mãn quay đầu lại nói: “Ngươi dẫn đường gì a? Đi lâu như vậy vẫn chưa tới, ta không đi…”

Lời còn chưa dứt, phía sau nàng Diên Hi bỗng nhiên thả người một cái, đem nàng thoáng cái gục ở trên lá rụng.

“Làm gì?” Công Tôn Nhược Từ mở to một đôi mắt ngập nước, mặc dù bị một người nam nhân che ở thân thể, lại không có vẻ hoang mang, vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi: “Ngươi bị cái gì vấp ?”

“Không phải là bị vấp, là bị ngươi mê hoặc hồn.” Diên Hi cười meo meo đè lại bả vai của nàng, “Ngươi nha đầu kia theo Hoài Tố, kia tử đầu gỗ còn chưa có cho ngươi hưởng qua hoan ái tư vị đi? Theo hắn có cái gì tốt ? Qua đây làm ái thiếp của ta, ta cam đoan ngươi một bước lên trời , vinh hoa phú quý, hưởng dụng bất tận.”

Ánh mắt của nàng mở lớn hơn nữa, “Vinh hoa phú quý là có ý gì?”

“Chính là… Cho ta ấm giường, làm nữ nhân của ta a…” Diên Hi bàn tay lặng lẽ dò vào váy của nàng nội, ý đồ chạm đến cấm địa hương thơm mềm mại của thiếu nữ. Nhưng vào lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận gió lạnh, hắn chưa tới kịp quay đầu lại, đã bị một chưởng thiết ở gáy, nhất thời bất tỉnh.

Một cước đá văng Diên Hi ra, Hoài Tố nổi giận đùng đùng, vẻ mặt hắng giọng trừng mắt nhìn Công Tôn Nhược Từ, “Ta là thế nào cảnh cáo của ngươi? Ngươi đều coi như gió thổi bên tai sao?”

Hắn nói xong xoay người rời đi, cho rằng nàng sẽ lập tức nhảy dựng lên nhào tới bên cạnh hắn nói một đống lớn đống nhỏ, thế nhưng vừa đi được vài bước, phía sau đều là lặng yên không một tiếng động, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, liền thấy Công Tôn Nhược Từ ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, nắm thật vạt áo chặt của mình, giương cặp mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lại là trống trơn mịt mờ, hình như không có gì cả.

Trong lòng hắn đau xót, lại vội vàng chạy trở về, quỳ xuống kéo qua tay nàng, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Có phải hay không do ta nói nặng ngươi? Thế nhưng chính ngươi cũng nên cẩn thận. Diên Hi là một người tính tình phong lưu, ngươi không nên theo hắn một mình đi ra, vừa nếu như bị hắn chiếm tiện nghi, ngày sau…”

Công Tôn Nhược Từ đột nhiên “Oa” một tiếng đại khóc lên, ôm vai Hoài Tố liều mình đem toàn bộ thân thể vùi vào lồng ngực của hắn, nước mắt nước mũi đều không hề cố kỵ hướng y phục của hắn bôi lên, thút tha thút thít đáp lời đến.”Ta, ta nghe hắn nói bên này có hồ, bên hồ có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, ta là muốn, muốn tới đây nhìn nhìn, không nghĩ tới hắn đột nhiên đem ta ấn ở chỗ này, sẽ đối ta, đối với ta…”

Hoài Tố ôm thật chặt thân thể nàng run run, vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, nhìn trước mắt còn hôn mê bất tỉnh Diên Hi, hận không thể đánh nặng hơn.

“Chuyện này sau này không nên nhắc lại, chúng ta đi thôi.” Hắn kéo Công Tôn Nhược Từ muốn đứng lên, nhưng nàng hình như hai chân đều mềm nhũn, mấy lần lảo đảo đứng lên lại té ngã. Hắn bất đắc dĩ, đành phải đem nàng ôm lấy, đi trở về rừng rậm ngoại hai người ngựa chỗ nơi.

Hắn một cước đạp vào mông con ngựa của Diên Hi, con ngựa bị đau, xoay người chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hoài Tố thì mang theo Công Tôn Nhược Từ, cùng nhau lên mã của mình, lại áp chế con ngựa của nàng lúc cầm dây cương, đá đá đạt đạt đi trở về.

Hoài Tố trước ngực một mảnh ướt, hắn biết đó là nước mắt của Công Tôn Nhược Từ, vừa nghĩ tới bộ dáng nàng vừa khóc, trong lòng không khỏi một trận đau đớn. Hắn thực sự là sơ suất quá, thế nhưng bỏ lại nàng một người đối mặt với sói đói thất Diên Hi kia.

Hắn nói với nàng giọng điệu cũng điểm nặng nề, mặc kệ nàng thường ngày thế nào hành sự, rốt cuộc chỉ là cái cô nương, gặp được người khinh bạc, khẳng định cũng sẽ không có chủ ý luống cuống. Ngày sau hắn nên đem nàng theo, lại không thể để cho sự tình ngoài ý muốn như hôm nay tái diễn . Trong lòng hắn hỗn loạn, căn bản không lưu ý đến biểu tình của Công Tôn Nhược Từ trong lòng —— đó là một mạt giảo hoạt , cười như tiểu hồ ly!

Nguyên lai muốn gạt được Hoài Tố cởi kia bỏ cái vẻ ngoài lạnh lùng cũng không khó đi, chỉ cần tiểu âm mưu nhỏ, hắn cũng sẽ bị nàng sợ đến hoang mang lo sợ. Nhìn hắn vừa vì mình bộ dáng vừa vội vừa tức, có thể thấy được tảng đá kia đối với nàng cũng có một phen thật tình. Như vậy, lần thổ lộ trước kia nàng liền chưa tính là uổng phí a.

Kỳ thực hắn thực sự là xem trọng nàng, nàng sẽ cho Diên Hi cái loại tên khốn này thực sự chiếm được tiện nghi của nàng sao? Biết rõ Diên Hi là cố ý mang chính mình ly khai đoàn người đi nhìn cái gì kỳ hoa dị thảo là mượn cớ, nàng là muốn dạy bảo hắn một phen vì từ trước đến nay hắn luôn đối với Hoài Tố vẻ mặt không tốt, luôn là một ngụm ác khí, một bao mê hồn phấn luôn để lại ở  trong bàn tay nàng, chỉ cần tiện tay, Diên Hi nếu hít vào trong lỗ mũi, sẽ như thần hồn điên đảo, hơn mười ngày đều hồ ngôn loạn ngữ, biến thành người điên.

Đáng tiếc a, bị Hoài Tố phá hủy diệu kế của nàng, thế nhưng ngược lại đổi được Hoài Tố trìu mến, cũng không tính có hại. Chỉ là… Này còn xa xa không đủ, nàng muốn, còn muốn càng nhiều. Bất quá phải như thế nào làm cho người chết mặt này minh bạch nổi khổ tâm của mình đây?

Buổi tối trong phủ ở Hoài Tố, bởi vì thông cảm Công Tôn Nhược Từ ban ngày bị kinh, hắn cố ý làm cho đầu bếp làm đồ ăn ngon hơn, sau đó hai người cùng nhau dùng cơm. Lúc ăn cơm, Hoài Tố len lén đánh giá nàng —— nha đầu kia thần hồi phục được rất nhanh đi, tinh thần đã không còn hoảng hốt, kinh hoàng luống cuống, lúc này mặt đầy hồng quang cùng tiếu ý, đảo như là có chuyện gì mỹ mãn a.

“Này trứng cá mùi vị cũng không tệ đi, ngươi nếm thử xem.” Hoài Tố dùng thìa múc một miếng cá cho nàng.

Nàng lập tức cười tán thưởng, “Nhìn không ra huynh ,người này người chết còn biết chiếu cố người khác a Ân, con cá này đích xác mùi vị không tệ. Vẫn là làm hoàng tử tốt, mỗi ngày cũng có thể ăn ngon .”

Hoài Tố mỉm cười, cúi đầu yên lặng đang ăn cơm.

Công Tôn Nhược Từ chợt nhớ tới ban ngày công chúa Tuyên Hóa và nàng nói những lời này, về việc Hoài Tố ở trong cung vì địa vị xấu hổ mà gian nan, kia luồng thương tiếc không khỏi lại nồng đậm lên, thế là nàng cũng gắp một khối sườn xào chua ngọt, phóng tới trong bátcơm của hắn, “Huynh cũng ăn thôi.”

“Chính ta cũng tự gắp được.” Hắn mặc dù có điểm oán giận, nhưng vẫn là lập tức đem đến trong miệng ăn, tế nhai thưởng thức.

Nàng cười meo meo nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nói: “Bộ dáng hai chúng ta bây giờ hảo thú vị a, làm cho ngoại nhân thấy được, sẽ không cảm thấy chúng ta giống như là một đôi vợ chồng già?”

Hoài Tố thiếu chút nữa nghẹn đến, trừng nàng liếc mắt một cái, “Lời này ở trước mặt ta nói một chút thì thôi, ở bên người thì ít nói bậy, tốt xấu ngươi cũng là một tiểu cô nương thanh bạch, thế nào cũng không biết?”

“Cô nương cũng phải tìm nhà chồng a, ta dựa vào bản lĩnh của mình tìm nhà chồng, có cái gì không tốt ?” Nàng lại còn càng nói càng đắc ý.

Nói nói đến đây, quản gia đến bẩm báo nói tam hoàng tử tới. Hoài Tố đứng dậy, hắn đã đi thẳng vào cửa.

“Các ngươi đây là…” Kiên Bạch nhìn thấy hai người trước mặt thân mật bày một đôi bát đũa, sóng mắt chấn động một chút, lại nhìn về phía Hoài Tố hơi có vẻ xấu hổ, cùng có điểm đắc ý dương dương tự đắc là Công Tôn Nhược Từ, hình như hiểu chút gì.

“Tam ca, thế nào đã trễ thế này còn qua đây? Ta lại gọi hạ nhân chuẩn bị cho huynh một đôi bát đũa đi.” Hoài Tố rất sợ Kiên Bạch hỏi hắn cái gì, nhanh chóng cướp lời mở miệng.

Kiên Bạch sắc mặt xem ra rất là nghiêm trọng, hắn không có ngồi xuống, chỉ là nhìn chằm chằm đệ đệ hỏi: “Nay Thiên lão lục bị người công kích, phụ hoàng vừa đem ta kêu vào trong cung hỏi, hỏi ta có biết hay không là ai làm .”

Hoài Tố thản nhiên nói: “Nga, phải không?”

Hắn mặc dù đáp được đơn giản, lại bị Kiên Bạch nhìn thấu kẽ hở, “Nhìn dáng vẻ của đệ, tựa hồ cũng không kinh hãi? Có lẽ đệ đã sớm biết?”

Hoài Tố hơi trầm ngâm, thẳng thắn nói, “Tam ca, thực không dám giấu giếm, sự tình là ta làm, bởi vì  hôm nay hắn đối với Nhược Từ hạ thủ, may mà ta đúng lúc chạy tới, mới không để một nữ tử đàng hoàng bị hắn phá hủy thuần khiết.”

Kiên Bạch xem hắn, lại xem người phía sau hắn đang bận rộn ăn uống Công Tôn Nhược Từ, cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, “Ân, ở trước mặt phụ hoàng không nên nói như vậy là được. Lão Lục người kia, ác giả ác báo, giáo huấn một chút cũng không có gì. Thế nhưng hắn có biết hay không là đệ làm?”

“Không biết, đệ lúc đó ở phía sau hắn xuất thủ, hắn chắc sẽ không nhìn tới đệ.”

Kiên Bạch sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, bỗng nhiên lại cười nói: “Bất quá tiến vào cung một chuyến, ta mang về cho đệ một tin tức tốt, có muốn hay không nghe?”

“Tin tức gì?” Hoài Tố ngẩn người.

“Phụ hoàng hôm nay nói với ta, nữ nhi hộ bộ thị lang Tô Hông_ Tô Dĩnh Quân, cùng đệ tuổi tác xấp xỉ, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu động lòng người, phụ hoàng tựa hồ có ý định cấp hai người các đệ chỉ hôn, vì thế hỏi ý tứ của ta.”

Phía sau Hoài Tố bỗng nhiên ‘choang’ một tiếng, Công Tôn Nhược Từ đem bát ăn cơm làm rơi trên mặt đất. Hoài Tố khẽ cắn môi, không quay đầu lại nhìn, nhìn thẳng Kiên Bạch, “Tam ca là cùng phụ hoàng nói thế nào?”

“Ta nói đệ bây giờ cũng nên đón dâu, vì thế phụ hoàng muốn làm cho hai người các đệ ngày kia gặp mặt. Lẽ ra hôn nhân của các đệ không nên có, thế nhưng phụ hoàng tính tình khai sáng, người nói nếu chính đệ không chọn trúng ai, người cũng không muốn miễn cưỡng đệ.” Hắn thấp giọng nói: “Đệ biết trong lòng phụ hoàng cảm thấy thua thiệt cho Đệ rất nhiều, vì thế hi vọng đệ được nhiều hơn. Thế nào? Có thấy?”

Hoài Tố cắn răng một cái, hỏi: “Ở nơi nào gặp mặt?”

“Tự nhiên là ở trong cung, địa điểm ở trong cung của Tuyên Hóa, dẫu gì đây cũng là cung của nữ nhân, như vậy liền không phải xấu hổ.”

Hoài Tố nhỏ giọng nói: “Vậy do tam ca an bài.”

Đột nhiên hắn liền thấy Công Tôn Nhược Từ giật lại ghế, rất nhanh đi ra khỏi phòng.

Kiên Bạch liếc nhìn bóng lưng của nàng, thờ ơ nói: “Nha đầu kia cùng đệ, có phải có cái gì hay không?”

Hoài Tố trước mắt đều là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Công Tôn Nhược Từ, nhưng mà trong miệng lại lãnh ngạnh nói: “Không, chúng ta không có sự tình gì, tam ca không cần lo ngại. Ta biết tam ca rất cần quân cờ Tô Hồng này, vì thế ta sẽ vì tam ca tranh thủ .”

Kiên Bạch cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Khổ cực cho đệ như vậy.”

Công Tôn Nhược Từ nhốt mình trong phòng một canh giờ. Bên ngoài một điểm động tĩnh cũng không có, xem ra cái người chết mặt kia là không có ý định qua đây cùng nàng giải thích cái gì, càng không cùng nàng mềm giọng ôn tồn nói chuyện, nói một chút trấn an. Ai, thật không hiểu tại sao mình sẽ coi trọng hắn, nhưng là bởi vì coi trọng, tâm động, liền vô pháp đơn giản thay đổi tâm ý. Nghe ý tứ Hoài Tố, tựa hồ đã quyết định tiếp thu việc hôn nhân này, một phen tình ý của nàng kia chẳng phải là vô dụng.

Trọng yếu nhất là, Hoài Tố rõ ràng liền đã nói với chính mình, hắn đối Tô Dĩnh Quân không có bất kỳ dư thừa cảm tình nào, tại sao muốn miễn cưỡng tim của hắn đi tiếp thu một người chính mình căn bản không yêu?

Nếu đây là khổ ải của hắn, đã định trước sau này cũng sẽ là khổ ải của nàng. Như vậy, nàng phải nghĩ biện pháp cứu hai người thoát ra khỏi khổ ải này a!

Vấn đề là, nên làm như thế nào?

Nàng đưa mắt hướng đến cái bàn bên người kia——trên mặt bàn bày đủ các loại chai chai lọ lọ, nàng đưa mắt dừng ở một cái bình nhỏ màu đen không bắt mắt lắm, sau đó một lần nữa giảo hoạt linh động miệng cười ——

Vì hạnh phúc của mình, nàng quyết định đánh cược !